Hàn Diệp uống thuốc xong, Đế Tẫn Ngôn đến gặp Hàn Diệp, Đế Tử Nguyên không làm phiền hai người họ, dù gì đối với Hàn Diệp lúc này, Đế Tẫn Ngôn với thân phận là Ôn Sóc lớn lên bên cạnh Hàn Diệp từ nhỏ vẫn thân thiết hơn. Nàng cũng hy vọng Đế Tẫn Ngôn có thể khuyên nhủ Hàn Diệp nhiều hơn để chàng hồi tâm chuyển ý. Nàng biết Hàn Diệp ngoài mặt đã hứa sẽ về kinh cùng nàng, nhưng trong lòng hẳn còn những suy nghĩ khác. Dù nàng hạ quyết tâm giữ hắn bên cạnh, nhưng nàng cũng rõ tính cách của Hàn Diệp, nếu hắn cất giấu dự định khác trong lòng, e là nàng khó mà xoay chuyển.

“Tẫn Ngôn, bây giờ ngươi đã biết thân phận của mình, cũng biết Tử Nguyên là tỷ tỷ của ngươi, ngươi nên khuyên nàng sớm ngày về kinh, hai người cùng về đi, đừng lãng phí thời gian ở đây.” Hàn Diệp khuyên không được Đế Tử Nguyên, nên muốn khuyên từ chỗ Đế Tẫn Ngôn.

Đế Tẫn Ngôn được Hàn Diệp nuôi nấng từ nhỏ, bảo vệ cẩn thận cho đến ngày hôm nay, Hàn Diệp cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể thành công rút lui, trả lại một Đế Tẫn Ngôn nguyên vẹn hoàn chỉnh, vui vẻ hoạt bát cho Đế gia và Đế Tử Nguyên.

“Điện hạ, thần đã bàn bạc chuyện về kinh với tỷ tỷ rồi, tỷ sẽ sắp xếp ổn thỏa thôi, người yên tâm đi!” Đế Tẫn Ngôn giả như nghe không hiểu lời của Hàn Diệp.

Hàn Diệp thở dài, nói “Tẫn Ngôn, đừng giả ngốc, ngươi hiểu ý của ta.” từ khi Hàn Diệp tỉnh lại, trọng thương chưa lành còn mất đi ký ức, Hàn Diệp đã không còn tự xưng là ‘cô*’, hắn đã quyết định từ bỏ thân phận Thái tử Đại Tĩnh.

*Cô: đại danh từ tự xưng của vương giả, bao hàm ý nghĩa người ở địa vị cao, không ai thân cận. Trước giờ, Hàn Diệp đều dùng tự xưng này, mọi từ ‘ta’ trong lời của Hàn Diệp đều tự xưng là ‘cô’, lúc này chỉ dùng ‘我’ bình thường. Nếu có thay đổi sẽ chú thích sau.

Đế Tẫn Ngôn nhìn sắc mặt Hàn Diệp tái nhợt tiều tụy, trong lòng lo lắng, lắp bắp nói “Điện hạ … không phải người đã hứa với tỷ tỷ sẽ cùng về kinh sao? Người … chỉ đang miễn cưỡng lấy lệ với tỷ ấy thôi sao?”

“Ta hứa với nàng chỉ là đối sách tạm thời, ngươi nên biết, chuyện ta về kinh không có lợi gì cho nàng và Đế gia, nếu ta về kinh, phụ hoàng có thể tha cho nàng sao? Lẽ nào ngươi muốn thấy nàng lần nữa gặp nguy hiểm?” Hàn Diệp phân tích lợi hại với Đế Tẫn Ngôn, nếu cân nhắc lợi hại, hắn tin với tình tỷ đệ trời sinh, Đế Tẫn Ngôn sẽ không bỏ mặc an nguy của Đế Tử Nguyên.

Đế Tẫn Ngôn thầm nói: nhưng chúng ta không thể bỏ mặc người thế này! Người nuôi nấng thần nhiều năm như vậy, thần không thể làm được chuyện này. Nhưng hắn không nói ra, chỉ nói “Điện hạ, tuy người quên đi chuyện hai năm qua, nhưng trải qua mấy ngày chung sống, người hẳn có thể thấy được tỷ tỷ là người độc đoán, chuyện tỷ ấy đã quyết, thần có khuyên nữa cũng vô ích, tỷ ấy sẽ không thay đổi quyết định. Hơn nữa, thần và tỷ tỷ đều mong người có thể cùng mọi người về kinh.”

“Thế ngươi không lo lắng cho an nguy của Tử Nguyên sao?”

“Tỷ tỷ nói: binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Lần này tỷ ấy sẽ cẩn thận hơn, không để Bệ hạ thành công, Điện hạ yên tâm.”

“.…..” đây là cách gì chứ? Hàn Diệp sao có thể yên tâm, hắn chỉ càng thấy lo lắng hơn. Nhưng hiện giờ xem ra không khuyên được ai, đành tạm thời nhịn xuống, để hắn nghĩ cách khác, nếu thật sự không được, chỉ có thể tùy tình hình mà xử lý.

Thế nên hai người nói sang chuyện khác.

Chẳng qua sau nửa canh giờ nói chuyện trong phòng, Hàn Diệp đột nhiên ngất xỉu khiến Đế Tẫn Ngôn và Đế Tử Nguyên hoảng sợ một hồi. Khi xác định Hàn Diệp chỉ ngất đi thì cả hai mới bình tĩnh lại, vội sai Cát Lợi mời Linh Khu tới.

Tịnh Thiện đạo trưởng đã là thế ngoại cao nhân, không bận tâm đến chuyện thế tục, thường bế quan tu luyện, hai đệ tử của ông là Linh Khu và Linh Triệu thay ông lo liệu mọi việc. Cả hai đệ tử đều có tuệ căn tài trí, bái Tịnh Thiện học nghệ mười mấy năm, đạt khá nhiều thành tựu.

Đích truyền đại đệ tử Linh Khu tinh thông y thuật, tuy y thuật không thần thông có thể cải tử hoàn sinh như Tịnh Thiện, nhưng trị những chứng bệnh khó chữa thì không thành vấn đề, giỏi âm luật, trời sinh có lòng đồng cảm, được Tịnh Thiện xem trọng. Tiểu đệ tử Linh Triệu một lòng nghiên cứu dược lý, giỏi luyện đan chế thuốc, tính tình thiện lương, hay xấu hổ ít nói, được Linh Khu quan tâm chăm sóc.

Lúc Tịnh Thiện tu hành thiền định, Hàn Diệp đều được hai người chẩn trị kê đơn. Hôm nay, vẫn là Linh Khu đến chẩn mạch cho Hàn Diệp. Lúc Hàn Diệp nhảy vực, kinh mạch đứt đoạn, xương gãy nhiều chỗ, dù đã hơn nửa năm, kinh mạch xương cốt của Hàn Diệp đã được Tịnh Thiện đạo trưởng nối lại, nhưng nói đến cùng vẫn là vết thương suýt lấy mạng, nối lại không có nghĩa là không còn chuyện gì phải lo lắng. Lần này Hàn Diệp đại thương nguyên khí, sau này phải điều trị theo dõi trong thời gian dài.

“Thân thể của Thái tử Điện hạ vô cùng suy yếu, hôn mê nửa năm, vừa mới tỉnh lại, nguyên khí không đủ, không thể ra gió, hôm nay hẳn là nhiễm lạnh, có hơi phát sốt.” Linh Khu rút ngân châm, nhìn tỷ đệ Đế Tử Nguyên và Cát Lợi bên cạnh nói.

Thân thể Hàn Diệp suy yếu, hiện giờ một chút mưa gió cũng không thể chịu được, chắc là hôm nay trời mưa, Hàn Diệp chịu gió lạnh, lại dính hơi ẩm của ngày mưa âm u, mới dẫn đến phát sốt. Người khác khi ốm đau thì tinh thần vốn rất kém, cần nghỉ ngơi nhiều hơn, trong thời tiết thế này mà không nằm trên giường nghỉ ngơi cho tốt, tổn thương thân thể còn hại đến tinh thần, nên mới ngất đi.

Nếu như Linh Khu dự đoán, dựa theo thời tiết hôm nay, trước khi Hàn Diệp ngất đi, kinh mạch xương cốt cả người hắn hẳn là đau đớn không ngừng, hắn không còn sức chống đỡ nên lúc này mới ngất đi … nhưng Linh Khu nhìn mấy người trông chừng bên giường của Hàn Diệp, đặc biệt là hai tỷ đệ Đế Tử Nguyên và Đế Tẫn Ngôn, trong lòng đã rõ ràng.

Sau khi Hàn Diệp tỉnh lại, Tịnh Thiện đạo trưởng đến xem tình hình của hắn hai lần, dặn dò kỹ những điểm quan trọng cho Linh Khu, rồi mới yên tâm bế quan tu luyện. Sau đó đều do Linh Khu chữa trị cho Hàn Diệp, dù hai người đã tiếp xúc được một thời gian, nhưng thương thế của Hàn Diệp là vết thương nghiêm trọng nhất mà Linh Khu từng thấy.

Loại thương thế này, người bị thương sẽ đau đớn thế nào, Linh Khu biết loại cảm giác này rất khó diễn tả. Nhưng Hàn Diệp dựa vào ý chí và sức chịu đựng phi thường của mình, còn cư xử rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người ta không khỏi tự hỏi người trước mặt thật sự đã chịu nhiều vết thương chí mạng đáng sợ đến thế? Linh Khu chẩn trị cho hắn nhiều lần, chỉ thấy hắn thỉnh thoảng cau mày và toát mồ hôi lạnh trên trán, Linh Khu biết người này vẫn còn đau, nhưng đây có thể là giới hạn biểu hiện của hắn về cơn đau. Sự nhẫn nhịn và kiềm chế nỗi đau của hắn đến mức ngay cả y giả cũng ngạc nhiên và không đành.

Linh Khu có cách hiểu và cảm nhận khác mọi người về Thái tử Đại Tĩnh này. Linh Khu biết Hàn Diệp có tính cách kiên cường, kiềm chế, cố tình giấu nỗi đau của mình, vì không muốn tỷ đệ Đế gia biết chuyện và lo lắng.

Người trên giường tái nhợt như giấy Tuyên, dù bệnh nặng như vậy, dù đang hôn mê chịu nhiều đau đớn, nhưng vẻ mặt vẫn kiềm chế nhẫn nại, chỉ có hàng lông mày hơi cau lại cho thấy hắn lúc này đang khó chịu.

Thật ra, đối với Hàn Diệp, những cơn đau này vô cùng giày vò hắn, nhưng từ khi tỉnh lại đã phải chịu đựng cơn đau, lâu dần cũng quen, rồi cũng không để ý đến nó lắm, hắn thậm chí còn buộc mình bỏ qua những đau đớn và tổn thương về thể xác này. Ngược lại, điều khiến hắn không thể chấp nhận là những thay đổi đột ngột xảy ra với hắn, tác động rất lớn đến tinh thần và tâm lý. Hơn nữa, hắn đã đánh giá quá cao sức lực của mình, trong tình cảnh hắn vừa phải dùng ý chí chiến đấu chống lại thân thể vừa suy yếu vừa đau đớn, vừa phân tâm ứng phó với nhóm người của Đế Tử nguyên, quả thật quá miễn cưỡng rồi …

Nhưng hắn không muốn Đế Tử Nguyên và Đế Tẫn Ngôn lo lắng. Đối mặt với hai người này, nếu sức lực cho phép, hắn luôn có nhẫn nại và kiên trì. Nhưng lúc này hắn không còn đủ sức, cho dù dùng ý chí ép buộc, hắn cũng thường cảm thấy quá sức. Hắn luôn tránh né Đế Tử Nguyên vì lý do này.

Hiện giờ hắn quá yếu, cộng với lo âu quá độ, nếu cứ tiếp tục như vậy, trong lòng sẽ ngột ngạt tắc nghẽn, không có lợi cho việc chữa trị và hồi phục thân thể. Với tư cách là y giả, mọi nhắc nhở của Linh Khu là từ quan điểm phục hồi chấn thương. Dù Hàn Diệp che giấu rất kỹ, nhưng là y già làm sao Linh Khu không biết nỗi đau của người bệnh. Linh Khu không thể kiểm soát được suy nghĩ của Hàn Diệp, nhưng vẫn luôn có người quan tâm và để ý, chẳng hạn như mấy người xung quanh hiện giờ.

Nghe xong lời của Linh Khu, Đế Tử Nguyên nhớ lại chiều nay khi nàng bưng chén thuốc vào, thấy Hàn Diệp đang đứng trước cửa sổ nghe tiếng mưa, nàng tự trách bản thân mình sơ suất, hiện giờ thân thể cùa Hàn Diệp không giống như trước kia, chút gió mưa này trước kia không đáng để nàng quan tâm, không ngờ thân thể Hàn Diệp lúc này không chịu được chút gió mưa như vậy.

“Chiều nay ta không để tâm chăm sóc, để chàng chịu gió lạnh bên cửa sổ.” lúc đó Cát Lợi đang sắc thuốc, sau bữa trưa, nàng đưa Hàn Diệp về phòng, nàng quay lại lấy vài thứ, sau đó Đế Tẫn Ngôn đến, hai người nói chuyện một lúc rồi nàng đi lấy thuốc, lần nữa đến phòng Hàn Diệp, đã thấy hắn đứng trước cửa sổ hứng gió.

Ngày thường Đế Tử Nguyên luôn được người khác hầu hạ, nàng luôn qua loa trong mấy chuyện vặt vãnh hàng ngày, bảo nàng xử lý chính sự hay dẫn quân đánh trận đều không thành vấn đề, đây là lần đầu tiên nàng cẩn thận chăm sóc người bệnh, nàng nào biết thân thể của Hàn Diệp đã đến mức không thể chịu được một chút mưa gió như vậy. Nghĩ đến điều này, trong lòng nàng nhất thời không biết dấy lên cảm xúc thế nào. Đế Tử Nguyên đã khắc sâu hình ảnh Hàn Diệp phong thái nổi bật không ai sáng bằng trước kia. Nhưng giờ đây thân thể hắn gió thổi liền ngã, gương mặt rạng rỡ trước kia đã trở nên đờ đẫn ảm đạm, thiếu sức sống.

“Thái tử Điện hạ khi rơi xuống vực, kinh mạch toàn thân đứt đoạn, xương gãy nhiều chỗ, sư phụ đã nối lại, nhưng dù có nối lại thì cũng không bằng trước đó, cuối cùng vẫn là thương tổn quá độ, nếu không cẩn thận điều dưỡng, e là sẽ để lại bệnh căn, gặp trời mưa gió tuyết, ẩm ướt xen lẫn lạnh giá, kinh mạch xương cốt được nối lại sẽ đau đớn triền miên. Tính tình Điện hạ luôn kiềm chế nhẫn nhịn, có lẽ không bao giờ thể hiện trước mặt người khác. Hầu quân và Thế tử cần chú ý nhiều hơn, nếu thời tiết xấu, đừng để Điện hạ chịu gió nhiễm lạnh, nếu khí lạnh xâm nhập, e là bệnh nặng kéo dài.” nhìn hai tỷ đệ thật lòng quan tâm Hàn Diệp, chỉ là không biết chăm sóc người bệnh, Linh Khu đành phải phá lệ nói hết lời, dặn dò hết sức cẩn thận.

Lần này, mọi người đã hiểu, nắm bắt trọng điểm, nên hỏi Linh Khu kỹ càng cách chăm sóc và điều dưỡng thân thể của Hàn Diệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!