Tần Việt không để ý đến mẹ mình, Kim Hạ vào bếp múc cho anh một bát nước gừng.

Anh vào nhà cởi áo mưa ra, Giang Nghênh Tuyết đưa tay ra định nhận lấy nhưng Tần Việt không đưa cho cô: "Tôi lau sạch sẽ rồi đưa cho cô.

"
Trên áo mưa dính khá nhiều cỏ dại và bùn đất lẫn với nước bẩn, không sạch sẽ.

Giang Nghênh Tuyết nghe Tần Việt nói vậy thì rụt tay lại: "Anh mau vào nhà lau người đi.

"
Giang Nghênh Tuyết vẻ mặt quan tâm, Tần Việt há miệng định nói gì đó rồi lại thôi.

Lúc ở ngoài đồng, anh đã kìm nén rất nhiều lời muốn về dạy dỗ cô tiểu thanh niên trí thức bướng bỉnh này, nhưng khi về nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, anh chỉ muốn đưa tay vuốt v e đầu Giang Nghênh Tuyết.

Cô không thắt bím, trông tóc mềm mại và dễ vuốt hơn.


Tần Việt chỉ "Ừ" một tiếng rồi vào nhà.

Bên ngoài trời mưa to, trong nhà lại trở nên yên tĩnh hơn nhiều, buổi tối Kim Hạ thắp một ngọn đèn dầu trên giường của bà, ba người ngồi nói chuyện phiếm.

Kim Hạ đang dùng vải thừa làm rèm cửa và khăn trải bàn của Giang Nghênh Tuyết để may một cặp ống tay áo, vải vụn màu đỏ và vải thô màu xám ghép lại với nhau, vải thô màu xám thì bền, đeo trên cánh tay thì khi làm việc không sợ bẩn, vải vụn màu đỏ thì để trông đẹp mắt hơn.

"Này, con cầm đi mà đeo.

Ngày nào cũng mặc quần áo đẹp xuống đồng, đúng là uổng phí của trời.

"
Kim Hạ vừa may xong ống tay áo thì ném cho Giang Nghênh Tuyết, bà nói chuyện không hay nhưng cho đồ thì rất thật lòng.

"Dì, trước đó không phải nói là cho dì sao?"
"Bà già này mà đeo ống tay áo màu đỏ ra ngoài thì không bị người ta cười chết mới là lạ, con cầm lấy mà dùng đi.

"
Kim Hạ dọn dẹp kim chỉ, không nhìn Giang Nghênh Tuyết nữa.

Giang Nghênh Tuyết liền cầm lấy đôi ống tay áo mà Kim Hạ ném cho mình: "Cảm ơn dì.

"
Cô vẫn rất biết ơn.

Dù sao thì cô cũng biết sự thật không như Kim Hạ nói là đeo ra ngoài sẽ bị cười, thời buổi này có dùng là tốt lắm rồi, ai còn kén chọn nữa, huống hồ đôi ống tay áo này cũng không quá lòe loẹt.

Giang Nghênh Tuyết lập tức đeo thử ống tay áo: "Vừa vặn.

"
"Được rồi, vừa vặn thì tốt, trời cũng không còn sớm nữa, đèn dầu này không thể thắp mãi cho tốn dầu, mọi người mau đi ngủ đi.


"
Kim Hạ nhìn vẻ ngoan ngoãn đáng yêu của Giang Nghênh Tuyết thì không nhịn được cười.

Tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời bà là không thể sinh được một đứa con gái.

Thực ra Tần Việt cũng không có gì không tốt, tính cách giống bà, hơi ngang ngược, không thích chịu thua.

Bao nhiêu năm mồ côi cha, nếu bọn họ không cứng rắn một chút thì cũng không thể sống nổi.

Nhưng bây giờ nhìn thấy Tần Việt lớn lên, điều kiện sống tốt hơn nhiều, Kim Hạ lại thấy ghen tị với những người khác có con gái ở nhà nũng nịu dựa dẫm vào mình, bà nhìn Giang Nghênh Tuyết, tình cảm này cũng có chút gửi gắm vào cô.

Giang Nghênh Tuyết ôm ống tay áo ngoan ngoãn xuống giường, Tần Việt cùng cô xuống, trả lại cho cô chiếc áo mưa đã lau sạch.

"Lần sau không được làm thế nữa.

" Tần Việt nói.

"Em biết rồi, dì đã phê bình em rồi.

"

Giang Nghênh Tuyết nhìn Tần Việt với ánh mắt sáng ngời, kiếp này Tần Việt có còn thích cô không?
Dù thế nào đi nữa, cô cũng phải đối xử tốt với Tần Việt.

Giang Nghênh Tuyết rất nghiêm túc nhưng lại hoàn toàn không hiểu ý của Tần Việt.

Tần Việt mặt đỏ bừng, thấy Giang Nghênh Tuyết không nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc:
"Ý tôi là cô không cần đưa áo mưa cho tôi.

Với sức khỏe của tôi, mùa hè tắm một chút mưa không sao nhưng nếu cô chạy đi chạy lại như vậy mà bị ốm thì phải làm sao?"
Giang Nghênh Tuyết hiểu cơn giận của Tần Việt vào ban nãy hóa ra chỉ là quan tâm đ ến cô, cô cong môi cười.

May quá, Tần Việt không ghét cô vì cô bướng bỉnh.

Tần Việt thấy Giang Nghênh Tuyết bị mình mắng mà còn cười, anh như bị người ta nâng cao lên rồi ném xuống đống bông.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!