Editor: Diệp Hạ
7

Ngôi sao nho nhỏ yên tĩnh nằm trong tay Trình Mộc Quân.

Ảm đạm, suy yếu.

Hắn khẽ khum tay, thả ngôi sao đi.

Hệ thống nhỏ giọng hỏi: "Vậy ngôi sao đó chết rồi sao?"

Trình Mộc Quân: "Không, nếu có cơ hội, nó sẽ tiến vào tinh quỹ."

Hệ thống yên tâm, cũng không hỏi tiến vào như thế nào, mà lại nhớ đến một vấn đề khác: "Đúng rồi, Hách Viễn đã chạy đi đâu? Ngôi sao cậu mới xem ở ngoài chính là tiểu thế giới của Hách Viễn?"

"Hách Viễn à, cậu muốn gặp y sao?"

"Cái này cậu cũng biết luôn!" Hệ thống khiếp sợ, nó chỉ là hỏi một câu thôi mà.

"Không chắc lắm, đi xem đi."

Trình Mộc Quân ra khỏi Không Gian Tĩnh Lặng, ngừng giữa Không Gian Sao Trời.

Hắn đứng phía trước lỗ đen chứa đầy cảm giác bất thường, sau đó duỗi tay đưa vào.

"A a a! Đây là cái gì!"

Lỗ đen bỗng nhiên mở rộng, nuốt cả người Trình Mộc Quân vào trong tiếng hô của hệ thống.

***

Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khác so với quá khứ, mọi thứ hoang tàn.

Giữa trời và đất không có thứ gì tồn tại, ngoại trừ bầu trời đầy cát vàng, không có dấu hiệu của sự sống.

Hệ thống nhỏ giọng hỏi: "Đây là nơi nào?"

"Nơi thần và quỷ giao nhau, nơi tiêu vong."

"A, có thể vào nơi tiêu vong từ Không Gian Sao Trời kìa! Còn thông với Ma giới nữa! Vậy nếu Ma giới xâm lấn, chẳng phải Không Gian Sao Trời sẽ bị hủy hoại sao?"

Hệ thống nói xong, lại có chút khó hiểu: "Hử? Sao tôi lại cảm thấy chuyện này không ngạc nhiên lắm nhỉ, đây không phải một bí mật kinh thiên động địa sao?"

Trình Mộc Quân khẽ cười: "Mớ cát vàng đó đều là những thế giới đã sụp đổ, năng lượng còn sót lại bị hấp thu, trở thành cát sỏi."

Hắn híp mắt xác nhận phương hướng, sau đó tiến về phía trước.

Hồi lâu sau, giữa những cồn cát vàng phía xa xuất hiện một đỉnh núi.

Bất ngờ và kỳ quái.


Đi vào trong mới phát hiện đó là một núi xương.

Vô số xương hình thù kỳ quái xếp thành những ngọn núi cao gần như có thể đâm thủng phía chân trời.

Hệ thống nhỏ giọng hỏi: "Đây lại là cái gì vậy? Sao có nhiều xương trắng quá."

"Xương ma vật, nơi đây chính là chiến trường của đại chiến thần ma năm ấy, thế nhưng bên ma lại không biết, chiếm lĩnh nơi này là có thể trực tiếp tiến vào mảnh đất trung tâm của Thần giới - Không Gian Sao Trời."

Đây là di tích còn sót lại từ cuộc chiến tranh năm đó.

Trình Mộc Quân ngửa đầu nhìn, sau đó vung tay áo, tiến lên một bước, xuất hiện ở trên núi xương.

Bên trên núi xương cực lớn có một người.

Người nọ ngồi xếp bằng ở chính giữa, bên cạnh còn cắm một thanh kiếm.

Tay trái y đặt trên đầu gối, tay phải ở phía trên chuôi kiếm. Mặt mày tuấn tú, mỗi một chỗ đều có thể nói kiệt tác. Mặc dù đang nhắm mắt không nhúc nhích, nhưng sát khí trên người cũng không thể che giấu nổi, ập thẳng vào người trước mặt.

Thế nhưng, đồ y mặc trên người lại có cùng kiểu dáng với Trình Mộc Quân, chỉ là màu sắc khác nhau. Trình Mộc Quân trắng, y đen.
1

Góc áo trải trên mặt đất cũng có hoa văn hình bụi sao, giống như màn đêm với những ngôi sao rải rác trên bầu trời.

Trình Mộc Quân đi qua, nâng tay, nhẹ nhàng vuốt tóc và bả vai y, mặc dù trên đó không có một hạt bụi nào.

Sau đó, hắn ngồi xuống đối diện.

Lúc này hệ thống mới lên tiếng: "Này, đây là ai vậy?"

Trình Mộc Quân nhẹ giọng cười: "Người kế nhiệm của tôi."

"Hả?"

"Chính là người trấn thủ Không Gian Sao Trời sau tôi."

Hệ thống: "Vậy, vậy sao y ở chỗ này?"

Trình Mộc Quân ngơ ngẩn nhìn người trước mặt: "Bởi vì hiện giờ Không Gian Sao Trời đã có thể tự vận chuyển, không cần có người trấn thủ ngày đêm, giám sát điều chỉnh quỹ đạo vận chuyển của mỗi một ngôi sao nữa."

Hệ thống bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó: "A, không phải cậu nói đến gặp Hách Viễn sao?"

Trình Mộc Quân không trả lời nó, mà là cúi người tiến lại gần, mạnh tay kéo vạt áo người nọ.

"Cậu, cậu làm gì, đây là thi thể đó, Tiểu Trúc Tử, cậu đừng ăn mặn như vậy mà."

Trình Mộc Quân trợn trắng mắt: "Cậu nghĩ cái gì không."

Hắn duỗi tay đặt lên đan điền người nọ, nhắm mắt lại: "Quả nhiên ở đây."

Hệ thống: "Hả? Cái gì?"


"Hách Viễn." Trình Mộc Quân giải thích: "Hách Viễn ở thế giới cao cấp, sau khi phi thăng liền tiến vào Thần giới, nhưng y không thể trở thành Thần chân chính."

"Tại sao vậy?"

"Bởi vì không hoàn chỉnh."

Trình Mộc Quân sửa sang vạt áo người nọ, lại sờ s0ạng thanh kiếm bên cạnh: "Hệ thống, tới chào hỏi một cái."

Hệ thống không hiểu nổi: "Chỉ là một thanh kiếm gãy thôi mà, chào hỏi cái gì?"
1

"À, là kiếm gãy hay kiếm ngốc, sau này cậu phải nhớ kĩ mấy câu này nha."
2

Hệ thống: "?"

Trình Mộc Quân không giải thích, đứng dậy: "Được rồi, cũng sắp đến giờ, đi thôi."

Nhưng ngay khi hắn muốn xoay người rời đi, bỗng nhiên lại cảm thấy góc áo căng căng.

Trình Mộc Quân cúi đầu, phát hiện tay phải của người nọ vốn đặt trên chuôi kiếm không biết đã rơi xuống từ khi nào, trùng hợp đáp trúng tà áo ngoài của mình.

Ngón tay hơi cuộn tròn, giống như bắt lấy góc áo.
1

Trình Mộc Quân nhìn một hồi, nói: "Thật nhanh."

***

Khi Trình Mộc Quân trở lại thế giới trừng phạt, thời gian lại tiếp tục trôi.

Lúc này hắn còn ở dưới lầu công ty Tiêu Ngật Xuyên, đường cái ngay trước mắt.

Trình Mộc Quân đi đến ven đường, đang định vẫy tay đón xe, lại thấy một chiếc xe hơi dừng lại bên cạnh.

Cửa sổ xe hạ xuống, một gương mặt quen thuộc xuất hiện.

Tiêu Minh Duệ.

Nhắc mới nhớ, Trình Mộc Quân cũng xém quên làm rõ chuyện Tiêu Minh Duệ.

Ngay lúc này, Tiêu Minh Duệ hỏi: "Đi đâu? Tôi đưa em đi?"

Trình Mộc Quân gật đầu, lên xe, sau đó lại thuận nước đẩy thuyền đồng ý lời mời của Tiêu Minh Duệ, đến một nhà hàng món Tây ở gần đó.

Nhà hàng nằm trên cao, tầm nhìn ở vị trí gần cửa sổ rất tốt, còn có thể nhìn thấy công ty Tiêu Ngật Xuyên.


Lúc chờ đồ ăn lên, hai người tùy ý trò chuyện vài câu.

Tầm mắt Trình Mộc Quân đặt trên mặt Tiêu Minh Duệ, thật ra lại chú ý đến chiếc đồng hồ ở cổ tay khi hắn cởi áo khoác ra.

Kiểu dáng rất quen thuộc.

Hôm nay Tiêu Minh Duệ ăn mặc hơi nghiêm túc, phối với đồng hồ cơ, cởi áo khoác lộ ra nút tay áo bằng ngọc bích.

Trình Mộc Quân càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc, trong lòng xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ.

Không thể nào.

Tiêu Ngật Xuyên, không, Tần Lý, thôi, ai cũng được.

Y sẽ không tự phân liệt thật đó chứ?

Hèn gì thế giới trừng phạt này càng ngày càng giống cái sàng, hướng đi càng ngày càng kỳ quái, hoàn toàn là do cây trụ thế giới Tiêu Ngật Xuyên, y bi3n thái.

Cảm xúc hắn dao động quá lớn, ngay cả hệ thống cũng nhận thấy, hỏi: "Tiểu Trúc Tử, làm sao vậy?"

Trình Mộc Quân im lặng một lát rồi nói: "Cậu biết Tiêu Minh Duệ là chuyện gì không?"

"Không biết, nhưng là thế giới trừng phạt thôi mà, có xuất hiện NPC không quan trọng cũng không kỳ lạ."

"Không lạ chỗ nào? Nếu thật sự thế giới trừng phạt là để tôi làm chó li3m, thì chẳng phải sự tồn tại của Tiêu Minh Duệ sẽ làm tôi thức tỉnh à?"

Hệ thống không rõ: "Là sao?"

Trình Mộc Quân thở dài, "Lúc trước, khi đang bị giáo huấn tình yêu, tôi vừa nhìn đã yêu Tiêu Ngật Xuyên, sau đó đi lên hỏi, có phải chúng ta đã từng gặp ở đâu rồi không?"

"Cách tiếp cận cũ rích thôi. Thế mà kết quả, sau khi kết thúc thế giới của Hách Viễn, Tiêu Minh Duệ liền xuất hiện."

Hệ thống cái hiểu cái không, cảm thấy như có vài sợi dây đang nối với nhau: "A, đúng ha, khi tuyến Hách Viễn kết thúc, bởi vì một kiếm khi nổi điên của y mà ảnh hưởng đến thế giới Tần Lý, thế nên Tiêu Ngật Xuyên mới kết thúc giấc mơ đó."

"Ừm, hiểu đơn giản tức là, khi Tiêu Ngật Xuyên nhớ lại ký ức thuộc về Tần Lý, Tiêu Minh Duệ mới xuất hiện. Tiêu Minh Duệ và Tiêu Ngật Xuyên lại nhìn giống nhau, hơn nữa... Tiêu Minh Duệ còn tỏ vẻ trước kia đã từng quen tôi..."

Trình Mộc Quân nói xong, hệ thống cũng sợ ngây người, lẩm bẩm: "Không thể nào, không đâu, phân liệt ra một người làm bạch nguyệt quang của cậu, làm thế thân của bản thân, sao có chuyện vậy được?"
1

"Ai mà biết."

Trình Mộc Quân im lặng một lúc lâu, chỉ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm người đối diện.

Ánh mắt đờ đẫn, có hơi thất lễ.

Nhưng Tiêu Minh Duệ vẫn luôn giữ nụ cười ôn hòa, một chút cũng không ngại, thậm chí hắn còn lấy đ ĩa của Trình Mộc Quân qua, chu đáo cắt bít tết thành từng miếng nhỏ giúp hắn.

Động tác tao nhã.

Khi chiếc đ ĩa được trả lại trước mặt, Trình Mộc Quân mới hoàn hồn: "A, cảm ơn."

"Không cần khách sáo, tôi vui lòng làm những việc nhỏ này cho em." Tiêu Minh Duệ mỉm cười nói.

Trình Mộc Quân cũng cười: "Đúng rồi, quen nhau lâu như vậy mà tôi còn chưa hỏi, bình thường anh có sở thích gì không."

Tiêu Minh Duệ: "Đơn giản lắm, đọc sách du lịch chụp ảnh gì đó thôi. Không phải lúc trước khi chụp cực quang đã gặp được em đó sao?"

"Đọc sách? Anh đọc loại sách nào thế?" Trình Mộc Quân có vẻ rất hứng thú.


Tiêu Minh Duệ hỏi gì đáp nấy: "Triết học, lịch sử, địa lý gì tôi cũng xem. Đúng rồi, tôi còn thích xem phim xưa, có sưu tầm không ít đ ĩa than, nếu em thích có thể đến chỗ tôi xem."

Tất cả sở thích này, Trình Mộc Quân đều rất quen thuộc.

Ở thế giới Tần Lý, sau khi chuyện bức ảnh bị lộ, y đã từng hỏi Trình Mộc Quân về người bạn trai cũ đã chết, hỏi sở thích, tính cách của người nọ.

Lúc ấy Trình Mộc Quân chỉ đáp đại mấy cái, mà bây giờ, nó lại trở nên trùng khớp từng cái một với Tiêu Minh Duệ.

Người bạn trai cũ kia thích chụp hình, thích xem phim xưa, thích sưu tầm đ ĩa than, Tiêu Minh Duệ cũng vậy.

Chuyện này không thể nào là trùng hợp, rõ ràng là do Tiêu Ngật Xuyên.

Ăn được một nửa, điện thoại của Trình Mộc Quân vang lên.

Là Tiêu Ngật Xuyên.

Trình Mộc Quân nhận cuộc gọi: "Alo."

"Trưa nay rảnh không, cùng ăn cơm đi?"

Trình Mộc Quân cười: "Tôi và anh họ của anh đang ăn cơm ở đối diện này, muốn đến đây không?"

Tiêu Ngật Xuyên im lặng một lát rồi nóid "Không cần, tôi... lát nữa gặp."

Nói xong, Tiêu Ngật Xuyên cúp điện thoại.

Hệ thống: "A, Tiểu Trúc Tử, cậu thật là tàn nhẫn."

Trình Mộc Quân: "Ai bảo y tự phân liệt tự thêm thiết lập cho mình làm gì, tôi không phải thành toàn cho y rồi à?"

"Có phải cậu... giận..."

Trình Mộc Quân cười lạnh: "Không có, chơi vui mà. Thật ra y cũng không cần mất công tạo ra Tiêu Minh Duệ đâu, thế giới trừng phạt này trừ Tiêu Minh Duệ còn một đống người mà? Thật tốt."
1

Đúng là hắn hơi giận. Chỉ còn một thế giới nữa là có thể kết thúc rồi, vậy mà thế giới trừng phạt này lại cận kề bờ vực sụp đổ.

Liên miên không dứt.

Thế nhưng chuyện quan trọng trước mắt không phải là thế giới trừng phạt, mà là thế giới bị hỏng cuối cùng.

Còn thế giới trừng phạt với một đống rối ren của Tiêu Ngật Xuyên, đợi sửa chữa toàn bộ thế giới đã rồi tính.

Có lẽ là tâm lý Trình Mộc Quân cũng ảnh hưởng đến tiến độ của hệ thống.

Vào ban đêm, hệ thống nhắc nhở Trình Mộc Quân.

"Tiểu Trúc Tử! Muốn vào thế giới cuối cùng không, chúng ta sắp thành công rồi!"

Trình Mộc Quân lạnh nhạt: "Ồ, vào đi."

______

Chúc mừng năm mớii! Chúc mọi người một năm mới luôn khoẻ mạnh, hạnh phúc, may mắn và đầy ý nghĩa. Chúc cho những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với chúng ta ????
6

Mình bắt đầu edit bộ này từ tháng 1 năm 2022, đây là lần thứ 3 mình chúc mừng năm mới mọi người ở đây, mong sẽ là lần cuối cùng hehehe ????
10



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!