Vào ngày diễn ra hội chợ, Dư Nhạc Dương lái chiếc Chery nhỏ của mình tới đón Đường Dục, Đường Dục vừa mở cửa xe liền nghe thấy Dư Nhạc Dương đang mở loa ngoài nhao nhao cãi nhau.

Dư Nhạc Dương: "Bản thân có cặp chân dài để làm gì, tại sao lại muốn tôi tới đón, tôi cũng không phải tài xế của anh, ông đây không đi!"

Lúc Đàm Nam Sơn nói chuyện luôn kéo dài âm điệu giống như vẫn còn chưa tỉnh ngủ, đặc biệt lúc nói chuyện với Dư Nhạc Dương thì nghe giống như mắc nợ: "A, vậy quên đi, bất quá vé vào cửa còn ở trong tay tôi, nếu cậu không tới......"

"Chết tiệt!" Dư Nhạc Dương đã quên mất chuyện này, từ trước đến nay cậu ta đều là đại trượng phu co được duỗi được, "Anh chờ đó, ông đây sẽ đến nhanh thôi!"

Dư Nhạc Dương cúp điện thoại, Đường Dục hỏi cậu ta: "Tại sao mỗi lần nói chuyện với hắn cậu đều vội vã như vậy?"

Dư Nhạc Dương thản nhiên nói: "Chứ nói sao?"

Đường Dục: "Cậu nói hắn lớn tuổi, không phải càng nên tôn trọng người lớn tuổi như hắn sao?"

Dư Nhạc Dương tưởng tượng đến việc tôn trọng Đàm Nam Sơn trong giây lát, rùng mình nổi hết cả da gà: "Tôi tôn trọng hắn? Chờ hắn bảy tám chục tuổi đi!"

Tới cửa Đàm Phượng Lâu, Dư Nhạc Dương nhìn thoáng qua Đàm Nam Sơn đang đứng bên ngoài, nghĩ đến Đường Dục nói nên tôn trọng hắn, Dư Nhạc Dương càng thêm phản nghịch: "Tự lên xe đi, còn chờ tôi mở cửa mời anh hả?"

Đàm Nam Sơn thò tay vào cửa sổ búng lên trán cậu ta một cái, sau đó mới mở cửa lên xe.

Đàm Nam Sơn tay dài chân dài, ngồi ở ghế sau của chiếc Chery thoạt nhìn có chút chật chội, Dư Nhạc Dương thấy vậy thì cười một tiếng, "Ai bảo anh một hai phải ngồi xe tôi."

Đàm Nam Sơn rung rung chân, "Thế nào, xe nôi nên không cho người lớn ngồi hả?"

Đường Dục một đường nghe hai người bọn họ cãi qua cãi lại thẳng đến khi tới hội chợ thương mại.

Biết vậy đã không ngồi chiếc xe này, hai người bọn họ ồn ào quá đi.

Vương Từ cũng vừa đến, Đường Dục giới thiệu cả hai bên với nhau, Dư Nhạc Dương vẫn luôn có bản năng chống cự với "bạn bè" của Đường Dục, lo lắng cậu lại bị mấy đứa hồ bằng cẩu hữu đó quấy rầy.

Sau đó không biết như thế nào lại nhắc tới Hồ Chính Đình, nói hồi lâu hai người mới biết bọn họ cùng chung kẻ địch, lúc này Dư Nhạc Dương mới xác định đối phương là chiến hữu.

Sau khi đi vào, Vương Từ hỏi Đường Dục: "Hai người bọn họ là một đôi đúng chứ?"

Đường Dục mờ mịt hỏi: "Ai?"

Vương Từ chỉ vào Dư Nhạc Dương đang bị Đàm Nam Sơn nhéo cổ ở phía trước: "Hai người bọn họ đó."

Đường Dục lắc đầu: "Không phải, bọn họ là bạn."

Vương Từ nghi ngờ nhìn Đường Dục: "Cậu chắc chứ?"

Đường Dục gật đầu: "Tôi chắc chắn."

Lần nào gặp Đàm Nam Sơn, thái độ của Dư Nhạc Dương cũng rất tệ, người như vậy sao có thể là một đôi?

Đường Dục cảm thấy nếu hai người bọn họ ở bên nhau, chắc sẽ không thể mỗi ngày đều cãi nhau chứ.

Vương Từ nghi hoặc "a" một tiếng, lại quan sát một lúc mới nói: "Vậy chắc chắn cái người tên Đàm Nam Sơn kia đang theo đuổi Dư Nhạc Dương."

Đường Dục rất nghi hoặc, ngày nào Đàm Nam Sơn cũng bắt nạt Dư Nhạc Dương mà, làm gì có ai theo đuổi người khác như vậy? Nếu là cậu, cậu chắc chắn sẽ không đồng ý đâu.

Ông chủ Tiền bị kẹt xe nên tới hơi trễ, sau khi tới thì mặc kệ tất cả những người muốn tiến lên chào hỏi, trực tiếp đi tìm Đường Dục.

Thân hình cường tráng xông tới suýt chút nữa đẩy Vương Từ văng ra ngoài, Vương Từ lảo đảo được một người đỡ lấy, quay đầu lại thì phát hiện cư nhiên là người quen.

"Anh Khương Nghiêu? Sao anh lại tới đây?"

Khương Nghiêu là học trò của Vương Hưng Hải, lúc trước hắn đã gặp qua Đường Dục ở buổi tiệc sinh nhật của ông cụ.

Khác với lần trước chính là, hôm nay hắn mặc tây trang, mang mắt kính, giống như vừa mới mở họp xong chạy tới, hắn nhìn Đường Dục đang bị ông chủ Tiền quấn lấy: "Nghe nói hôm nay các em tới chỗ này xem hội chợ thương mại nên anh mới tới xem náo nhiệt một chút."

Vương Từ không để ý tới Khương Nghiêu nói "Các em", hắn tò mò hỏi: "Từ khi nào mà anh cũng thích mấy thứ này?"

Khương Nghiêu cười cười: "Cũng không thích nhiều lắm, chỉ đơn giản tới xem một chút."

Quả thật Khương Nghiêu mới vừa họp xong, cũng là do nội dung của cuộc họp làm hắn nhất thời quyết định tham gia buổi hội chợ này, cũng may trong tay Vương Tô có dư thiệp mời, bằng không chỉ sợ hắn còn chưa vào được.

"Thật ngại quá, tôi đi nghe điện thoại." Khương Nghiêu lấy điện thoại ra, trên màn hình hiển thị hai chữ "Tiêu tổng".

Vương Từ không để ý đến anh ta nữa, hắn đi đến bên cạnh Đường Dục, trừng mắt nhìn Tiền mập mạp vừa nãy mới đẩy hắn văng ra: "Ông nhỏ, chúng ta qua bên kia xem đi."

"Đúng đúng đúng." Ông chủ Tiền cũng nói: "Qua bên kia xem thôi."

Ba người đi vào bên trong, Tiền Chấn Hùng hỏi Vương Từ: "Sao vừa rồi cậu lại gọi cậu ấy là tiểu gia*?"

*Bản gốc: Tiểu gia

Người quen sẽ gọi Đường Dục là ông nhỏ (xưng hô thân thiết)

Người ngoài gọi Đường Dục là tiểu gia - Tiểu Đường gia (xưng hô kiểu tôn trọng, kính trọng)

Vương Từ liếc mắt nhìn hắn: "Danh xưng mà thôi, anh cũng có thể gọi."

Dư Nhạc Dương biến mất không tăm hơi nãy giờ đã quay lại, Đường Dục hỏi cậu ta: "Không phải cậu đi theo ông chủ Đàm sao, sao lại trở về đây rồi?"

Dư Nhạc Dương nói: "Tôi đi cùng hắn làm gì, tôi đây nhất định phải nhìn chằm chằm cậu, bằng không cậu lại vung tay mua loạn thì phải làm sao bây giờ?"

Giới đồ cổ vẫn là một dòng nước trong, không có nhiều người nịnh nọt cố ý trà trộn vào để móc nối quan hệ, chỉ có một ít người yêu thích đồ cổ tụ tập thành nhóm hai nhóm ba thảo luận về một món đồ nào đó.

Ông chủ Tiền ngừng lại trước một chén rượu xanh ngọc bích: "Tiểu Đường cậu nhìn cái này xem."

Đường Dục nói chuyện với nhân viên công tác một chút, cầm chén rượu lên xem thử, lại nhìn thoáng qua giá niêm yết, sau đó đặt trở về, lắc đầu: "Không đáng giá."

Ông chủ Tiền nhỏ giọng hỏi Đường Dục: "Đây là giả?"

"Không phải giả," Đường Dục nói: "Là minh phỏng, cũng là đồ khai quật được, nhưng không phải nguyên bản, cái giá này không đáng."

"Minh phỏng?"

Minh phỏng cũng được coi như đồ cổ, tuy rằng là mô phỏng lại, nhưng cũng thật sự là đồ cổ được khai quật, ông chủ Tiền quan sát kỹ lưỡng chén rượu ngọc bích trong tay, tò mò làm sao cậu biết được.

Đường Dục nói: "Chén rượu chân chính đã bị vỡ từ trước khi được khai quật, thủ pháp sữa chữa tốt thế nào cũng sẽ để lại dấu vết, chứ không phải như vậy, hoàn chỉnh không chút tỳ vết."

Đường Dục không biết trong lúc cậu đang nói những lời này, phía sau lưng đã vây lại không ít người, nguyên nhân là do Chu Bình Giang xuất hiện, danh tiếng của Chu Bình Giang trong giới đồ cổ không nhỏ, nhìn thấy ông đứng ở đây, mọi người đều cho rằng ông lại coi trọng món bảo bối nào đó.

Kết quả liền nghe được một phen ngôn luận từ anh bạn trẻ tuổi này.

...... Nói cách khác, chưa từng có ai nhìn thấy chén rượu chân chính, làm sao cậu ta biết được cái chén đó đã vỡ trước khi khai quật?

Vương Từ cũng vô cùng tò mò, hắn hỏi thay mọi người: "Ông nhỏ, sao cậu biết cái chén đó đã vỡ trước khi khai quật? Cậu thấy qua rồi sao?"

Thật ra trước kia Đường Dục đã thấy qua, nhưng sau khi xuyên thư thì thật sự chưa từng thấy.

Đường Dục nói: "Chén rượu xanh ngọc bích này được chôn cùng một vị tướng quân, thời xưa trước khi xuất chinh, các tướng sĩ sẽ cùng nhau uống rượu, sau khi uống rượu xong bọn họ sẽ làm gì?"

Vương Từ nghĩ tới mấy bộ phim truyền hình cổ trang hắn từng xem: "Sẽ đập vỡ chén rượu."

Đường Dục gật gật đầu: "Không sai, đập, cho nên vỡ rồi."

Vương Từ bừng tỉnh.

Người chung quanh cũng có cùng một suy nghĩ "Thì ra là thế".

Ông chủ Tiền đặt chén rượu xuống, cười đến hai mắt đều bị thịt ở trên mặt đè đến híp lại, thậm chí còn đổi xưng hô: "Tiểu Đường gia, lợi hại thật, ngay cả cái này mà cậu cũng biết!"

Nghe được một tiếng "Tiểu Đường gia" này, người chung quanh bắt đầu có điểm tò mò về Đường Dục, có một số người quen biết bắt đầu "phổ cập kiến thức" cho mọi người, nói vị Tiểu Đường gia này chính là người chỉ dùng 20 vạn để mua chiếc chén sứ tráng men ở chợ đồ cổ lúc trước.

Sau khi chén sứ tráng men trong tay Chu Bình Giang được lộ diện ở Đàm Phượng Lâu, nó được lan truyền rộng rãi, bọn họ tất nhiên đều biết đến.

Trong cái giới này, bọn họ tôn phụng nhất chính là người có nhãn lực, nhưng nhìn chung những người như vậy thường là người có nhiều kinh nghiệm sống, ví dụ như Chu lão, đây vẫn là lần đầu bọn họ nhìn thấy một người trẻ tuổi mà lại có mắt nhìn tốt như vậy.

Chu lão cười sảng khoái, hỏi ông bạn già đứng bên cạnh: "Thế nào, tôi đã nói mà, mấy anh bạn nhỏ thời nay rất lợi hại đúng không?"

Còn tiếp~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!