Uống hết một bát canh, Thẩm Như Như thoải mái hít một hơi, cô đang chuẩn bị uống thêm một bát thì đã thấy Bách Lý Vô Thù đi tới.

Anh ta bước vào cửa hàng: “Đạo hữu Thẩm, hôm nay cô đến tìm tôi à?”

“Đúng vậy” Thẩm Như Như lập tức kể lại chuyện của Lão Quan cho anh ta nghe: “Anh ta muốn tìm người trừ tà, tôi nhớ là anh biết”

Bách Lý Vô Thù nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói: “Bây giờ tôi đang có nhiệm vụ, chưa chắc có thể rời khỏi thị trấn Mộ Nguyên…”

Thẩm Như Như thấy anh ta khó xử thì xua tay nói: “Đúng lúc tôi phải trở về thành phố S, tôi sẽ đi xem thử, nếu có chỗ nào không hiểu lại thỉnh giáo anh. Phải rồi, anh cho tôi cách liên lạc, có chuyện gì cũng có thể tìm anh”

Bách Lý Vô Thù ngạc nhiên: “Cô rời khỏi thị trấn Mộ Nguyên sao?”

“Đúng vậy, trong nhà có việc nên phải trở về một chuyến” Thẩm Như Như lấy điện thoại ra mở giao diện quay số: “Số điện thoại của anh là bao nhiêu, đọc đi để tôi lưu lại.

Bách Lý Vô Thù nhanh chóng đọc ra một dãy số, lông mày vẫn luôn nhíu lại, ngữ khí có chút do dự: “Cô không biết gì về trừ tà, lỡ như biến khéo thành vụng lại phiền phức. Loại chuyện này cũng không dễ nói qua điện thoại, tôi đi một chuyến thì tốt hơn”

Thẩm Như Như nhìn anh ta đầy khó hiểu, vừa rồi còn nói không tiện rời đi, bây giờ lại có thể đi rồi? Cô cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Vậy anh nhớ mua vé máy bay, lát nữa tôi sẽ thông báo với Lão Quan. Hơn năm giờ sáng ngày hôm sau, Thẩm Như Như lên tầng hai dâng hương cho tổ sư gia, nghiêm túc trình bày hành trình của mình trong hai ngày này, nhân tiện cho vịt vàng nhỏ ăn, khóa cửa và đưa chìa khóa cho dì Phan.

Sau đó, cô xuất phát đến sân bay, đi cùng cô còn có Bách Lý Vô Thù và Lão Quan. Khi tới sân bay xử lý thủ tục đăng ký và ngồi chờ trong phòng VIP, Thẩm Như Như vô tình nhìn thấy Từ Dẫn Châu đang ngồi bên cạnh cửa sổ, cô bất ngờ bước đến chào hỏi: “Anh Từ, trùng hợp quá!”

Từ Dẫn Châu đang xem một quyển tạp chí thiết kế trang sức, khi nhìn thấy cô, trong mắt anh cũng hiện lên một tia kinh ngạc: “Cô Thẩm, cô đi đâu?”

“Tôi phải về nhà ở thành phố S, mấy tháng không gặp người nhà nên có chút nhớ” Thẩm Như Như cười nói, cô xoay người chỉ vào Lão Quan và Bách Lý Vô Thù: “Đây là Lão Quan, là khách hàng của tôi, ông ấy mời đạo trưởng Bách Lý đến thành phố S có chút việc. Tiện đường nên chúng tôi đi cùng nhau” 

Ánh mắt của Từ Dẫn Châu hơi dừng lại trên người Lão Quan, sau đó khẽ gật đầu chào hỏi Bách Lý Vô Thù: “Tôi cũng đến thành phố S, đi buổi sáng, hẳn là cùng chuyến bay với mọi người.”

Sân bay ở thành phố C nhỏ, số lượng chuyến bay có hạn, lộ tuyến đi thành phố S chỉ có hai chuyến bay mỗi ngày, một chuyến buổi sáng, một chuyến buổi chiều.

Thẩm Như Như lại cảm thán: “Thật trùng hợp, đúng rồi, anh có mang theo bùa yên giấc không?” “Tôi biết ngay mà, anh đợi một chút, tôi lập tức vẽ cho anh một lá bùa khác. 

Từ Dẫn Châu bị hỏi thì sửng sốt, đưa tay sờ túi: “Quên mang theo.

Thẩm Như Như đặt ba lô xuống, lấy ra một lọ chu sa và giấy vàng bày ở bên cạnh bàn trà. Cô dùng ngón trỏ tay phải chấm vào bình chu sa, sau đó ngồi xổm xuống vẽ đồ án lên giấy vàng.

Kể từ khi cô bắt đầu luyện tập bùa chú trong ( Huyền Thiên chú), khi quay lại vẽ bùa chú trong ( Tạp ký)) thìcó cảm giác rất nhẹ nhàng và đơn giản. Đầu ngón tay lưu loát trôi chảy, tùy ý vệt một cái đã hoàn thành một lá [ bùa yên giấc ].

Lão Quan ở bên cạnh quan sát lập tức vỗ tay khen ngợi: “Thẩm đại sư thật lợi hại! Vẽ nhanh thật!”

Hành vi vẽ bùa chú ở nơi công cộng có chút kỳ quái, lại cộng thêm phản ứng khoa trương của Lão Quan, chỉ trong chốc lát, những hành khách trong sảnh chờ VIP và nhân viên của sân bay lần lượt nhìn sang, trong mắt có chút nghi hoặc và không vui.

“Thưa anh, xin hãy giữ trật tự để không quấy rầy đến những hành khách khác. Một nhân viên mặt đất đi tới nhắc nhỏ.

Lão Quan bình tĩnh hắng giọng: “Được, tôi biết rồi.”

Anh ta giơ ngón tay cái về phía Thẩm Như Như, nhỏ giọng khen ngợi: “Thẩm đại sư, cô thật lợi hại. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người vẽ bùa dễ như uống nước như vậy.”

Trong những vị “đại sư” mà anh ta đã mời trước đó, không ai không giống như hát tuồng trên sân khấu, bày đủ tư thế, tính khí thất thường, vẽ bùa làm pháp, yêu cầu đủ loại, phải liệt kê kín hai mặt giấy A4. Cuối cùng lại chẳng có một chút tác dụng nào.

Thẩm Như Như bình tĩnh mà gấp lá bùa thành một hình tam giác và đưa cho Từ Dẫn Châu, sau đó cất giấy vàng và chu sa đi: “Tôi đã nói rồi, thuật nghiệp có chuyên môn, tôi vẽ nhiều, tất nhiên sẽ quen tay hay việc.”

Bách Lý Vô Thù nói: “Đạo hữu Thẩm không cần khiêm tốn, cô thật sự có thiên phú đối với thuật bùa chú, nhập môn chưa đến nửa năm đã đạt tới cảnh giới này, đừng nói ông Quan chưa từng thấy, ngay cả tôi cũng chưa nghe nói bao giờ”

Người ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề người xem cách thức. Thân là người trong Huyền môn, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra thiên phú cực cao của Thẩm Như Như, cũng khó trách Vô Lượng Tổ Sư sẽ nhận cô làm đệ tử.

Thẩm Như Như không tiếp xúc với người cùng ngành, không thể phân biệt được rốt cuộc Bách Lý Vô Thù nói thật hay khách sáo, cô không để trong lòng, cười nói: “Đến khi nào tôi có thể đánh bại anh thì lại khen. Chớp mắt đã nửa tiếng trôi qua, bắt đầu kiểm tra vé và lên máy bay. Đoàn người lên máy bay đều tự tìm vị trí ngồi xuống nghỉ ngơi, hai tiếng trôi qua, máy bay hạ cánh an toàn tại thành phố S.

Sau khi xuống máy bay, Thẩm Như Như tách khỏi mấy người Bách Lý Vô Thù và Từ dẫn Châu. Cô đeo ba lô đi ra khỏi sân bay, liếc mắt một cái đã nhìn thấy chiếc xe việt dã màu tím sặc sỡ của anh Thẩm giữa dòng xe cộ đông đúc.

Thẩm Như Như đi tới gõ cửa sổ xe, một lúc sau, cửa kính xe từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt yêu nghiệt môi hồng răng trắng và mái tóc lộn xộn của Thẩm Thần Thần.

“Tại sao càng ngày anh lại càng trắng thế?” Thẩm Như Như mở cửa đi vào: “Tối hôm qua anh không nghỉ ngơi tử tế à? Đầu tóc lộn xộn.

Thẩm Thần Thần lấy ra một lọ nước nhỏ mắt, anh ngẩng đầu nhỏ vào mắt vài giọt, uể oải nói: “Bận đấy, tăng ca cả đêm, không thì lấy đâu ra thời gian về nhà với cha mẹ trong ngày kỷ niệm ngày cưới..

“Mệt mỏi lái xe sẽ chết người, em còn muốn sống thêm mấy năm” Thẩm Như Như lập tức cởi dây an toàn và mở cửa xuống xe: “Anh ngồi ghế phụ đi, để em lái”

Thẩm Thần Thần đang rất buồn ngủ, anh nhanh chóng xuống xe nhường chỗ cho cô: “Như Như, có vẻ em ở thị trấn Mộ Nguyên rất thoải mái, khí sắc tốt hơn thời đi học nhiều, mặt cũng nhiều thịt hơn.

“Tự mình mở cửa hàng nên không phải thức đêm, tất nhiên sắc mặt sẽ tốt. Thẩm Như Như khởi động xe, bẻ lái và lái xe ra ngoài: “Cộng thêm nhịp sống chậm rãi, rất thoải mái. Ban ngày bán hàng, buổi tối tập yoga và xem phim, có rất nhiều thời gian rảnh

“Được rồi, em đừng nói nữa, anh không muốn nghe, ông ngoại thật tàn nhẫn” Thẩm Thần Thần lập tức làm động tác dừng lại, anh đeo kính râm lên, nhắm mắt lại và dựa vào ghế: “Anh ngủ một chút, về đến nhà thì gọi anh.

Thẩm Như Như nhìn anh ấy một cái, vừa cười vừa tăng nhiệt độ điều hòa.

Bảy giờ tối, nhà họ Thẩm vui vẻ ăn cơm. Vì công việc, học tập và các loại nhân tố quấy nhiễu, cả nhà bốn người đã lâu không ngồi ăn cơm cùng nhau. Dì Đinh nấu cơm dùng hết tay nghề chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn, ngay cả mẹ Thẩm đã lâu không xuống bếp cũng nấu một nồi canh vịt hầm hạt dẻ, nói rằng món này để cho hai anh em Thẩm Thần Thần và Thẩm Như Như bồi bổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!