Đại Hồng thoáng cái bị tát bay xa, đập vào tảng đá mà Sư Tụy vừa trốn, ngay cả tôi cách thật xa còn có thể nghe thấy tiếng đầu cô ấy va vào tảng đá.

Tôi nhìn người cực kì uy phong cầm quạt đứng trước Kiến Mộc mà hoàn toàn sững sờ, dù thế nào tôi cũng không ngờ đó lại là cô ấy!

Đại Hồng càu nhàu đứng lên mà không thèm nhìn, híp mắt há mồm vừa xoa đầu vừa hét: “Vương Uyển Nhu, cô có bệnh à, thế mà ra tay nặng như vậy với tôi? Không phải chỉ là Kiến Mộc thôi sao? Tôi không chạm vào là được!”

“Tôi ở đây mà!” Chị Uyển Nhu thấp giọng đáp lại, nhìn chằm chằm vào người đang cầm một chiếc quạt giống hệt của chị ấy, nặng nề nói: “Ngụy Yến, cô muốn làm gì, mau lên trở về nhanh lên!”

Tôi nhìn bộ dạng Ngụy Yến đoán rằng cô ấy cũng không biết mình đang làm cái gì.

Lúc này trên mặt Ngụy Yến đã không còn nụ cười ngốc nghếch, cũng không còn vẻ sinh động tò mò về mọi thứ trong mắt nữa.

Cả người nhìn qua có vẻ lạnh lùng, trong tay nắm chặt quạt, âm trầm nhìn Kiến Mộc rơi trên mặt đất trầm mặc không nói lời nào.

Ngụy Yến như vậy nhìn rất đáng sợ, hoàn toàn không phải quỷ sai thực thực tập sinh mà chúng tôi biết từ trước.

“Ngụy Yến!” Sư thúc cũng quýnh lên, không quan tâm đến tiếng cười trầm thấp bên ngoài, vội vàng tiến lên hai bước nhìn Ngụy Yến nói: “Cô làm sao vậy? Cô có nghe được tiếng chúng tôi nói chuyện không?”

Nhưng Ngụy Yến lại không nói lời nào, chỉ cúi đầu nhìn Kiến Mộc, cũng không nhặt nó lên hay làm bất cứ điều gì khác, cứ nhìn như vậy như đang chờ đợi điều gì đó!

Tôi nhìn sư công và lão Miêu, thấy bọn họ cũng vô cùng giật mình, nhưng cũng không dám lộn xộn, dù sao cũng có thứ gì đó đang theo dõi chúng tôi trong bóng tối.

“Đậu má! Trực tiếp đi lên cướp đi, Kiến Mộc sắp phát triển rồi!” Đầu bếp Ngụy nhìn một hồi rồi hét lên: “Kiến Mộc này vừa rơi xuống đất sẽ hợp lại vì đây là quê hương của nó!

Tôi nghe đầu bếp Ngụy hét lên như vậy thì không hiểu lắm, chẳng phải chúng tôi tới Côn Luân đỉnh là để Kiến Mộc mọc rễ và lớn lên sao? Tại sao không được để nó bén rễ?

“Trương Dương, ngài Tần, ngài Miêu với Tiểu Bạch nhìn bên ngoài, nếu có bất kỳ biến động nào thì ra tay ngay lập tức. Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch theo tôi kéo Ngụy Yến trở về!” Vương Uyển Nhu nghe nói Kiến Mộc mọc rễ, biểu cảm trong mắt cô ấy thay đổi rồi cầm quạt xếp xông lên.

Tôi thấy đến lúc này rồi mà Vương Uyển Nhu vẫn nhớ không cho tôi chạm vào Kiến Mộc, mà đầu bếp Ngụy cũng không đi đỡ Đại Hồng, hai con mắt đảo xung quanh bốn phía, tất cả các cơ bắp trên cơ thể anh ta đều căng chặt, cứ như có thứ gì đó trong không khí sẽ bay ra bất cứ lúc nào.

“Bang! Bang! Bang!”

Lúc Vương Uyển Nhu và Trường Sinh đang từ từ tới gần Ngụy Yến, nơi lớn như Côn Luân đỉnh thế mà cũng bắt đầu rung chuyển toàn bộ, thật giống như có thiên quân vạn mã đang chạy về phía này.

“Không tốt!” Sư công vỗ tay một cái, hét lên với Vương Uyển Nhu: “Đừng có tế nhị như vậy, mau vác em gái này đi, mấy thứ đó nghe mùi như Kiến Mộc đến rồi!”

Tôi đi!

Ta đã nói rồi! Trên đỉnh núi Côn Luân vẫn còn một lớp tuyết mỏng, sao có thể có thiên quân vạn mã tới, hóa ra các loại dã quái sơn tinh thấy mùi của Kiến Mộc nên đuổi theo

Vội vàng nói với Đại Hồng: “Cô đi lấy Kiến Mộc, chúng tôi sẽ giải quyết những thứ đó, tạm thời kéo dài một chút, nhanh lên!”

Sau đó tranh thủ kéo Tuyết Nữ qua một bên, người bạn nhỏ này là công cụ cần thiết để chúng tôi chạy trốn đó, nếu thiếu cô ấy thì đừng nói chạy, phỏng chừng sẽ sớm bị những thứ đó giẫm chết.

Trong nháy mắt mặt đất rung chuyển dữ dội hơn, từ xa, chúng tôi có thể nhìn thấy một người thực vật đầy những cành cây giống như đầu bếp Ngụy, chậm chạp chạy về phía chúng tôi.

“Này!”

Đầu bếp Ngụy lúc này không hề có nửa phần trì hoãn, từ đằng xa hét lớn giao lưu với đồng loại là những người thực vật, sau đó duỗi cả người ra, trực tiếp lao tới.

Mà tôi đang suy nghĩ, dù sao tôi cũng không thể chạm vào Kiến Mộc, tự tôi tôi và Tiểu Bạch đã có thể đối phó với những dã quái sơn tinh này.

Nhưng vừa mới dẫn Âm Long và Lệ Cổ ra, Tiểu Bạch cũng đã đi theo đầu bếp Ngụy chạy ra xa hai thước, vừa chạy vừa hô to với đầu bếp Ngụy như một kẻ điên nhỏ.

Tôi thắt chặt ba lô của mình, từ bên trong móc ra tất cả lá bùa, nhìn thoáng sư công qua hai tay trống trơn quần áo còn rách nát, thở dài một hơi, chia đôi bùa cho ông ấy: “Người và lão Miêu đều mệt mỏi rồi, cứ chờ một lát, cái người vừa cười đó còn chưa xuất hiện đâu!”

“Tôi cũng đang xem đây!” Vẫn luôn đứng ở bên cạnh không có cảm giác tồn tại, cô nàng mập sợ tôi kéo cô ấy đi đối phó với những dã quái sơn tinh đó, lập tức đưa tay ra giật lấy một vài tờ bùa từ tay tôi rồi nói: “Đại Hồng còn nuôi cơ thể tôi, bây giờ vẫn không ra được, mượn mấy lá bùa dùng một trước đã!”

Nhìn cô nàng mập nặng gần 160 mới mấy ngày mà đã mất cả trăm cân, khắp người đầy thương tích, cô nàng này cũng thật là quá sức rồi, tôi cũng chỉ có thể yên lặng gật đầu để cô ấy lười biếng trước.

Nhưng cúi đầu nhìn xuống những vết thương trên cơ thể mình, cũng không ít hơn cô bao nhiêu đâu!

Tự cắn mình, sư phụ cào, bị những thứ khác làm bị thương, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, không có chỗ nào lành lặn, đáng thương tôi thế nhưng không được nghỉ ngơi.

“Cô đi nhặt Kiến Mộc, tôi tới đối phó vài thứ kia!” Đại Hồng thế nhưng bay từ tảng đá tới, đẩy cô nàng mập tới chỗ Vương Uyển Nhu nói: “Tốt hơn là tôi không nên chạm vào Kiến Mộc!”

Cô ấy thốt ra lời này, tôi đã cảm giác cô ấy như hơi mất mát, nhưng đã xông theo Đầu bếp Ngụy đối phó với yêu quái núi hoang dã.

Nhưng tôi không có thời gian để suy nghĩ nhìn kỹ hơn, bởi vì những con dã quái sơn tinh đều đã đuổi tới.

Một mình đầu bếp Ngụy hoàn toàn không áp đảo được, chỉ có thể không ngừng hét lớn, tên nhóc Tiểu Bạch này nhìn qua trông hung dữ, nhưng suy cho cùng thì vóc dáng quá nhỏ, hơn nữa Côn Luân khác với những nơi khác, đây là đầu của long mạch, những người ngửi được mùi của Kiến Mộc đều không phải người dễ đối phó.

Tôi cầm lá bùa định tiến lên, còn chưa kịp ra tay đã nghe thấy rít lên bên tai, sau đó một bóng đen lao vụt qua tôi một cách nhanh chóng.

“Em gái ở bên cạnh ở bên cạnh chú ý tiểu nhân núp phía sau cười đi, nơi này có tôi và lão bất tử nhà cô là đủ rồi!” lão Miêu hút vài điếu thuốc lá sợi như tiêm máu gà, cõng sư công vọt vào.

Tay sư công nhanh chóng tung bay, đủ loại kiểu bùa bay ra khỏi tay lão địa chủ, thế mà còn một ít không phải do tôi đưa.

Tôi vừa lo lắng vừa nghiếng răng, lão địa chủ quần áo rách nát thế này thế mà còn giấu bùa sao?

Mệt tôi còn lo ông ấy không có lá bùa phòng thân, cố ý cho ông ấy một nửa bùa hộ mạng của mình, kết quả thì sao?

Trên người lão địa chủ này thật đúng là cất giấu rất không ít đồ vật.

Lão địa chủ và lão Miêu xông lên, bgay lập tức linh thể người giấy, phù chú cổ trùng, tia chớp lửa theo một đường, cực kỳ hoành tráng.

Phía trước có 3 người đầu bếp Ngụy và Tiểu Bạch, Đại Hồng, ở giữa là Hắc Xà và Âm Long đã biến to tới mức có thể há miệng cắn đuôi ngoạm đuôi, một đường quét thẳng về phía trước, phía sau lại có sư công và lão Miêu yểm trợ, những dã quái sơn tinh không dám trực tiếp xông tới.

“Chúng ta phải để mắt đến xung quanh, nhìn xem tên âm hiểm vừa cười đó là ai!” Cô nàng mập hoàn toàn không hề tỏ ra xấu hổ khi xem náo nhiệt, vươn tay vỗ vai tôi rồi dựa hết sức nặng vào người tôi nói. 

Tôi nhin cô ấy một cái, rồi nhìn Vương Uyển Nhu và Trường Sinh phía sau, lại thấy bọn họ thế mà không không có động thủ, ngay cả Ngụy Yến cũng bất động chỉ cúi đầu nhìn  Kiến Mộc trên mặt đất.

Mọi người dường như đang chờ đợi điều gì đó, tôi cúi đầu nhìn Kiến Mộc bên cạnh, vẫn như khi vừa rơi xuống đất, hoàn toàn không như lời đầu bếp Ngụy nói ư?

“Ngụy Yến?” Vương Uyển Nhu từ từ đến gần Ngụy Yến, như thể đang sợ điều gì đó mà nhẹ giọng nói: “Cô làm sao vậy?”

“A! A!”

Ngụy Yến đột ngột ngẩng đầu lên, tiếng cười mà chúng tôi đã nghe suốt chặng đường bỗng nhiên phát ra từ miệng cô ấy. 

“Là cô ta?” Cô nàng mập không thể tin được kéo tôi lại, cắn tôi lỗ tai nói: “Vậy chúng ta đừng nhìn chằm chằm nữa được không? Trực tiếp bắt Ngụy Yến là được?”

Tôi buồn cười nhìn chằm chằm cô nàng mập, nếu đơn giản như vậy thật thì Vương Uyển Nhu và sư thúc, Trường Sinh cũng như Nguyên Thần Tịch, bất kỳ ai trong số họ đều có thể loại bỏ cô ấy, làm sao còn để vài người ở đây nhìn chằm chằm vào nhau làm gì?

Tôi nhìn Ngụy Yến vẫn cúi đầu, tận đáy lòng cố gắng gọi Lệ Cổ, vừa rồi tôi không thấy Lệ Cổ ở giữa đám dã quái sơn tinh này.

Không biết nó lười hay do nó quá nhỏ nên tôi không nhìn thấy nó, dù sao cơ thể nhỏ của nó hiện tại có thể sử dụng được, để nó lén lút lấy Kiến Mộc cũng không thành vấn đề đi?

Lệ Cổ nghe được tôi chiêu gọi, vô cùng bất mãn tôi luôn sai khiến nó, còn muốn báo oán, tôi chỉ đành phải trực tiếp dùng máu làm điều kiện, cũng không biết con hàng này lẩm bẩm gì dưới đáy lòng, lúc này mới chậm rãi bay về phía Ngụy Yến đang nhìn Kiến Mộc.

“Tuyết nữ!” Tôi cúi đầu ghé miệng vào lỗ tai ấm áp của Tuyết Nữ, nhẹ giọng nói: “Đợi lát nữa Lệ Cổ một bắt được nhánh cây kia, em liền cầm lấy chạy đi, được không?” 

“Tại sao chị không đi cùng?” Tuyết nữ tò mò nhìn tôi nói.

Tôi cười lắc lắc đầu, tôi không thể đụng vào Kiến Mộc, để Lệ Cổ mang theo Kiến Mộc đi trước là an toàn nhất.

Tuyết nữ mím môi, cũng không nói đồng ý hay không. 

“Chi!”

Tôi nhìn Lệ Cổ từ mặt đất như một con thiêu thân từ từ bay về phía Kiến Mộc, vội thở dài một tiếng với Trường Sinh.

“Không được!”

Tôi mới vừa thở dài, Trường Sinh đã lập tức nhìn thấy Lệ Cổ đã đụng vào Kiến Mộc, vội hét lớn với tôi: “Mau bảo Lệ Cổ tránh ra!”

“A! A!”

Tôi còn đang nghĩ Lệ Cổ cũng còn cách một lòng bàn tay, cớ sao phải kêu đi thì lại nghe thấy tiếng Ngụy Yến cười ha ha, sau đó đột nhiên biến mất tại chỗ. 

“Trương Dương!”

Tiếng hét của cô nàng mập đột nhiên vang lên bên tai tôi, tôi còn chưa kịp chớp mắt, Ngụy Yến đã túm lấy cô nàng mập đứng bên cạnh Kiến Mộc, vẽ một thứ lên tay cô nàng mập, máu nóng ngay lập tức đổ lên Kiến Mộc.

“Ngụy Yến!” Tôi định lao về phía trước, nhưng Nguyên Thần Tịch lại đột nhiên giữ chặt tôi nói: “Trong tay cô ta có Tụ Âm châu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!