Một mình di nương, mạnh mẽ cả nửa đời, thật ra cũng cô đơn đáng thương.

Dù sao hiện tại kinh thành đã vào đông, băng giá tuyết rơi cũng không dễ đi, ta quyết định đợi đến sang xuân, để di nương yên tâm rồi hẵng lên đường cũng không muộn.

Khi cầm gói đồ đi đến góc phố, ta thấy Chu Kim An.

Hắn cao lớn tuấn tú, đứng trước một chiếc xe ngựa, im lặng nhìn ta.

Ta bước tới, khom người hành lễ.

"Biểu ca, trước đây Nam Quỳnh nhiều lần đắc tội, xin huynh thứ lỗi. Hôm nay từ biệt, mong sau này mọi chuyện đều tốt đẹp."

Hắn nhẹ giọng nói: "Lên xe đi."

Ta ngẩn người.

Hắn đưa ta đến một sân viện nhỏ nhắn xinh xắn.

"Đây là đâu?" Ta nhìn quanh.

Hắn cụp mắt: "Muội ở đây trước, sau này ta sẽ đưa muội về phủ."

Ta nghi ngờ nhìn hắn.

Hắn đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt trào dâng cảm xúc khó hiểu.

"Ngày đó ta không cứu muội trước, vì ta biết muội bơi giỏi."

Ta từng cố tình ngã xuống ao trước mặt hắn, khi hắn cứu ta thì bị chuột rút, ta còn phải kéo hắn lên bờ.

Ta gật đầu: "Biểu ca thích Nguyễn cô nương, dù thế nào cũng nên cứu nàng ấy."

Hắn mím môi, im lặng không nói.

Ta do dự một lúc rồi vẫn nói: "Ta không đẩy nàng."

Hắn ngắt lời ta: "Muội không cần giải thích chuyện này, có lẽ Tố Tâm nhất thời hoảng sợ nên hiểu lầm."

"Biểu ca tin ta?" Ta có chút kinh ngạc.

Hắn nhàn nhạt nói:

"Chúng ta ở bên nhau ba năm, tuy muội... hành vi thỉnh thoảng không đứng đắn nhưng bản tính muội đơn giản lương thiện, không phải là người dùng những thủ đoạn bẩn thỉu."

Đột nhiên mắt ta đỏ hoe, cười nói: "Biểu ca nói vậy, trong lòng ta càng thêm áy náy."

Sân viện yên tĩnh vang lên tiếng cành cây xào xạc, ánh hoàng hôn mùa đông loang lổ chiếu vào sân, kéo dài bóng người, ngay cả giọng nói của Chu Kim An dường như cũng mất đi sự chân thật.

"Hiện tại, phủ Thái phó có chút hiểu lầm về muội, đợi Tố Tâm gả đến, ta sẽ nói chuyện tử tế với nàng ấy, không bao lâu nữa thì muội có thể trở về."

Ta do dự hỏi: "Trở về... làm gì?"

Hắn nhìn ta chăm chú, hồi lâu mới nói:

"Ta sẽ nạp muội làm thiếp."

Ta kinh ngạc mở to mắt, thực sự không thể tin Chu Kim An sẽ nói ra những lời như vậy.

"Tại, tại sao, đột nhiên..."

Ánh mắt hắn sâu thẳm: "Hôm đó muội có cử chỉ thân mật với nam tử trước mặt mọi người, muốn tìm được nhà khá giả trong kinh thành e là không dễ, muội rơi vào cảnh ngộ này, ta cũng có trách nhiệm, ta nạp muội, là cách giải quyết tốt nhất.

"Sau này, tuy muội và Tố Tâm có chênh lệch về danh phận nhưng những gì muội dùng, muội được, đều không khác nàng ấy chút nào."

Trong lòng ta cuộn trào sóng dữ, nhất thời không biết nói gì.

Lúc này vẻ mặt hắn bình tĩnh yên hòa, dường như còn chứa một tia dịu dàng, khiến ta cảm thấy có chút xa lạ.

Im lặng hồi lâu, ta mới nói:

"Biểu ca, cảm ơn huynh đã suy nghĩ nhiều cho ta nhưng giờ huynh đã có Nguyễn cô nương, ta... không thích nàng ta lắm, những chuyện hoang đường mấy năm nay, xin biểu ca quên hết đi. Ta không định về phủ Thượng thư nữa. Ta sẽ không ở lại sân viện này."

Hắn kinh ngạc nhìn ta, môi mở rồi lại đóng, dường như không tin ta lại từ chối.

"Muội là nữ tử, không ở đây thì có thể đi đâu?"

"Nam Quỳnh! Ta biết muội và di nương đều nghĩ đến vị trí chính thất nhưng hiện tại hôn sự của ta và Tố Tâm đã định, không thể thay đổi. Ta đã hứa với muội, tuyệt đối sẽ không đối xử khác biệt với muội. Tố Tâm cũng là người có phẩm hạnh tốt, dù muội làm thiếp, chắc chắn sẽ không bị giày vò như những nữ tử khác trong hậu viện."

"Muội tính tình đơn giản, không hiểu sự gian nan của thế gian này, không có phủ Thượng thư che chở, sau này muội sẽ phải chịu nhiều khổ sở."

"Nam Quỳnh, dù sao chúng ta cũng có tình bạn thời niên thiếu, ta sẽ không hại muội, muội đừng tùy hứng."

Hắn vốn ít nói, hiếm khi nói nhiều như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!