Lời của Lương Thừa An, khiến Giang Kiều rốt cuộc đã hiểu ra tại sao hôm nay Chu Mạn Hồng không giống lần trước lắm, bởi vì đối phương căn bản không phải là Chu Mạn Hồng.

Mà là mẹ của Lương Thừa An —— Chu Mạn Xảo.

Tuy rằng đều là người nhà của Lương Thừa An, nhưng mẹ và dì có ý nghĩa khác nhau, Giang Kiều theo bản năng nhớ lại xem lúc mình nói chuyện với đối phương có chỗ nào thất thố hay không, sau khi xác nhận không có mới khẽ thở phào nhẹ nhõm một chút, ngay sau đó xấu hổ đến mức muốn tìm một cái khe để tự chôn mình.

Cậu đã kêu Chu Mạn Xảo là "dì Hồng" rất nhiều lần, nhưng......

"Mẹ anh tại sao không sửa đúng lại cho em?" Cậu khó hiểu hỏi Lương Thừa An.

Lương Thừa An nói: "Chắc là sợ em khẩn trương."

"Em tại sao phải khẩn ——" Giang Kiều đột nhiên im bặt, chợt cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Cậu hồi tưởng lại toàn bộ quá trình gặp gỡ Chu Mạn Xảo, từ việc Chu Mạn Xảo nhắc tới chiếc khăn quàng cổ cùng kiểu của cậu và Lương Thừa An, đến việc nhắc nhở cậu khiêu vũ nhớ chú ý kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, sau đó khi chia tay kêu cậu đến nhà ăn cơm.

Tất cả những chuyện này đều không phải là thái độ nên có khi lần đầu tiên gặp gỡ ai đó, cho dù mình là bạn của Lương Thừa An, thái độ của Chu Mạn Xảo đối với mình cũng không khỏi quá mức hiền hoà.

Bà không chỉ tự mình đưa cậu lại đây, còn đưa thẻ hội viên của công ty cho cậu dùng.

Còn nữa, Lương Thừa An nói bà sợ mình khẩn trương, vì sao sẽ khẩn trương?

Trừ khi......

Một phỏng đoán hiện lên trong đầu, Giang Kiều không dám tin tưởng: "Lương Thừa An ——"

"Hả?" Lương Thừa An ở đầu dây bên kia hỏi: "Sao vậy?"

Giang Kiều hít sâu một hơi, hỏi ra phỏng đoán của chính mình: "Có phải mẹ anh đã biết chuyện của chúng ta hay không?"

Lương Thừa An bên kia yên tĩnh trong nháy mắt, ngay sau đó giọng nói mang ý cười truyền đến: "Chuyện gì của chúng ta?"

Nhưng sự im lặng trong nháy mắt kia của anh làm cho Giang Kiều càng thêm chắc chắn về phỏng đoán của mình, nghe anh biết rõ còn cố hỏi, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười: "Em đang hỏi anh, anh đứng đắn một chút."

Lương Thừa An lúc này mới thu hồi ý cười: "Ừ."

Giang Kiều truy vấn: "Ừ là có ý gì?"

"Chính là ý mà em nghĩ." Lương Thừa An nói, "Anh đã thú thật với gia đình, anh nói anh đang theo đuổi em."

Ồ, thú thật rồi.

Giang Kiều đứng ở ven đường, gió thổi tới, toàn thân rùng mình một cái, lỡ tay cắt ngang cuộc gọi của Lương Thừa An.

Di động vang lên, Giang Kiều không nghe, cậu gửi tin nhắn WeChat cho Lương Thừa An [Để em bình tĩnh một chút trước đã.]

Tiếp đó cậu bấm mở WeChat của mẹ Lương Thừa An.

Khung trò chuyện vẫn là dãy số thẻ hội viên vừa rồi, lúc nãy cậu ghi chú đối phương bằng hai chữ [Dì Hồng].

Nghĩ đến suốt đoạn đường mình kêu "dì Hồng", Giang Kiều xấu hổ đổi ghi chú thành [Mẹ Lương Thừa An], muốn nói lời xin lỗi với đối phương, nhưng không biết nên xưng hô như thế nào mới tốt, ở khung trò chuyệnxóa xóa gạch gạch, viết sửa một hồi lâu mới gửi đi.

Sau khi gửi xong, cậu bấm mở WeChat của Lương Thừa An một lần nữa.

[Lương Thừa An: Đã bình tĩnh chưa? Có cần anh qua đó đón em không?]

[Lương Thừa An: [Sờ đầu jpg.]]

Giang Kiều tuy rằng rất muốn biết Lương Thừa An đã nói với người trong nhà như thế nào, nhưng chuyện đặt làm món trang sức vàng cậu tạm thời vẫn không muốn để đối phương biết, vì thế từ chối việc Lương Thừa An tới đón mình, đặt xe chuẩn bị về nhà trước một chuyến.

Trên đường trở về, Chu Mạn Xảo nhắn tin lại cho cậu.

Đối với chuyện cậu nhận nhầm người, Chu Mạn Xảo không tức giận, ngược lại còn kêu cậu đừng để trong lòng, chuyện này khiến Giang Kiều không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cũng khiến cậu càng thêm tò mò rốt cuộc Lương Thừa An đã nói với gia đình như thế nào.

Vì thế cậu lại gửi tin nhắn cho Lương Thừa An.

[Lương Thừa An: Muốn biết à? Buổi chiều mấy giờ kết thúc tập luyện? Anh đến đón em cùng đi ăn.]

Biết rõ anh đang úp úp mở mở, Giang Kiều vẫn ngoan ngoãn nói thời gian cho anh biết.

Có người nói yêu đương chính là muốn mỗi giây mỗi phút đều muốn ở cùng một chỗ với đối phương, Giang Kiều và Lương Thừa An tuy vẫn chưa chính thức ở bên nhau, nhưng cậu phát hiện, tâm trạng thích một người cũng chính là như vậy.

***

Lớp học buổi chiều của Giang Kiều chỉ có hai tiết, thời gian còn lại đều là tập luyện tiết mục《Xuân chi thần》.

Hôm nay giáo viên lên lớp là Ngụy Dĩnh, Ngụy Dĩnh có tiếng nghiêm khắc, động tác của mọi người có một chút xíu xiu sai sót nào cũng sẽ bị cô phát hiện ra.


"Chu Nghiên Nghiên, bước sai nhịp rồi không phát hiện hay sao?!"

"Toàn bộ đội hình đều rối loạn, xảy ra chuyện gì?"

"Giang Kiều, em nhảy nhanh rồi! Giữ nhịp điệu cho tốt!"

"Thẩm Như Chân em tới diễn hài hả? Em di chuyển còn nhanh hơn Giang Kiều!"

"Được rồi được rồi, dừng lại hết đi."

Tiếng nhạc dừng lại, đội hình cũng ngừng lại theo, mọi người nhìn lẫn nhau, đều r3n rỉ trong lòng, căng da đầu chờ Ngụy Dĩnh phê bình.

Ngụy Dĩnh đúng là cũng không hài lòng, chỉ ra sai lầm vừa rồi của từng người, ngay cả Giang Kiều và Thẩm Như Chân cũng bị cô mắng cho một trận.

Cuối cùng cô xua xua tay: "Được rồi, tập lâu như vậy các em cũng đã mệt mỏi, giải tán trước, đúng 7 giờ tập hợp."

Mọi người lập tức chuyển từ buồn sang vui: "Cảm ơn cô!"

Giang Kiều sang một bên lấy nước uống, mới vừa vặn nắp ra, Thẩm Như Chân ở bên cạnh đã đẩy đẩy cậu: "Nè, có người tìm cậu."

Giang Kiều nhìn theo hướng anh ta nói, vừa vặn nhìn thấy Lương Thừa An đứng ở hành lang bên ngoài phòng học, thấy mình nhìn qua còn vẫy vẫy tay, cũng không biết đã tới bao lâu rồi.

Đi cùng anh còn có Từ Ninh, hẳn là tới tìm Chu Nghiên Nghiên.

Quả nhiên, lúc cậu đi ra, Chu Nghiên Nghiên cũng từ bên kia ra tới.

7 giờ tập hợp, hiện tại chưa đến 6 giờ, còn hơn một tiếng để ăn cơm. Lương Thừa An hỏi Từ Ninh và Chu Nghiên Nghiên có muốn đi cùng hay không, đôi tình nhân nhỏ xua xua tay, vừa suy nghĩ ăn cái gì vừa rời đi.

Nhìn thấy Lương Thừa An, Giang Kiều liền nhớ tới việc mình nhận nhầm người, che mặt lặng lẽ thở dài một tiếng.

Lương Thừa An nhịn không được bật cười, đón lấy áo lông vũ trong tay cậu khoác lên cho cậu: "Lỗi của anh, anh mời em ăn cơm để xin lỗi em được không?"

Vừa nói vừa đẩy cậu đi về phía thang máy, Giang Kiều cũng chỉ oán giận hai câu, đề tài liền biến thành chút nữa ăn cái gì.

Ngụy Dĩnh từ trong phòng học bước ra đúng lúc nhìn thấy một màn như vậy, không khỏi nghi hoặc quan hệ của hai người từ khi nào trở nên tốt như thế, chẳng lẽ là do đi team building lần trước?

Lúc này Giang Kiều và Lương Thừa An đã vào thang máy, Ngụy Dĩnh cũng không nghĩ nhiều, Giang Kiều có thêm bạn cũng là chuyện tốt, hơn nữa tính cách của Lương Thừa An cô cũng tin tưởng, hai người làm bạn, ít nhất sẽ không để Giang Kiều bị thiệt thòi.

Bên kia, Giang Kiều đi vào thang máy liền gấp không chờ nổi hỏi Lương Thừa An rốt cuộc là chuyện như thế nào.

Lương Thừa An giải thích ngắn gọn vụ nhầm lẫn của quý bà Chu Mạn Xảo về việc "tưởng rằng Lương Thừa An theo đuổi Chu Nghiên Nghiên", Giang Kiều nghe xong cũng không nhịn được cười: "Thật vậy sao?"

"Ừ." Lương Thừa An gật gật đầu, "Có phải rất thú vị hay không, giống chuyện em nhận nhầm mẹ anh vậy."

Nụ cười của Giang Kiều khựng lại, cái cảm giác ngón chân cái quặp xuống đất (là hành động vô thức khi vô cùng xấu hổ) lại tới nữa: "Đừng nói nữa đừng nói nữa."

Lương Thừa An cười ha ha, duỗi tay khẽ vuốt tóc cậu một hồi, Giang Kiều chờ anh cười xong mới hỏi anh: "Bọn họ không nổi giận sao? Không đánh anh chứ?"

Lương Thừa An trấn an cậu: "Vậy thì ngược lại không có, nhà anh vẫn rất là dân chủ."

Giang Kiều tin lời này, dù sao cậu cũng đã gặp mẹ và dì của Lương Thừa An, đặc biệt là mẹ của Lương Thừa An, sau khi biết quan hệ của cậu và Lương Thừa An còn có thể đối xử với cậu hiền hoà như vậy.

Nếu là mẹ mình ——

Giang Kiều tưởng tượng phản ứng của Tập Thiến sau khi biết chuyện này, chắc hẳn là sẽ tức giận.

Lương Thừa An thấy cậu không nói lời nào: "Sao vậy?"

"Không có gì." Giang Kiều vứt lo lắng ra sau đầu, cười nói: "Em tin lời này của anh, mẹ anh hôm nay đối với em cực kỳ dịu dàng, em thật có chút không biết làm sao."

"Dịu dàng?" Lương Thừa An nhớ tới tình cảnh lúc mình bị "Tam đường hội thẩm", "Bà mà biết em hình dung bà như vậy chắc chắn sẽ rất vui vẻ, quý bà Chu Mạn Xảo chính là chủ gia đình trong nhà anh."

"Nhưng rất là dịu dàng." Giang Kiều không chút keo kiệt khen ngợi, "Dì cũng vậy, ông ngoại bà ngoại cũng rất tốt, mọi người trong nhà anh đều rất tốt."

Lương Thừa An đưa tay khoác lên bờ vai cậu: "Vậy anh thì sao?"

Giang Kiều nghĩ nghĩ, rất là miễn cưỡng nói: "Chắc là cũng tạm!"

Lương Thừa An nghe vậy, bàn tay đang khoác vai cậu hướng lên phía trên, trực tiếp câu cổ người nọ kéo vào trong lòng ngực: "Có nói thật hay không?"

Giang Kiều bị anh chọc cười, rụt cổ lại thoát khỏi sự giam cầm của anh, đang định đánh trả, ánh mắt vô tình lướt qua một chỗ, nghi hoặc nhìn nhìn về phía sau.

Lúc này bọn họ đã tới cổng sau trường học, khắp nơi đều là sinh viên và những người bán hàng rong qua lại.

"Sao thế?" Lương Thừa An thấy vẻ mặt cậu không đúng, "Đang nhìn cái gì?"

Giang Kiều không phát hiện ra cái gì không ổn, chỉ cho rằng mình nghĩ nhiều: "Không có."

7 giờ Giang Kiều còn phải về để tập luyện, hai người không đi quá xa, tùy tiện ăn gì đó ở một quán nhỏ gần cổng sau trường học rồi trở về.

Buổi tối Lương Thừa An có việc, anh để xe lại cho Giang Kiều, tự mình gọi xe về.

Kết thúc tập luyện đã hơn 9 giờ, Giang Kiều và bạn học chào tạm biệt, một mình đi về hướng bãi đậu xe.

Buổi tối mùa đông lạnh lẽo, ngoại trừ sinh viên có tiết tự học buổi tối, trên đường gần như không có ai ra ngoài đi lại, ngay cả những cặp đôi yêu đương trước đây cũng không thấy bóng dáng đâu.

Hai tay Giang Kiều nhét vào túi áo lông vũ, cúi đầu bước nhanh về hướng bãi đậu xe, bên tai là gió lạnh gào thét, cũng không khác gì mọi khi.

Nhưng trong lòng cậu không hiểu sao cảm thấy không đúng lắm, loại cảm giác này từ buổi chiều đã bắt đầu.

Bãi đậu xe ở phía sau nhà thi đấu, thời gian này nhà thi đấu đã đóng cửa, bốn phía càng thêm yên tĩnh.

Từ Học viện múa đến bãi đậu xe phải đi ngang qua một con đường cây xanh, ban ngày con đường nhỏ này là đoạn đường được sinh viên hoan nghênh nhất, bởi vì không bị ảnh hưởng bởi ánh nắng gay gắt, nhưng vừa tối xuống, bóng cây cũng sẽ che luôn ánh đèn đường, khiến con đường trở nên tối tăm.

Giang Kiều mở đèn pin của di động ra, chiếu sáng con đường bên dưới chân mình, xuyên qua con đường cây xanh sau đó đến bãi đỗ xe.

Cậu đi đến bên cạnh xe của Lương Thừa An, lấy chìa khoá từ trong túi ra đang định mở khóa xe, sau lưng truyền đến tiếng sột sột soạt soạt, trong lòng cậu căng thẳng, quay đầu lại theo phản xạ!

"Meo ——"

Một con mèo màu đen từ hàng cây xanh bên cạnh nhảy ra, duỗi người dưới ngọn đèn đường bên cạnh, nghiêng đầu nhìn Giang Kiều một cái, rồi thoăn thoắt lỉnh vào hàng cây xanh bên kia.

Hoá ra là mèo ha......

Giang Kiều trong lòng vẫn còn sợ hãi thở dồn dập một hơi, mở khóa cửa xe, ngồi vào trong xe, sau đó khởi động xe rời đi.

Trên đường chạy đi, cậu vẫn luôn chú ý kính chiếu hậu, xác định không có gì chỗ nào kỳ lạ.

Mấy ngày sau đó, Giang Kiều luôn đặc biệt chú ý bốn phía, một mực chắc chắn là mình nghĩ nhiều mới dần dần yên lòng, chuyên tâm vùi đầu vào học hành và tập luyện.

Chớp mắt, kỳ nghỉ đông đã tới.

Để tập luyện, nhóm người Giang Kiều sau kỳ nghỉ đông vẫn ở lại trường, mãi cho đến gần Tết Âm Lịch mọi người mới lục tục trở về nhà.

———————————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Lúc bạn cảm thấy không thích hợp —— Hãy chạy thật nhanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!