Chờ đến lúc bán hàng sau khi các khách mời ăn cơm, rốt cuộc tổng đạo diễn cũng biết độ nổi tiếng mà bọn họ có được suốt một ngày hôm nay là như thế nào.

Không cần giải thích chuyên nghiệp, Nhậm Dật Phi chỉ cần cầm một cái bát ăn sữa đông hai tầng, suốt quá trình ăn không ngẩng đầu lên, thế là các nguyên liệu nấu ăn đặc sản của thôn liền được mua nhanh như nước chảy.

“Mọi người đều biết Phi Phi kén ăn, cho nên chắc chắn món sữa đông hai tầng trong bát cậu ấy phải rất ngon. Sữa đông hai tầng ngon chứng tỏ sữa bò và trứng gà địa phương ngon, chứng tỏ nguyên liệu nấu ăn của địa phương này ngon, quá hợp logic.”

Sau khi hai người Salman đi thì nhóm người Văn Lý đến. Bọn họ không biết cách bán hàng online, một đám người đứng giới thiệu từng món đồ với thái độ nghiêm túc. Có điều bởi vì đám người này quá mức xinh đẹp, giọng nói dễ nghe, mỗi người một phong cách nói chuyện nên khi giới thiệu những sản phẩm phổ thông cũng có thể nói thành tinh hoa trời đất. Thế là rất nhiều khán giả đang xem chốt đơn đặt mua.

“Linh vật ơi!” Thôn trưởng liên tục sờ mặt mình, ông cười đến mức cả khuôn mặt đều nhăn thành trái quýt.

Tuy ngày mốt bọn họ phải đi rồi song thôn trưởng tin tưởng sản phẩm của thôn, chỉ cần chất lượng sản phẩm tốt và phục vụ tận tình, nhất tình thôn của họ sẽ có khách quen.

Mãi cho đến khi Hạc Quân lên sân khấu, thôn trưởng mới “lĩnh hội” được cái gì gọi là “nhanh tay thì được, chậm tay thì mất”.

“Ta không giỏi giải thích, chi bằng vẽ mấy bức tranh để tỏ lòng biết ơn với các bạn nhỏ từ xa luôn quan tâm chúng ta.” Y nói xong thì vung tay, bàn tay không khác nào ma thuật, trên bàn liền xuất hiện vài đ ĩa thuốc màu, thuốc pha, đồ rửa, bút lông, giá bút,…

“Đcm.” Khán giả trong kênh phát sóng trực tiếp bị một chiêu này dọa cho kinh ngạc.

“Vcl.” Người hiểu biết nghệ thuật lập tức bị một đống khoáng vật rực rỡ sắc màu dọa cho mất vía.

“Đây là thuốc màu làm từ đá quý sao?” Nhậm Dật Phi đứng một bên chọt ngón tay vào màu lục, đầu ngón tay cọ xát, “Ngọc lam, đá mã châu, xà cừ, chu sa, lưu ly, hoàng ngọc,…”

Người cổ đại vẽ tranh thật là xa xỉ.

Không đúng, đại yêu cổ đại vẽ tranh thật là xa xỉ.

Hạc Quân hơi mỉm cười. Y đứng nơi đó, một tay cầm bút còn một tay giữ mép cuộn giấy bằng gỗ đỏ. Tiếp theo Hạc Quân tập trung pha thuốc màu, y không cần phác họa vì trong lòng đã có tranh, đương nhiên hạ bút rất ổn.

Người bên ngoài nhìn xem, quả thật Hạc Quân đang vẽ tranh với tốc độ “2x”. Y vẽ núi xa, sương mù dày đặc, giữa núi xuất hiện thôn xóm như ẩn như hiện, có gà gáy và chó sủa. Nhưng mà trọng điểm của tranh y là một ông lão đang cột cây cờ dưới tán cây và một bà lão xe chỉ luồn kim. Hình ảnh con người nửa hư nửa thật, mặc dù không hiểu lắm nhưng có thể biết đây là kiệt tác.

Từ lúc Hạc Quân đặt bút đến lúc thu bút mất hơn nửa tiếng, nhưng cho dù là khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp hay là mọi người ở đang ở thôn trang, bọn họ đều mang vẻ mặt vẫn chưa đã thèm.

Tổng đạo diễn ôm cái bụng phệ chạy một đường ra từ văn phòng: “Bức tranh quá ý nghĩa, không biết tôi có được vinh hạnh…”

Ông còn chưa dứt lời, Nhậm Dật Phi đã vươn tay bảo vệ bức tranh phía sau: “Nhiều nhất là giữ một bản in.” Bản gốc đừng hòng.

Hạc Quân rửa bút xong thì đặt lên giá bút. Y cười nói: “Ta có bức tranh khác tặng cho A Phi, bức này sẽ để lại cho tổ chương trình. Vất vả mọi người trèo đèo lội suối đến đây tuyên truyền.”

Tổng đạo diễn vui mừng khôn xiết, dường như muốn chạy qua đoạt tranh.

“Nếu như vậy,” Nhậm Dật Phi suy nghĩ, “Tôi viết chú giải giúp ngài nhé?”

Hạc Quân gật đầu.

Cùng lúc đó, tổng đạo diễn hét lên chói tai không khác nào bị giẫm phải ngón út: “Đừng!!!”

Đáng tiếc Nhậm Dật Phi đã cầm bút mực lên, trên giấy là rồng bay phượng múa.

Tổng đạo diễn đau đớn cõi lòng, ông đã cảm nhận được nỗi đau khi con dấu Càn Long ấn lên “Lan Đình Tự”. Chẳng qua tổng đạo diễn vẫn rất kiên cường, ông một hai phải xem “tử trạng” tác phẩm xuất sắc cho được thì mới chịu nhắm mắt, vì vậy nhích người lên: “………Ô?”

Chữ viết của Nhậm Dật Phi phong lưu tiêu sái, hắn chỉ tiện tay viết, song lại như gia tăng sức mạnh cho toàn bộ bức tranh, làm tổng thể vô cùng hài hòa.

Nội dung Nhậm Dật Phi viết cũng rất dễ hiểu, đại ý là ngày nọ tháng nọ năm nọ, đoàn người bọn họ đồng ý lời mời đến thôn. Hạc Quân có linh cảm nên vẽ tặng một bức tranh, cuối cùng hắn chú giải.

“Được rồi.” Nhậm Dật Phi gác bút, “Chỉ tiếc là thiếu mất con dấu.”

Mấy cái camera ghi hình đều vội vàng bay qua, thế là bức tranh và dòng chú giải phơi bày trước mặt khán giả cả nước. Người không hiểu thì ngây ngốc vỗ tay: “Mặc dù không hiểu lắm nhưng bộ dáng này quả thật lợi hại!”

Người chuyên nghiên cứu càng không có thời gian tám nhảm, bọn họ lo chụp hình quay video: “Tranh đẹp! Chữ đẹp!”

Mấy tấm hình đó được đăng lên diễn đàn người yêu vẽ rất nhanh, thế là lại hấp dẫn lượng lớn khán giả đi xem chương trình. Phòng phát sóng trực tiếp bỗng xuất hiện rất nhiều khán giả lớn tuổi, bọn họ bình luận bằng giọng điệu chuyên nghiệp, người trẻ tuổi đọc không hiểu gì.

Chỉ qua một ngày, chương trình phát sóng trực tiếp này liền bạo đỏ. Các chương trình khác đều không nghĩ ra lý do vì sao một chương trình không có kịch bản, không có điểm nhấn lại nổi tiếng đến thế?

Bọn họ không nhịn được bấm vào xem thử, lúc sau…

“Vận khí cứt chó!”

Chương trình này thành công vốn không phải vì quá trình thú vị hay xuất sắc thế nào, chỉ bởi vì khách mời quá xuất sắc! Nói trắng ra là bọn họ nằm yên cũng bạo!

Đúng là gian lận mà.

Nhìn đám đồng nghiệp ghen ăn tức ở không nuốt trôi cơm, tổng đạo diễn ở đây ăn nhiều thêm một chén: Đừng nói nữa, hương vị gạo địa phương đúng là rất ngon, không mềm không cứng, nước suối cũng 10 điểm.

Hai ngày tiếp theo, độ chú ý của chương trình phát sóng liên tục tăng mạnh. Trong vòng 3 ngày ngắn ngủi, từng bạn thân ảnh đế đều đã có fandom riêng mình.

Nhưng cho dù được săn đón nồng nhiệt thế nào thì chương trình cũng phải đến hồi kết.

Sau khi ăn xong bữa cơm chiều ở thôn, bọn họ đều dọn dẹp hành lý trở về.

Camera ghi hình được nhân viên thu lại, tổng đạo diễn tự mình đưa nhóm người Nhậm Dật Phi về đến tận nơi. Ông xin lỗi bọn họ về chuyện hôm đầu bị trục trặc xe buýt: “Vì chuyện nội bộ của chúng tôi nên đã gây thêm phiền phức cho các vị.”

Lúc này nhóm người Nhậm Dật Phi mới biết, hóa ra tổ chương trình nhìn như hòa hợp cũng có đấu đá ngầm.

Rốt cuộc khi Hạc Quân lên xe, y mới lấy ra bức tranh vẽ tặng Nhậm Dật Phi. Trong tranh vẽ núi xa, rừng trúc, trong rừng trúc có bảy người đang trò chuyện cùng nhau, đúng là mấy người chơi Hoang Vu Chi Giác bọn họ.

Trần Thâm, Văn Lý, Kha Bắc, Sơn Xuyên và Hồ Điệp đi qua nhìn xem, chỉ thấy ai nấy trong tranh đều thả lỏng linh hồn, ý cười đong đầy mắt.

Với tài năng vẽ tranh của Hạc Quân, có thể gọi y là đại sư được, chỉ qua vài nét bút ít ỏi đã phác họa nên khung cảnh nhóm bạn bè gặp nhau, bầu không khí gần gũi an nhàn.

“Nhưng thiếu hai người các ngài mất rồi.” Nhậm Dật Phi nhịn không được đáp, “Bằng không sau này chúng ta đến khu vực khai khoáng tìm đá quý đi, dùng đá quý tốt nhất để chế tạo thuốc màu tốt nhất. Tôi thật sự tò mò, không biết ngọc lục bảo có thể làm thuốc màu hay không.”

“Được.” Đối với một người bạn khó có được như Nhậm Dật Phi, Hạc Quân cũng vô cùng thoải mái.

Khổng Tước bên cạnh phồng hai má lên, cuối cùng bị Salman thầm mắng “đồ không có EQ”.

Salman không quá thích mấy người luôn đến quấy rầy thế giới riêng của hai người bọn họ, nhưng bên ngoài hắn vẫn lịch sự ôn hòa. Yêu một người có nghĩa là phải chấp nhận bạn bè của người ấy. Nếu ngay cả chuyện này mà cũng không biết, vậy thì còn theo đuổi được ai? Xứng đáng độc thân lâu dài.

Salman lại nghĩ đến nhóm quỷ bài thỉnh thoảng tìm tới cửa nhà của Nhậm Dật Phi, đây cũng là top những cá thể khiến người ta nhức đầu gần chết. May là hắn tự lý giải bọn họ sinh sống ở ngoài, hiện tại bên cạnh chỉ còn hai tinh linh hướng dẫn ồn ào và một nhóc con của hệ thống thư viện vũ trụ.

“Bức tranh này đặt trong nhà tôi được không, lúc nào mọi người đến cũng có thể ngắm.” Nhậm Dật Phi ôm bức tranh cuộn tròn không rời.

Hạc Quân gật đầu: “Vốn dĩ tặng cho cậu.”

Bọn họ cười nói suốt dọc đường, xe buýt cũng đã đến trước tiểu khu Nhậm Dật Phi. Lúc này trời đã sập tối.

Tạm biệt tổ chương trình rồi, bọn họ tiến vào nhà Nhậm Dật Phi. Ai ngờ vừa mới mở cửa, bên trong lại là đèn đuốc sáng trưng.

Không biết đám quỷ bài của Nhậm Dật Phi qua đây từ lúc nào. Bọn họ đều ngồi xếp hàng ở trên sô pha, đối diện bọn họ là một cô bé l0li chân ngắn lơ lửng giữa không trung —— Hoang Vu Chi Giác giả dạng. 

Hạc Quân liếc mắt liền trông thấy Hạc Quy đang phồng má, gương mặt ửng hồng nhỏ nhắn giống hệt y lúc nhỏ. Bà Xuân Chi đang chăm sóc cho nó.

Nữ thần Tinh Quang nhìn thấy Nhậm Dật Phi vào cửa, cô vươn tay vẫy người: “Thật ngại quá, chúng tôi không mời mà đến.”

Đọa Thiên Sứ mặc áo choàng đỏ chuyển ánh mắt từ Hoang Vu Chi Giác sang Nhậm Dật Phi, cậu cũng gật đầu: “Tôi đang xem chương trình.”

Về phần những người khác, chẳng hạn như tinh linh ánh trăng và đám người cô Vương đều không ai mở miệng nói chuyện.

Bởi vì dù là bọn họ hay nhóm người Văn Lý đang đứng trước cửa, giờ phút này vẻ mặt ai nấy đều không mấy dễ coi. Nhìn thấy Hoang Vu Chi Giác, đương nhiên sẽ nhớ đến tháng ngày không nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Nhậm Dật Phi cởi giày rồi thay dép lê: “Hoang Vu Chi Giác?”

“Ò.” Hoang Vu Chi Giác nhe răng đáp.

Nhóm người Salman tiến vào phía sau. Bọn họ đều đứng trong phòng khách nhìn Hoang Vu Chi Giác, cũng không chịu ngồi xuống.

“Ngài tự mình tới đây đón người?” Nhậm Dật Phi thầm thắc mắc tầm quan trọng của nhân viên kiểm duyệt đáng sợ thế à? Không phải nói hiện tại Hoang Vu Chi Giác có mấy chục người làm nhiệm vụ câu hồi rồi đó ư? Bằng không hắn cũng ngại đi mượn 5 người từ nó, đã vậy còn mượn 3 ngày nghỉ phép.

“Ta đến vì cậu.” Hoang Vu Chi Giác đáp một câu khiến không khí trong phòng lập tức căng thẳng.

“Đến vì tôi?” Nhậm Dật Phi kéo một cái ghế từ bàn trà ra ngồi, “Gần đây tôi an phận thủ thường, đâu có làm chuyện gì đâu nhỉ.” Bộ tính kéo hắn vào Hoang Vu Chi Giác lần nữa hay sao?

Hoang Vu Chi Giác giật giật khóe mắt: Làm người rồi thì có thể lương thiện xíu được không? Đừng nhắc chuyện ngu ngốc mà nó làm năm đó có được không.

“Gần đây ta tiếp xúc với một siêu hệ thống ở thời không khác, chỗ của nó cũng có một nhóm ký chủ không muốn tiếp tục làm nhiệm vụ và đang đợi nghỉ hưu. Ta phải qua bên đó thương lượng với đối phương, để xem có cơ hội cùng hợp tác hay không.” Hoang Vu Chi Giác nói.

Nhậm Dật Phi suy nghĩ rồi hiểu ngay: Với cái tính cách thấy hệ thống yếu hơn mình là muốn cắn nuốt của Hoang Vu Chi Giác, vậy mà lần này bày đặt khách sáo, nói cái gì đi qua thương lượng?

“Ngài không đánh lại à?” 

Hoang Vu Chi Giác tức nổi gân xanh: “Bởi vì ta còn nhỏ! Ta vẫn còn là một đứa con nít trong đám hệ thống!”

“…….Gì cơ?!” Nhậm Dật Phi chỉ vào nó, “Chứ không phải ngài cố tình biến thành bộ dáng này hay sao?”

Hoang Vu Chi Giác lại suýt tức hộc máu lần nữa, nó rất muốn bóp ch3t người này, thậm chí bắt đầu hoài nghi mình chạy lại đây có phải là quyết định sáng suốt không.

“Bởi vì chuyện đó nên ta cần phải rời đi một chuyến, ta không thể không tìm một người đại diện phụ trách mọi vận hành cơ bản trong lúc ta vắng mặt. Bọn họ còn chưa có năng lực như thế, có lẽ cậu có thể thử xem.”

Lúc nói đến “bọn họ”, Hoang Vu Chi Giác thoáng nhìn sang nhóm người Văn Lý, sau đó lại quay sang nhìn Nhậm Dật Phi: “Không phải cậu muốn thử xem cơ chế quản lý quy tắc song song với tính người à? Đây là một cơ hội.”

Đại diện? Mọi người trong phòng đều hơi ngạc nhiên, chỉ có Nhậm Dật Phi vẫn bình tĩnh như cũ: “Ngài không sợ tôi chơi hư nó sao?”

“Đó là bản thể của ta.” Hoang Vu Chi Giác không chút lo lắng.

“Tôi thì được lợi gì.” Nhậm Dật Phi lại nói.

Hoang Vu Chi Giác lộ vẻ mặt “cậu lại muốn lừa ai”, nó ghét bỏ: “Chứ không phải cậu đang muốn tạo ra một cái vô hạn lưu tương tự trò chơi nhỏ ư? Có cơ hội học tập tốt thế, thật sự không muốn thử?”

Lời này thật sự chạm tới suy nghĩ Nhậm Dật Phi. Hắn vươn tay sờ lên trán mình: Tuổi thọ của bọn họ quá dài, trong khi Nhậm Dật Phi lại không muốn nằm xuống là ngủ say mấy trăm năm như đám tà thần khác. Tạo ra một trò chơi vô hạn đúng là cách tuyệt vời để hắn giết thời gian.

Cơ chế vận hành của Hoang Vu Chi Giác có thể cho Nhậm Dật Phi gợi ý.

Hắn quay đầu nhìn về phía Salman. Salman chỉ mỉm cười đáp lại. Nhậm Dật Phi liền hiểu ý kiến của anh: Salman tập trung làm game thực tế ảo vì để chuẩn bị. Bọn họ đang thực nghiệm hình thức thích hợp nhất đối với trò chơi.

Có điều bọn họ sẽ không trở thành “trò chơi nhỏ”. Nhậm Dật Phi càng muốn trở thành ác mộng của đám học sinh đi học cho có —— Trường thi vô hạn thì thế nào? 

Cha mẹ có thể đưa con cái mình vào học, ngược lại con cái cũng có thể đưa cha mẹ mình vào học. Bọn họ đều sẽ thật “sung sướng.”

“Được rồi.” Nhậm Dật Phi vươn tay. “Hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ.” Hoang Vu Chi Giác bất đắc dĩ đặt tay nó lên trên.

___

Tác giả có lời muốn nói:

Mấy cục cưng học sinh yếu: Hắt xì!

Truyện đến đây kết thúc rồi ạ~~~ Cảm ơn mọi người đã đi cùng tôi, mỗi ngày đều phải vui vẻ nhá~~~

Toàn văn hoàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!