Đội ba đang khai khẩn đất, chuẩn bị cuối tháng gieo lúa mì, việc này nặng nhọc, một ngày không khai khẩn được bao nhiêu, cho nên mọi người chia đất đều rất gần nhau, hỏi thăm một chút thì rất nhiều người có thể làm chứng.
"Hạ Hồng Lâm, cậu có gì muốn nói không?"
Tần Hồng Quân hôm qua cũng nghe được một chút tin đồn, nói là Kim Hà và Tần Việt hai người thấy cuộc sống của Giang Nghênh Tuyết khá giả, mới nảy sinh lòng tham.
Ông không tin, cho nên Giang Nghênh Tuyết nói nghi ngờ Hạ Hồng Lâm, Tần Hồng Quân thiên về đáp án này hơn.
"Đại đội trưởng, hôm kia tôi bị đau bụng, tôi không thể giải quyết trong rừng được nên chạy về nhà vệ sinh của thanh niên trí thức, vì vậy mới đi lâu.

Tôi nói đều là thật."
"Có thật hay không, anh để tôi kiểm tra là biết."
Giang Nghênh Tuyết không để Hạ Hồng Lâm giải thích, cắn chặt lấy việc tận mắt chứng kiến mới là sự thật.

Tần Hồng Quân lên tiếng: "Vậy thì đi xem! Tôi đi cùng các cô.

Những người khác ai nên đi làm thì đi làm, đừng ở đây xem náo nhiệt!"
Đại đội trưởng bất kể xảy ra chuyện gì đều tuyệt đối không thể chậm trễ công việc sản xuất.
Anh thúc giục những người khác đi làm nhưng những thanh niên trí thức nam lại nói: "Đại đội trưởng, đã lục soát ký túc xá của chúng tôi, vậy chúng tôi cũng phải có mặt chứ."
"Vậy thì các anh cũng đi theo."
Những thanh niên trí thức nam được cho phép, những thanh niên trí thức khác cũng tiện thể đi theo, Tần Hồng Quân cũng lười nói.
Đến ký túc xá thanh niên trí thức, đôi mắt tinh tường của Tần Hồng Quân bắt đầu dò xét.
Còn Hạ Hồng Lâm thì tỏ ra bình thản, mở hết hành lý của mình cho Tần Hồng Quân xem.
"Đại đội trưởng, đây là toàn bộ đồ đạc của tôi.

Ký túc xá của chúng tôi không lớn, không có chỗ để giấu đồ."
Tần Hồng Quân lật tung cả hốc giường, thậm chí còn lục cả bếp và nhà củi bên ngoài, suýt nữa thì lục cả hố xí.
Trương Thu Phượng đột nhiên đoán: "Không phải anh lấy trộm rồi giấu cho Thường Thanh Thanh chứ? Chẳng trách Thường Thanh Thanh cứ bênh anh mãi!"
Trương Thu Phượng vốn không ưa Thường Thanh Thanh, ngày thường không liên quan gì đến mình thì cô ta cũng phải giành phần, cứ như thể mình là trung tâm của vũ trụ vậy.
"Trương Thu Phượng! Cô vu khống!"
Thường Thanh Thanh tức đến nỗi suýt nhảy dựng lên, giơ tay định túm tóc Trương Thu Phượng.
"Dừng tay! Tôi còn ở đây nhé!"

Tần Hồng Quân ngăn chặn trò hề này, ông nhìn Giang Nghênh Tuyết: "Ký túc xá nam quả thực không có, những nơi khác của thanh niên trí thức cũng đã lục soát hết.

Tuy nhiên nếu cô đi lục đồ đạc của đồng chí Thường Thanh Thanh thì là vô lý."
"Tôi biết, đại đội trưởng, tôi không có ý nghi ngờ đồng chí Thường Thanh Thanh."
Giang Nghênh Tuyết liếc nhìn Hạ Hồng Lâm, thấy hắn ta vẫn bình thản như không:
"Tôi đột nhiên nhớ ra, hôm qua khi Hạ Hồng Lâm bảo tôi đến nhà anh Tần tìm đồ, hắn dặn tôi xem thử tủ và xà nhà."
"Tủ chúng ta đã lục hết rồi, xà nhà..."
Mọi người không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên.
"Cái gì thế kia?!" Trương Thu Phượng chỉ tay lên cao.
Trên mặt Hạ Hồng Lâm thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!
Khổng Xương Dân hành động rất nhanh, giẫm lên đầu giường rồi đứng lên lấy thứ đồ đó xuống.

Vừa chạm vào túi, anh ta đã biết bên trong là lương thực.
"Đại đội trưởng! Là gạo và bột!"
Mọi người đều vây lại, Tần Hồng Quân giơ tay xách thử trọng lượng của hai túi.
"Cô mất bao nhiêu?" Ông hỏi Giang Nghênh Tuyết.
"Tôi mua mỗi thứ mười cân ở cung tiêu xã! Về nhà gói sủi cảo, dùng một ít bột.

Đại đội trưởng, đây là gạo và bột của tôi, cái túi này còn mới, tôi mới mua ở cung tiêu xã!"
Người dân trong thôn vẫn dùng những chiếc túi đựng lương thực cũ nhưng Giang Nghênh Tuyết thì không, khi mua lương thực còn phải trả tiền mua túi.
"Không thể nào! Sao thứ này lại ở đây?" Hạ Hồng Lâm liên tục lùi lại mấy bước.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!