Vẻ mặt xa lạ của Chu Kim An khiến ta vô cùng sợ hãi.

"Biểu ca, huynh có thể, tránh ra một chút không?"

Hắn nhìn chằm chằm ta, thở hổn hển nói khẽ:

"Sao muội cứ phải vào trong mơ ta chứ..."

Hơi thở nóng bỏng áp xuống, hắn hung hăng hôn ta.

Động tác của hắn quá dữ dội, bất chấp tất cả, khiến toàn thân ta đau nhức, không nhịn được mà giãy dụa hết sức.

"Biểu ca, ưm, huynh tránh ra trước... Ta đau..."

Ta chưa từng biết sức lực của một nam nhân lại lớn đến vậy, dù đã dùng hết sức bình sinh mà vẫn không thể trốn thoát được.

Điều này không giống như chuyện nam nữ mà ta nghĩ.

Chiếc váy "xoẹt" một tiếng bị xé toạc, đôi chân trắng nõn lộ ra.

Ngay lập tức trong lòng vô cùng bất lực và hoảng sợ, không tự chủ được mà tuôn ra hai hàng nước mắt.

Lúc này, trong sân đột nhiên náo động, ngay sau đó vang lên tiếng la hét:

"Cháy rồi! Dập lửa mau!"

Chu Kim An dường như sửng sốt một chút.

Ta dùng hết sức đẩy mạnh, hắn ngã ngửa ra sau, ngất lịm trên mặt đất.

Không kịp nghĩ nhiều, ta vội vàng nhặt quần áo mặc vào, chạy vội ra khỏi cửa.

...

Trong đêm tối, phủ Thượng thư rộng lớn chìm trong biển lửa, tiếng người huyên náo.

Cách một bức tường, dưới ánh trăng trắng lạnh lẽo chiếu sáng con hẻm nhỏ, có mấy người đứng lặng lẽ.

Người cao gầy đứng giữa, khoanh tay sau lưng, nói vài câu rồi được mọi người hộ tống rời đi. Hai người còn lại đột ngột bay lên, ẩn mình vào một cây đại thụ vươn vào trong phủ.

Giữa những cành cây rậm rạp, thấp thoáng truyền đến tiếng thì thầm:

"Chủ tử chắc lần này rất hài lòng với tân khoa Thám hoa."

"Hài lòng thì sẽ ra lệnh đốt nhà hắn sao?"

"Nhưng vừa rồi ta hình như thấy chủ tử cười."

"..."

"Ngươi bị mù rồi."

______________

Sáng sớm, cửa phòng di nương vừa mở, ta đã quỳ sụp xuống.

"Di nương, không phải Nam Quỳnh vô dụng, mà là trời không giúp ta! Đêm qua đúng lúc sắp thành công thì phủ đệ cháy mất! Thực sự là cháy thật, không tin thì có thể gọi người hầu đến hỏi!"

Di nương hai mắt thâm quầng, mặt không biểu cảm:

"Ta vừa tổ chức dập lửa vừa kiểm kê tài sản, bận rộn cả đêm, ngươi nói xem ta có biết vụ cháy đấy không?"

"A, di nương đảm nhận quản lý gia đình, chắc hẳn là biết rồi." Ta lập tức tỏ ra đau lòng, quỳ xuống nịnh nọt: "Di nương đêm qua chắc mệt lắm nhỉ, hai mắt vừa thâm vừa sưng, trông như già đi mười tuổi."

Di nương lập tức lộ vẻ hoảng sợ, sờ mặt mình, hỏi lớn:

"Thật không?"

"Mắt ta rất đáng sợ sao?"

"Rất già sao?"

Ta ngẩn người gật đầu.

Di nương dùng ngón tay chỉ vào trán ta:

"Nhanh lên! Đến Tú Trân phường mua cho ta hũ phấn Nộn Ngọc đắt nhất!"

Ta tỏ ý không đồng tình: "Phấn của Tú Trân phường chẳng có tác dụng gì cả, di nương đừng để bị lừa, đây là do tuổi tác thôi, thay đổi bình thường thôi mà."

Di nương trợn mắt, gào lên:

"Bây giờ!

"Ngay lập tức!"

Ta trong tiếng gào thét của di nương mà chạy trối chết.

Một mình đi trên phố lớn, ta vừa chán nản vừa buồn bã.

Kế hoạch quyến rũ Chu Kim An thất bại, hình như còn mất sủng trước mặt di nương nữa.

Sau này phải đi đường nào đây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!