Trán Trương Vũ bắt đầu đổ mồ hôi, không biết Vương Tiểu Thanh có muốn nhận bình nước của anh không, trong lòng lại càng thêm hoảng loạn.


“Tặng em đó.

” Trương Vũ cảm thấy nếu ở lại lâu hơn sẽ ngạt thở mất, liền nhanh chóng nhét bình nước vào tay Vương Tiểu Thanh rồi bỏ chạy.


“Ơ, sao anh lại chạy?” Vương Tiểu Thanh muốn gọi anh lại, hỏi vì sao lại tặng đồ cho mình, nhưng anh đi nhanh quá, chỉ chốc lát thôi đã không thấy tăm hơi.


Vương Tiểu Thanh lắc đầu, quên đi, anh ấy tặng toàn những thứ mình đang cần, lần sau sẽ tìm cơ hội trả tiền lại cho anh ấy.


Bình nước còn mới tinh, Vương Tiểu Thanh mang vào không gian rửa sạch rồi đổ đầy nước suối, cũng đổ đầy bình nước của Lưu Hiểu Yến nữa.


Buổi chiều lúc đi làm, Lưu Hiểu Yến liếc thấy bình nước mới của Vương Tiểu Thanh.


“Ồ, Tiểu Thanh, sao cô lại có bình nước, lại còn mới tinh thế.




“Đúng vậy, có người mua giúp tôi đó.

” Vương Tiểu Thanh cười đáp.


Trương Hồng Châu đi sau cùng, trong lòng cũng có chút nghi hoặc, sáng nay còn không có bình nước, chiều đã có, nói không chừng là do người đàn ông nào đó tặng.


Buổi chiều, ruộng lúa đã không còn cỏ để nhổ, đội trưởng bảo bọn họ đi nhổ cỏ ở ruộng lạc.


Ruộng lạc ở ngay bên cạnh chỗ Trương Vũ xới đất.


“Hai mảnh đất này, mỗi người một mảnh, nếu làm xong thì hôm nay sẽ được bốn công điểm.

” Đội trưởng phân công cho bọn họ xong rồi rời đi.


Vương Tiểu Thanh nhổ một gốc cỏ, mới phát hiện đất ở đây khá chắc, nhổ cỏ cần dùng nhiều sức, khó trách đội trưởng nói nhổ xong ở đây sẽ được bốn công điểm, xem ra không dễ làm.


Vương Tiểu Thanh chậm rãi nhổ cỏ, đột nhiên Trương Vũ đi tới ngồi xổm trong trong ruộng lạc của cô phụ trách, rất nhanh đã nhổ được một đống cỏ.


Nhổ khoảng mười phút, bằng một giờ của Vương Tiểu Thanh.


Trương Vũ tranh thủ lúc không ai chú ý lại quay về ruộng của mình xới đất, nhưng cảnh tượng này vẫn bị chị dâu của Trương Vũ là Tào Chiêu Đệ nhìn thấy.


Vương Tiểu Thanh đang muốn cảm ơn anh, nhưng Trương Vũ vẫn không cho cô cơ hội, giúp cô làm xong, không nhìn cô lấy một cái đã đi mất.


Cứ như vậy, Vương Tiểu Thanh xong việc sớm, làm xong sớm hơn mọi người một giờ.



“Đội trưởng, bác xem xem đã được chưa.

” Vương Tiểu Thanh gọi đội trưởng đến ghi chép.


“Tốt tốt, được rồi, hôm nay ghi cho cô bốn công điểm, ngày mai phải cố gắng hơn nữa nhé.

” Đội trưởng không ngờ Vương Tiểu Thanh lại làm việc tốt như vậy.


“Cảm ơn đội trưởng, vậy cháu về trước đây.

” Vương Tiểu Thanh muốn nhanh chóng trở về tắm rửa giặt quần áo.


Vương Tiểu Thanh về đến điểm thanh niên tri thức, lấy quần áo xong trốn vào nhà vệ sinh, sau đó vào trong không gian tắm rửa, giặt quần áo xong rồi mới đi ra.


Ra ngoài thấy lúa và lúa mì đã trổ bông, nhưng chưa chín vàng, vẫn còn xanh, chắc ngày mai có thể thu hoạch.


Tâm trạng vô cùng vui vẻ, cô làm xong mọi việc rồi, bọn họ vẫn chưa tan làm, Vương Tiểu Thanh liền dứt khoát nhóm lửa, hâm nóng bánh ngô, còn xào một đĩa cải.


Mới vừa rửa rau xong, tiếng loa báo tan làm vang lên, Vương Tiểu Thanh cho cải vào chảo, họ vừa về tới nơi, cải xào đã nấu xong.



“Các đồng chí, ăn cơm thôi.

” Vương Tiểu Thanh vui vẻ đem đồ ăn bưng lên.


“Đồng chí Vương Tiểu Thanh, không phải cô bỏ bê công việc đấy chứ, cô bị phạt không sao, đừng liên lụy tới chúng tôi.

” Trương Hồng Châu trong bộ dạng lôi thôi chật vật trở về, nhìn thấy Vương Tiểu Thanh toàn thân sạch sẽ, thoải mái, tóc còn ướt chưa khô hẳn, như một nàng công chúa, còn mình như người hầu.


“Đồng chí Trương Hồng Châu, hôm nay không phải cô rơi vào chuồng lợn đấy chứ, toàn thân đã hôi thối thì không nói, ngay cả miệng cũng thối.

” Vương Tiểu Thanh không giả vờ đáng thương nữa, mà thể hiện thái độ cứng rắn.


“Cô! tôi thối ở đâu chứ! tôi! ” Trương Hồng Châu nghe Vương Tiểu Thanh nói mình thối, mắt đỏ hoe, buổi chiều cắt cỏ không cẩn thận rơi vào rãnh nước thối.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!