Chương 154

“Tiểu Hề, đừng đi, đừng đi…”

Lục Tư Viễn há miệng ra, mùi rượu lập tức xộc vào mũi, anh xém chút đã hồn trúng cô.

“Lục Tư Viễn, anh buông tay ra trước đi, anh say rôi, đừng nói nhảm nữa, thả em ra trước đi.”

Nhưng Lục Tư Viễn càng ôm cô chặt hơn, như thê anh đang ôm lấy bảo bồi quan trọng nhất.

“Tiểu Hề, anh có chỗ nào không tốt, em nói cho anh biết đi, anh có chỗ nào kém hơn so với người đó, anh có thê thay đồi.”

“Lục Tư Viễn, anh đang nói bậy bạ cái gì vậy?”

“Đừng chọn người đó nữa, có được hay không? Ở lại với anh, em muôn thê nào anh cũng có thê thay đồi.”

“Lục Tư Viễn!”

“Anh sẽ làm tốt hơn, sáu năm, anh ở nước ngoài cô gắng sáu năm, chính là vì muôn trở vệ có thê cho em một chô dựa, Tiêu Hễ, đừng đầy anh ra xa, mất đi em, anh không biết phải làm thê nào đề kiên trì nữa…”

Lục Tư Viễn cảm thấy miệng rất _ đăng, còn đăng hơn cả rượu, trong _ đâu hồn loạn chỉ có một ý nghĩ, Tiểu Hệ của anh ta đã thuộc về người – khác, muôn rời xa anh.

Sáu năm trời ròng rã, trải qua không biệt bao nhiêu ngày đêm, anh đều dựa vào ý nghĩ này mà chống đỡ, vì đệ có đủ nên móng vững chắc, anh cô găng không nhận bắt cứ sự giúp đỡ nào từ gia đình, tất cả những thứ hiện tại đều là tự mình đổi lấy.

Nhưng đột nhiên, nguyên nhân khiến 5 anh kiên trì được đến bây giờ, đã không còn nữa.

Anh không biết làm thế nào để có thể chịu đựng nồi đau đớn này.

Rượu xông lên não, xua tan đi lý trí kiêu ngạo của anh, chỉ còn lại sự xúc động đang chỉ phôi cơ thê, không để ý đến phong thái của một người đàn ông, giờ phút này anh chỉ muốn hung hãng ôm cô thật chặt.

Diệp Như Hề có chút khó chịu nói: “Lục Tư Viễn, đừng phát điên nữa, buông ra, có người trông thấy bây giờ!”

“Tiêu Hê, em cho anh một chút thời gian nữa, anh sẽ chứng minh bản thân mình, em đừng vứt bỏ anh nhanh như thê, chỉ cần cho anh thêm một chút thời gian…”

Lục Tư Viễn buông tay ra, ánh mắt dịu dàng trước kia giờ phút này lại tràn đây tuyệt vọng cùng chua xót, còn có một tia khẩn cầu.

Một Lục Tư Viễn ưu tú như vậy, từng là nhân vật hô gió hô mưa tại Đại học Đê Đô, là Lục thiếu gia danh tiếng lây lừng của nhà họ Lục, bây giờ lại lộ ra bộ dạng uỷ khuất, thỏa hiệp với cô như vậy.

Cho dù có chuẩn bị nhiêu lời hung ác kiên định đên mức nào, nhưng vào lúc này, Diệp Như Hề phát hiện chính mình không thê nói ra khỏi miệng.

Sự im lặng của Diệp Như Hề đã dáy lên niêm hy vọng mới cho Lục Tư Viên. Anh năm bả vai cô, thấp giọng nói: “Tiêu Hê, em có nhớ không? Anh đã từng hứa với em rằng sẽ cho em _ một chỗ dựa vững chắc, để em có thể làm điêu em muốn làm. Lời hứa này.

trê đên sáu năm. Hiện tại, anh có thể làm được rôi. Em có thê cho anh một cơ hội được không?”

Diệp Như Hệ trầm mặc một lúc, tránh đi ánh mắt nóng rực của anh, nói: “Lục Tư Viễn, chuyện đã qua rồi, chúng ta vẫn có thể làm bạn mà.”

Lục Tư Viễn tựa như gầm nhẹ mà thôt ra những lời này: “Anh không muôn làm bạn của eml”

Diệp Như Hề không tức giận, mà nhẹ nhàng rút tay ra, lùi lại một bước.

“Mối quan hệ lúc này là giữ lại chút mặt mũi cuôi cùng cho chúng ta, Lục Tư Viên, em không nghĩ chúng ta có thê quay lại được.”

Lục Tư Viễn ngây người nhìn cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!