Khi Tả Minh Viễn đến văn phòng của Bạch Kính còn cố ý hỏi thư kí xem Lý Thư Ý có tới hay không.

Cô thư kí nhìn anh gật gật đầu, lại nói với anh là Lý Thư Ý vào không ở lâu liền rời đi, lúc đi ra hình như sắc mặt không được tốt lắm.

Tả Minh Viễn ngẩn ra, trong lòng thầm hỏi có phải hai người này lại cãi nhau hay không? Đương nhiên anh cảm thấy nếu họ còn có thể cãi nhau thì chính là chuyện tốt, nếu ngay cả cãi nhau cũng không có thì coi như xong rồi.

Tả Minh Viễn đã chuẩn bị tinh thần khi đi vào sẽ gặp Bạch Kính một mặt đen thui, ai ngờ được Bạch Kính không hề phát hỏa, lại còn cau mày nhăn nhó có vẻ mất hồn.

Thấy Tả Minh Viễn đi vào, Bạch Kính cũng chỉ đưa mắt nhìn anh một cái, không nói chuyện.

Tả Minh Viễn đến gần hỏi: “Lý Thư Ý cùng Tống Tiêu Tiêu thương lượng xong rồi?”

Bạch Kính “ừ” một tiếng, đem hợp đồng mà Lý Thư Ý mang về đẩy tới trước mặt anh.

Tả Minh Viễn còn chưa kịp cầm lên xem, trước tiên đã bị cái nhẫn trên tay Bạch Kính thu hút, liền sợ ngây người.

Bạch Kính chưa bao giờ mang bất kì một món trang sức nào, đừng nói là những vật mang ý nghĩa đặc biệt như nhẫn, hơn nữa lại còn mang trên ngón áp út….

Ngón áp út! Có nghĩa gì đây?!

Đầu tiên Tả Minh Viễn nghĩ ngay tới Lý Thư Ý, nhưng lại cảm thấy không đúng.

Không phải thư kí nói lúc Lý Thư Ý rời đi sắc mặt rất khó coi sao? Hơn nữa quan hệ hiện tại giữa y và Bạch Kính giống như một sợi thun bị kéo căng, không biết khi nào sẽ “bụp” một phát mà đứt, làm sao có thể đột nhiên phát triển tới mức như vậy.

Không phải Lý Thư Ý, bên cạnh Bạch Kính cũng không còn ai khác, chính là Ninh Việt.

Chuyện này so với những gì Tả Minh Viễn đã đoán trước không có gì sai biệt.

Mặc dù Bạch Kính cũng quan tâm lo lắng cho Lý Thư Ý, nhưng khi mọi việc đã được giải quyết xong, một lần nữa đi vào quỹ đạo, vấn đề giữa hắn và Lý Thư Ý cũng lộ rõ. Cuối cùng hắn vẫn sẽ chọn Ninh Việt.

Tả Minh Viễn thầm thở dài trong lòng, nhưng không nói gì cả. Anh cầm lấy bản hợp đồng nhìn sơ qua, cuối cùng nhìn thấy chữ ký của Tống Tiêu Tiêu, anh cảm thấy rất bất lực.

Lý Thư Ý này đúng thật là, đến bây giờ cũng không để Bạch Kính phải chịu bất kì tổn thất nào……


Tả Minh Viễn hỏi: “Chuyện của Cận Ngôn, chúng ta có cần hỗ trợ không?”

Lý Thư Ý ngụy tạo cái chết của Cận Ngôn, chuyện này bọn họ cũng biết, nhưng nếu Lý Thư Ý không nói, bọn họ cũng không hỏi tới, lại càng không nhúng tay vào.

Bạch Kính nói: “Anh xem xét đi, cậu ấy muốn làm thế nào, anh cứ tận lực phối hợp là được.”

Tả Minh Viễn gật gật đầu, thu lại hợp đồng chuẩn bị rời đi. Đến lúc sắp đi còn suy nghĩ, cuối cùng vẫn nói một câu với Bạch Kính: “Chúc mừng.”

Bạch Kính nhíu mày: “Chúc mừng cái gì?”

Ánh mắt Tả Minh Viễn dừng ở chiếc nhẫn, có chút do dự nói: “Chúc mừng cậu với NInh Việt……”

Anh còn chưa nói xong, đã bị Bạch Kính lạnh giọng cắt ngang: “Ai nói với anh là Ninh Việt?”

Tả Minh Viễn hoàn toàn ngốc luôn rồi, không phải Ninh Việt thì còn có thể là ai? Ai có bản lĩnh lớn như thế, mới có mấy ngày ngắn ngủi đã khiến cho Bạch Kính cam tâm tình nguyện mà đeo nhẫn lên ngón áp út? Những gì trong lòng Tả Minh Viễn nghĩ đã viết hết lên mặt anh, Bạch Kính lại không thèm để ý, vẻ mặt hắn ảm đạm như có cuồng phong sắp tới: “Không có việc gì anh ra ngoài trước đi.”

Tả Minh Viễn lên tiếng, khi đi ra ngoài trong lòng vẫn tràn đầy nghi hoặc

Gần đây anh thấy không có bất kì gương mặt mới lạ nào ở bên người Bạch Kính nha, chẳng lẽ là người trước kia? Nhưng mà những người trước đó, là ai anh cũng không thể nhớ nỗi.

Tả Minh Viễn đi rồi, Bạch Kính bực bội nâng tay lên muốn đem chiếc nhẫn tháo ra. Kết quả vừa mới chạm ngón tay vào, đã phát hiện nó có vài phần ấm áp, không lạnh lẽo giống như lúc mới mang lên, động tác cũng vì thế mà dừng lại.

Nhẫn này là nhẫn đôi, một năm trước Lý Thư Ý đã đưa cho Bạch Kính. Bên ngoài thoạt nhìn không có gì đặc biệt, không được thiết kế tinh xảo càng không được nạm kim cương, nhưng ở phía bên trong lại khắc tên viết tắt của Bạch Kính cùng Lý Thư Ý.

Sau khi Lý Thư Ý và Bạch Kính ở bên nhau, giữa bọn họ cũng hiểu rõ ràng mối quan hệ này không quang mình chính đại, càng chưa nói tới đôi bên có tình cảm, cho nên trong sinh hoạt cũng rất ít tiếp xúc.

Đưa nhẫn chính là chuyện làm hắn cảm thấy buồn nôn nhất, bản thân hắn cũng có chút ngượng ngùng, quá trình đưa cũng không trịnh trọng, không đề cập việc kết hôn, càng không có lời hứa hẹn một đời.

Lúc ấy Bạch Kính nhận lấy, nhưng không có mang vào. Cái còn lại là Lý Thư Ý đeo, nhưng không lâu sau, Lý Thư Ý cũng đã tháo nó ra, sau đó không thấy y mang vào nữa.

Bạch Kính cũng không biết mình đột nhiên phát điên cái gì, ngày hôm qua lại đi tìm nhẫn mà đeo vào.


Hắn sống đến bây giờ cũng chưa từng trải qua loại chuyện như thế này, trước nay càng không có chuyện hắn phải đi lấy lòng bất kì ai. Lúc Lý Thư Ý vừa mới tới trong lòng hắn còn có chút khẩn trương khó giải thích, hợp đồng kia viết cái gì hắn cũng không xem một chữ, chỉ chờ Lý Thư Ý hỏi hắn chuyện chiếc nhẫn. Ai mà ngờ Lý Thư Ý căn bản không để bụng, không thèm nhìn hắn nhiều thêm một cái đã vội rời đi.

Bạch Kính càng nghĩ càng bực, nhưng mà dù có giận thế nào vẫn không tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út xuống.

Hắn chỉ đơn giản cầm lấy điện thoại, gọi cho bác sĩ của Ninh Việt, hỏi vết thương mà mấy hôm trước Ninh Việt không cẩn thận bị thương có đỡ hơn chút nào chưa, rốt cuộc thì khi nào mới ổn định.

Ninh Việt còn không đi, hắn không thể đem mọi chuyện nói rõ ràng cho Lý Thư Ý để đón y trở về bên cạnh mình được. Nếu không với cái tính tình kia của Lý Thư Ý, đến lúc đó lại khó tránh được một trận châm chọc mỉa mai, nói không chừng cả hai sẽ lại cãi nhau.

Sau khi Lý Thư Ý trở về không bao lâu, Tống Tiêu Tiêu đã nhận được điện thoại của Tống Tư Nhạc.

Tống Tư Nhạc hỏi cô có thời gian gặp mặt nói chuyện hay không, Tống Tiêu Tiêu trả lời: “Tôi đương nhiên rất sẵn lòng, nhưng mà cậu cũng biết rồi đó, công ty nhiều việc lắm, thật sự không rảnh rỗi.”

[Hy: Chị hai chị đanh đá ít thôi. Như vầy sao theo đuổi chú Lý được chứ.….]

Tống Tư Nhạc nghiến răng nghiên lợi nói: “Được, vậy khi nào chị có thời gian. Tôi chờ.”

Tống Tiêu Tiêu cười: “Vậy cậu cứ chờ trước đi.” Nói xong liền ngắt điện thoại

Mãi cho đến ba ngày sau, Tống Tiêu Tiêu rốt cuộc cũng mở miệng.

Trước buổi hẹn Tống Tiêu Tiêu cũng không có chuẩn bị gì cả, chỉ mang một mình Thẩm Úy đi theo. Cô hoàn toàn không sợ Tống Tư Nhạc sẽ ra tay đối với cô, nếu cô chết, Tống Tư Nhạc không có lợi ích gì, càng không được kết cục tốt đẹp. Tống Tư Nhạc sẽ không ngu xuẩn đến mức đó.

Hôm nay thời tiết thật chẳng ra làm sao, mây đen vây kín phía chân trời, thoạt nhìn có lẽ giông bão sắp đến.

Tống Tiêu Tiêu vẫn như cũ diện một chiếc váy màu đỏ lộng lẫy, bên ngoài còn khoác thêm chiếc áo khoác, so sánh với cô Tống Tư Nhạc lại mặc một bộ vest đen trông có vẻ rất u ám.

Trong phòng chỉ có một mình Tống Tư Nhạc, Tống Tiêu Tiêu ngồi đối diện với cậu ta, cô nhìn thoáng qua Thẩm Úy, Thẩm Úy liền cúi đầu đi ra ngoài.

Cửa vừa đóng lại, Tống Tư Nhạc nhìn váy áo lộng lẫy của Tống Tiêu Tiêu, cười lạnh một tiếng rồi mở miệng: “Tống Tiêu Tiêu, ba đã qua đời, chị thật sự không thấy một chút áy náy khổ sở nào sao?”


Tống Tiêu Tiêu nhìn cậu ta sau đó chớp chớp mắt: “Không nói gạt cậu, nếu không phải sợ quá phô trương, tôi thật muốn đốt pháo hoa ăn mừng.”

“Chị!” Tống Tư Nhạc cực kì giận dữ, “Chị vẫn còn là con người sao? Đó là người sinh thành ra chị! Là ba ruột của chị!”

Tống Tiêu Tiêu nhìn Tống Tư Nhạc, sắc mặt cô dần lạnh lẽo đi.

Bây giờ Tống Tư Nhạc lại ở trước mặt Tống Tiêu Tiêu mà thét lên rằng đó là ba ruột của cô. Đã nhiều năm như vậy, thử hỏi Tống Phú Hoa có nhìn đến ba chị em cô một chút nào không, ông ta khinh rẻ chị em cô như thế nào có còn nhớ không? Lúc đó ông ta có từng nói bọn họ là con gái ruột của ông ta không?

Tống Tư Nhạc nói xong, lại chột dạ vì chính câu nói của mình. Cô chị gái thứ ba chỉ lớn hơn cậu ta có vài phút, năm đó xém chút nữa đã bị cho đi.

“Được, chúng ta không nói chuyện này nữa. Tôi hỏi chị, muốn tôi đáp ứng điều kiện gì thì Lý Thư Ý mới có thể bỏ qua?”

Tống Tiêu Tiêu biết vài người dưới quyền của Tống Tư Nhạc đã đến trình diện cảnh sát, rất nhanh thôi sẽ đến lượt cậu ta. Tống Tư Nhạc cũng không phải không giải quyết được vấn đề, chỉ là với chuyện lần này, cậu ta chắc chắn phải tốn không ít tiền vì nó.

Tống Tiêu Tiêu không nhịn được mà “sặc” một tiếng, Lý Thư Ý này đúng thật là tàn nhẫn, không chỉ khiến cho Tống Tư Nhạc không thể lấy được Tống gia, mà còn khiến cho tiền của Tống Tư Nhạc cũng không giữ được.

“Cậu hỏi tôi, không bằng trực tiếp đến hỏi anh ấy?”

Tống Tư Nhạc bực tức: “Nếu tôi có thể liên hệ với Lý Thư Ý thì còn đến tìm chị làm gì?”

Tống Tiêu Tiêu cười: “Tôi đây cũng không quản được, cậu đánh chết người của anh ấy, người ta còn có thể bỏ qua cho cậu sao?”

“Tống Tiêu Tiêu, các người không được khinh người quá đáng! Rõ ràng là do cậu ta bắt cóc tôi trước, là cậu ta gián tiếp hại chết ba của tôi! Cho dù tôi có chính tay giết chết cậu ta! Tôi cũng không hề có lỗi!”

Tống Tiêu Tiểu sửng sốt, cau cau mày, sau đó dường như ngộ ra được điều gì đó lại nói: “Đúng rồi, tôi quên mất, chắc là cậu vẫn chưa biết chuyện đó đâu nhỉ?”

“Cái gì?” Tống Tư Nhạc vẻ mặt đầy phòng bị nhìn vào Tống Tiêu Tiêu.

“Cậu có biết Cận Ngôn tại sao lại bắt cóc cậu không?” Tống Tiêu Tiêu lại lộ ra một nụ cười vui vẻ, nhưng nụ cười này lại khiến Tống Tư Nhạc dựng cả tóc gáy.

Tống Tư Nhạc không hé răng, Tống Tiêu Tiêu lại tiếp tục hỏi: “Cậu biết cha mẹ của Bạch Hạo chết như thế nào không?”

Tống Tư Nhạc nhớ lại lúc trước khi Cận Ngôn bắt cóc mình cũng từng nói qua những lời này, bỗng dưng trong lòng dâng lên một loại dự cảm chẳng lành, sau đó cậu ta nhìn thấy tống Tiêu Tiêu Tiêu ở phía đối diện chậm rãi mở miệng thốt ra mấy chữ.

“Bọn họ là bị Tống Phú Hoa hại chết.”


Tống Tư Nhạc trừng lớn mắt, dừng lại vài giây đột nhiên đứng lên thét lớn: “Chị nói bậy!”

Lúc này bỗng dưng cánh cửa mở ra, Thẩm Úy đưa người vào nói: “Tiểu thư, khách tới rồi.”

“Đưa cậu ta vào đây đi.” Tống Tiêu Tiêu quay đầu nhìn Tống Tư Nhạc, “Thật ngại quá, hình như tôi quên nói với cậu, hôm nay chúng ta còn có một vị khách mời.”

Cô vừa nói xong, Bạch Hạo đã bước vào.

Tống Tư Nhạc nhìn thấy Bạch Hạo, cả người cứng đờ tại chỗ, lời cũng không nói ra được.

Thế nhưng Bạch Hạo vừa thấy cậu ta đã nhíu mày hỏi: “Các người vừa mới nói cái gì?” Hiển nhiên là hắn đã nghe được tiếng thét mất khống chế của Tống Tư Nhạc.

“Chúng tôi đang nói….”

“Tống Tiêu Tiêu!” Tống Tư Nhạc hét lớn cắt ngang lời của cô, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào Tống Tiêu Tiêu.

Tống Tiêu Tiêu giả vờ đưa tay làm bộ dạng đầu hàng, vẻ mặt vô tội: “Chúng tôi không nói gì cả.” [Chị lươn ít thôi em thích lắm:)) ]

Tống Tư Nhạc không để ý đến cô nữa, bước nhanh đến bên người Bạch Hạo, lôi kéo tay hắn muốn đi ra ngoài: “Chúng ta về rồi nói.”

Bạch Hạo hất tay cậu ta ra, mặt trầm xuống: “Tống Tư Nhạc, rốt cuộc em đã giấu anh bao nhiêu chuyện?”

Vốn dĩ Bạch Hạo đã tính toán về nước từ sớm, nhưng Tống Tư Nhạc lại luôn diện đủ lí do khiến cho hắn phải ở lại nước ngoài. Sau đó hắn lại cảm thấy có gì đó không đúng, nên đã trực tiếp liên hệ với Tống Tiêu Tiêu, mới biết Tống Tiêu Tiêu đã sớm hợp tác với Bạch gia, trong khoảng thời gian này Tống Tư Nhạc không làm được chuyện gì, Tống gia sớm đã không có chỗ cho cậu ta nữa.

Lúc đó Tống Tiêu Tiêu có vẻ rất ngạc nhiên khi Bạch Hạo cái gì cũng không biết, lại nói hôm nay cô sẽ hẹn Tống Tư Nhạc, cho nên sau khi xuống máy bay Bạch Hạo đã đến thẳng đây.

“Không có, em không có giấu anh! Tại sao đột nhiên anh lại quay về!” Biểu tình của Tống Tư Nhạc đã vô cùng hoảng loạn, giọng nói cũng run rẩy.

Bạch Hạo không để ý đến cậu ta, trực tiếp xoay người nhìn về phía Tống Tiêu Tiêu: “Tống tiểu thư, vậy ra ngay từ đầu cô đã thương lượng với Lý Thư Ý. Cho Cận Ngôn bắt cóc Tống Tư Nhạc, còn cô đi uy hiếp ba của mình, để có được Tống gia, cô đã phải nhượng bộ bao nhiêu quyền lợi?”

Tống Tiêu Tiêu kiên nhẫn nghe hắn phân tích, càng nghe nụ cười càng tươi hơn nữa, nghe xong còn để lại lời bình: “Vế sau thì đúng, nhưng vế phía trước lại không đúng.”

Bạch Hạo cũng không truy xét xem lời phía trước có chỗ nào không đúng, lạnh lùng nói tiếp: “Cho nên chuyện Cận Ngôn đang lẩn trốn bên ngoài cũng là giả, các người sớm đã đem cậu ấy giấu đi rồi đúng không.”

“Ơ???” lần này Tống Tiêu Tiêu thật sự bị làm cho kinh ngạc, “Cậu vẫn chưa biết gì sao? Cận Ngôn đã chết rồi nha.”

Trong đầu Bạch Hạo “ầm” một tiếng, cái gì cũng không nghe được nữa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!