"Tình, con đến rồi à."

Khương mẹ vừa thấy hắn thì liền niềm nở hỏi, nhưng khi thấy hắn không mang Khương Duật về thì lập tức tỏ ra không vui: "Sao lại không có bé Duật vậy?"

Sau đó bà nhớ ra chuyện gì, lại hơi quở trách nói: "Chẳng lẽ con vẫn còn nhớ chuyện kia sao? Còn giận chó đánh mèo cả ba mẹ cũng không cho xem!?"

"Nhưng con cũng biết mẹ gọi con về làm gì, sao con lại không mang theo nó?"

Lời của bà khiến Khương Tình khựng lại, sau đó không biết nghĩ gì mà lại không nói lý do. Có lẽ là bởi vì lúc đó ông bà Lý giống như không có chuyện kia, vừa thấy hắn liền hoan hỷ nói: "Tình! Con không biết, Như nó không quên chúng ta, thật sự về rồi."

"Con bé đâu ông!?"

Nói xong cũng không nhìn hắn mà liền chạy đi tìm Lê Tố Như.

Nhưng cũng không cần tìm, Lê Tố Như liền từ ngoài cửa đi vào, cùng Khương Tình một trước một sau xuất hiện.

Cho nên vừa thấy cô Khương mẹ liền cười nói: "Có phải hai đứa đã gặp nhau rồi không. Vậy mà làm như không biết. Là chưa tin tưởng đi. Bất kể có phải là Tâm Như trở về hay không, nhưng hai đứa thật sự rất giống nhau, như hai giọt nước. Thật tốt quá."

"Như con, mau lại đây. Đây là chồng..."

"Mẹ, con không phải..."

Lê Tố Như thấy bà Lý nói sai liền sửa lại. Mặc dù vậy cô vẫn lén lút nhìn người đàn ông cao lớn trừ lúc nhìn thấy cô thì có chút biểu hiện khác, còn hiện tại lại chẳng hề có biểu tình gì, khiến người ta không đoán được ý của hắn.

Bà Lý lại xem như lời nói đùa, cười mắng: "Không cần xấu hổ."

Khương Tình im lặng nhìn một màn này, đối với việc Lê Tố Như thay hắn sửa lại lời kia của bà Lý vốn còn có chút đồng tình. Nhưng khi thấy cô tư thái như thiếu nữ hoài xuân... Dáng vẻ kia lại càng giống Lý Tâm Như, cũng không phản bác lại lời của bà Lý mà cúi đầu thẹn thùng thì mặt trầm như nước.

"Thằng này, có phải vui đến ngu người rồi không."

Ai biết phản ứng của hắn lại bị họ hiểu làm, Khương mẹ còn cười trêu chọc hắn. Sau đó bà còn thấm thía nói:

"Thật ra Tố Như bỗng nhiên xuất hiện như vậy cũng là ý trời đi. Ông trời vẫn là thương xót cho bé Duật mất mẹ từ nhỏ. Có Tố Như rồi, thằng bé sẽ có một gia đình trọn vẹn. Tố Như thật sự rất giống Tâm Như, đến tên cũng giống."

Khương cha ngược lại không nói gì mà chỉ nhìn Khương Tình.

Trong vô hình chung người cả nhà giống như đã nhận định Lý Tâm Như vẫn còn sống, con dâu của họ vẫn luôn là

Lý Tâm Như. Họ gần như hoàn toàn quên mất trước đó Khương Tình đã từng thông báo hắn đã tìm được vợ mới.

Mà không, có lẽ họ không phải không nhớ. Chỉ là họ cho rằng bây giờ Lê Tố Như xuất hiện, Khương Tình sẽ vì cô giống Lý Tâm Như mà từ bỏ người mới. Cuối cùng con dâu của họ vẫn là Lý Tâm Như. Khương Duật vẫn là con trai của Lý Tâm Như. So với bất cứ người mẹ kế nào, một người giống Lý Tâm Như cũng dễ chấp nhận hơn.

Vốn dĩ cha mẹ Khương còn lo Lê Tố Như sẽ không có tình cảm với Khương Tình. Bây giờ xem ra không phải là tốt rồi sao. Người đàn ông như con trai họ cô gái nào lại không thích? Như vậy mọi chuyện không phải thuận lý thành chương sao?

Nhưng lại chẳng ai nghĩ xem một người khác đã sắp thành vợ của con mình, hiện tại bị tàn nhẫn đá ra ngoài sẽ như thế nào. Họ là già rồi trái tim cũng lạnh lùng hay đầu óc bị mụ mị, không phân biệt được hiện thực và quá khứ đây? Không, có lẽ họ chỉ là thiên vị. Còn có, không nhìn rõ được hiện thực.

Khương Tình im lặng nhìn họ thân thiết trò chuyện với nhau như một trò đùa, trong lòng đặc biệt tỉnh táo.

Chung quy ra vẫn là do hắn đã quá dễ dãi. Nếu hắn quyết liệt không cưới Lý Tâm Như vì làm tròn tâm nguyện của cô thì hôm nay đã không có chuyện đến cả cha mẹ hắn, những người thân nhất của hắn cũng cho rằng hắn sẽ vì

Lê Tố Như giống Lý Tâm Như mà xem cô là vợ mình, là mẹ của con mình.

Chưa nói Lê Tố Như chỉ là người lạ, giống Lý Tâm Như thì liền trở thành Lý Tâm Như? Chỉ nói hắn không hề yêu Lý Tâm Như, tại sao hắn phải chấp nhận Lê Tố Như.

"Con mau đi đón bé Duật đến đây đi."

Tiếng Khương mẹ thúc giục lại vang lên bên tai.

Đúng rồi, là Khương Duật.

Vì để Khương Duật có mẹ yêu thương, họ tự lừa mình dối người nhận định đó là Lý Tâm Như? Là mẹ của Khương Duật?

Họ lại không nghĩ xem Lê Tố Như cũng không phải mẹ nó, sẽ yêu thương nó sao? Sau này lại có con của riêng mình, Khương Duật cũng sẽ bị đá ra xó xỉnh nào đó.

Bọn họ đúng là già rồi nên hồ đồ.

Hay là...

"Nhất định là thằng Tình nó bị kinh hỉ đập cho choáng váng rồi."

Bà Lý từ lúc nãy vẫn luôn cười, tay không ngừng vỗ vỗ mu bàn tay của Lê Tố Như. Dáng vẻ của họ giống như cái lúc Lý Tâm Như vẫn còn sống. Xích mích gì đó với Khương Tình lúc trước cũng là vì Lý Tâm Như. Nhưng giờ "Lý Tâm Như" sống lại rồi, họ không cần thiết phải đặt truyện đó ở trong lòng nữa đúng không.

Trong đầu Khương Tình không ngừng xoay chuyển bao nhiêu là ý nghĩ. Trước mắt toàn là biểu tình và ánh mắt của người xung quanh, trong lòng hắn tuy chưa chứng thực được suy nghĩ của mình nhưng vẫn đại khái hiểu được vấn đề ở đây là gì rồi.

Lúc này hắn mới lên tiếng: "Hôm nay Duật nó đi chơi với mẹ kế nó rồi."

Lời của hắn vừa vang lên, không gian liền im ắng hẳn.

Giống như vừa có ai đó nhấn cái nút stop, khiến cho mọi âm thanh, hình ảnh giả tạo đang diễn ra đều ngừng lại, vỡ nát, để lộ bản chất thật của nó. Nó cũng giúp hắn nhìn thấy thứ hắn muốn thấy. Hắn thấy biểu tình của ông bà

Lý thay đổi ngay lập tức, bên trong còn chớp động nổi oán hận xấu xí. Hắn xem như khẳng định suy nghĩ trong

lòng.

"Con nói gì vậy Tình..."

"Con nói gì sai sao?"

Khương Tình lại lạnh nhạt cắt dứt lời của Khương mẹ. Ánh mắt hắn điềm tĩnh khác hoàn toàn sự mộng mị của họ.

Khương mẹ bị hắn nhìn đến giật mình. Nhưng bà lại không nghĩ chuyện trước đó có gì sai mà chất vấn hăn ngay sau đó: "Bé Duật nó có mẹ! Không cần mẹ kế. Con sao lại như vậy?"

Hắn nhìn thấy sự đắc ý cùng hả hê trong mắt ông bà Lý.

"Mẹ đang nói ai?"

Khương Tình lại thản nhiên nói: "Nếu là Lý Tâm Như thì con công nhận. Trên giấy khai sinh của bé Duật có ghi rất rõ. Còn lại thì đều là mẹ kế, dù thế nào cũng không thay thế được."

"Mẹ cũng không bắt con phải thay thế!"

Dáng vẻ của Khương mẹ như thế muốn bổ đầu hắn ra xem thử bên trong có gì. Thật ra bà không biết Khương Tình cũng khó hiểu như vậy.

"Vậy là Lý Tâm Như sống lại rồi?"

"Đúng vậy! Nó..."

Khương mẹ nói đến đây thì theo bản năng quay đầu nhìn Lê Tố Như. Tuy rằng sau đó bà có khựng lại một chút nhưng vẫn quật cường nói: "Nó cũng không khác Tâm Như."

Đúng là lừa mình dối người mà.

Khương Tình cười mỉa mai trong lòng. Ngoài mặt hắn lại rất bình thản mà vạch trần sự thật ra trước mặt họ: "Sao lại không khác? Nếu mọi người bị lú lẫn rồi thì cho họ đi xét nghiệm ADN, đảm bảo sẽ biết có khác hay không."

"Tình!"

Khương mẹ hận sắt không thành thép mà oán trách hắn: "Con là giả bộ không hiểu hay thật sự không hiểu!?""

"Câu này con phải hỏi các người mới đúng!"

Giọng Khương Tình trở nên nặng nề hơn, quát đến họ đều giật mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!