Kết quả cả đêm Đỗ Nhược Ngu cũng không thể nào ngủ, thấy trời cũng sáng rồi nên dứt khoát ngồi dậy.

Ngày hôm qua vội vội vàng vàng, anh cũng chưa xem kết cấu căn phòng này, do dự một chút, tìm được phòng bếp, kết quả phát hiện…… Tuy rằng thiết bị đầy đủ hết, nhưng chẳng có tí nguyên liệu nấu ăn nào.

Một hạt gạo cũng không có, ngày thường Sư tổng ăn cơm thế nào?
Hèn gì không có đầu bếp.

Đỗ Nhược Ngu nhìn tủ lạnh nửa ngày cũng chỉ có đồ uống, anh nhớ tới ngày hôm qua lúc rời khỏi khu nghỉ dưỡng hình như có mua một ít sản phẩm hữu cơ, may mà chìa khóa xe ở trên bàn trà, Đỗ Nhược Ngu đến gara đem gạo với đồ ăn vào nhà.

Trong bếp có đồ gia vị, nhưng đều chưa mở ra, Đỗ Nhược Ngu nheo mắt kiểm tra hạn sử dụng, may mà chưa hết hạn sử dụng.

Đỗ Nhược Ngu vo gạo, ngâm một lúc rồi cho vào nồi thêm nước, vì không có thời gian nên có rất nhiều món ngon anh không thể chế biến được, chỉ có thể tìm một ít nấm tươi, thái lát rồi nấu chín với cơm.

Vì anh dậy sớm và có nhiều thời gian nên cháo nấu xong anh rắc muối, tiêu, dầu mè lên trên rồi lấy ra để nguội.

Ai, cả gừng cũng không có.

Lúc này anh lại nhìn đồng hồ, lẽ ra lúc này anh nên đi làm, nhưng Sư Diệc Quang còn chưa xuất hiện.

Đỗ Nhược Ngu chần chừ một lúc, nhưng vẫn hạ quyết tâm đi đến cửa phòng ngủ của Sư Diệc Quang, ai ngờ anh đang định gõ cửa thì cửa đột nhiên mở ra.

Sư Diệc Quang xuất hiện trước mặt anh với vẻ mặt mê mang.

Mí mắt anh ta rũ xuống, môi cũng cong xuống, tóc xõa trên trán hơi lộn xộn, áo sơ mi chỉ cài nửa cúc, lộ gần hết ngực, áo khoác vắt qua vai, cà vạt được thắt lỏng lẻo trên người, cả người vừa thấy đã biết là chưa tỉnh ngủ.

Anh ta mở cửa như không thấy Đỗ Nhược Ngu, đâm thẳng vào người Đỗ Nhược Ngu, Đỗ Nhược Ngu vội vàng đỡ anh ta, ngay cả như vậy Sư Diệc Quang cũng chưa tỉnh.

Đỗ Nhược Ngu không nhịn được hô một tiếng: “Sư tổng.


Sư Diệc Quang lúc này mới phát hiện trước mặt có người, hơi mở to hai mắt, vô thức đưa tay nắm lấy vạt áo của mình, che đậy cảnh xuân chợt lóe, hùng hổ nói: “Cậu làm gì?”
“……” Này…… Không đến mức tỏ ra mình bị.

.


chứ, Đỗ Nhược Ngu gian nan nói, “Sư tổng, tôi định gọi anh dậy……”
Sư Diệc Quang ngày thường đều bộ dáng thanh lãnh cao ngạo, làm việc bình tĩnh, không ngờ buổi sáng lại mơ hồ như vậy, sự tương phản này khiến Đỗ Nhược Ngu cảm thấy như bị sét đánh.

Sư Diệc Quang lúc này mới phản ứng lại, buông tay, mất tự nhiên giả bộ thoải mái hào phóng, lại để cơ ngực rắn chắc lộ ra, anh ta nhẹ nhàng đẩy Đỗ Nhược Ngu, nói: “Không cần phải xen vào.


Anh ta vắt cà vạt qua cổ, nóng nảy vừa xuống lầu vừa thắt cà vạt.

Áo sơmi còn chưa cài hết đâu…… Đỗ Nhược Ngu không dám nói gì nữa, đi theo sau Sư Diệc Quang cùng xuống lầu.

Hóa ra tổng tài cũng ngủ nướng còn cáu kỉnh lúc thức dậy.

Nhưng mà dáng người tổng tài đúng là đẹp, đáng tiếc nút áo phía dưới đã cài, nếu không còn có thể nhìn xem có tám khối cơ bụng không.

Tới lầu một, Sư Diệc Quang cuối cùng cũng chỉnh xong, anh ta nhíu mày, khịt khịt mũi, hỏi: “Mùi gì vậy?”
Đỗ Nhược Ngu vội vàng nói: “Tôi làm bữa sáng, Sư tổng ăn chút đi.


Sư Diệc Quang quay đầu, hỏi: “Cậu lấy đồ ở đâu?”
Xem ra Sư tổng cũng còn nhận thức được bếp nhà mình, Đỗ Nhược Ngu trả lời: “Ngày hôm qua có mua gạo……”
Sao kết hôn lại biến thành Nông Gia Nhạc, Sư Diệc Quang nhíu mày, lãnh đạm ghét bỏ: “Còn có loại đồ này? Ném hết đi.


Đỗ Nhược Ngu mơ hồ đáp lại, sau đó nói: “Không muốn ăn rồi đi sao?”
Sư Diệc Quang chỉnh lại tay áo nói: “Tài xế mỗi ngày sẽ chuẩn bị bữa sáng cho tôi.


Nói xong liền đi ra ngoài, Đỗ Nhược Ngu vội vàng theo sau, Sư Diệc Quang phát hiện lại dừng lại, quay đầu ra lệnh: “Cậu tự đến gara chọn một chiếc xe, gara có chìa khóa, về sau chúng ta đi riêng.


Vì thế Đỗ Nhược Ngu đứng yên trong phòng khách, nhìn Sư Diệc Quang rời đi.

Hôm nay chắc anh phải đến muộn hơn giám đốc rồi.

Dù sao việc đã đến nước này, Đỗ Nhược Ngu dứt khoát ngồi xuống ăn sáng, chỉ là anh làm hai phần, dư lại để tủ lạnh có lẽ Sư Diệc Quang sẽ không vui, đổ lại hơi tiếc, cho nên anh ngồi đó ăn hết cháo mình nấu.


Điều kiện hữa hạn mà có thể làm ra đồ ăn ngon thế này, anh đúng là thiên tài.

Nhưng mà…… thật căng.

Đỗ Nhược Ngu ăn đến mức thiếu chút nữa đi không nổi, anh đỡ bàn đứng một lúc mới cảm thấy đồ ăn đi xuống được chút, sau đó chậm rãi dọn đồ ăn, cuối cùng mới đi đến gara.

Chìa khóa xe được đặt ở một nơi rất dễ thấy, Đỗ Nhược Ngu im lặng nhìn ba chiếc xe trong gara.

Mercedes, Cayenne và Aston Martin.

Lái xe như thế này đến công ty sẽ bị người ta bàn tán! mọi người sẽ đoán thư kí Đỗ có biển thủ công khoản, hay là được phú bà bao dưỡng không.

Đỗ Nhược Ngu miễn cưỡng chọn Mercedes-Benz có vẻ ngoài khiêm tốn nhất rồi lái xe rời khỏi biệt thự của Sư Diệc Quang.

Sau đó anh còn gặp phải giờ cao điểm buổi sáng khủng khiếp, dù lái chiếc xe trị giá hai trăm vạn hay là hai vạn, đều phải thành thật đợi trên đường.

Lúc Đỗ Nhược Ngu đến công ty thời gian đã không còn sớm, anh cẩn thận quan sát hồi lâu, lúc không có ai để ý, lẻn ra khỏi xe, sau đó đi dọc theo tường vào thang máy.

Anh có thể sử dụng thang máy chuyên dụng của cao tầng, phúc lợi này thật sự là quá tốt, có thể giảm rất nhiều phiền toái.

Chờ anh đến được chỗ bàn làm việc cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, nằm liệt trên ghế tiêu thực.

Nhưng công việc không đợi người, Đỗ Nhược Ngu còn nhớ rõ ngày hôm qua Sư Diệc Quang phân phó những gì, giãy giụa gọi điện thoại cho người phụ trách hội nghị để họ giao tư liệu đến.

Vừa lúc còn bớt thời giờ lấy danh nghĩa Sư Diệc Quang, nhận mấy lời cảm ơn đã tham gia hôn lễ.

Kết quả là hôm nay có một cuộc họp bất ngờ.

Người đến là người phụ trách một công ty video, công ty video này đã liên hệ với Lễ Anh, hy vọng được nhánh đầu tư bên Lễ Anh chú ý.

Đỗ Nhược Ngu thân là thư kí tất nhiên không thể thiếu bưng trà rót nước, ngoại trừ những người do công ty khác đưa đến, giám đốc đầu tư của Lễ Anh và Hàn Dung cũng sẽ tham gia cuộc họp này.

Đỗ Nhược Ngu hoàn thành công việc tiếp đãi, anh lấy máy ghi âm và sổ ghi chép rồi ngồi xuống cạnh Sư Diệc Quang.


Mọi người thảo luận, một buổi sáng liền qua.

Nếu tới nhà hàng thì phải sắp xếp bữa tiệc, Đỗ Nhược Ngu gọi điện đến nhà hàng cao cấp bên cạnh công ty, quản lý nhà hàng đã nhận ra anh, chỉ cần anh báo số lượng người, nhà hàng có thể sắp xếp bàn ăn tối.

Sau đó chính là ăn, hình thức kỳ quái này của người Trung Quốc vẫn luôn kéo dài cho tới hôm nay, có một số việc trên bàn đàm phán do do dự dự, nhưng có thể giải quyết xong ở bàn ăn.

Lúc này Đỗ Nhược Ngu thật sự rất ngưỡng mộ Hàn Dung, cho dù uống rượu say cô cũng có thể chỉ ra điểm mấu chốt chỉ bằng vài câu, khiến người ta phải đáp ứng.

Đỗ Nhược Ngu cũng không nhàn rỗi, luôn quan sát nhu cầu của từng người trên bàn, mọi lúc rót rượu.

Những gì cần bàn bạc đều đã thảo luận xong, nhiệm vụ của Đỗ Nhược Ngu là sắp xếp việc đưa đón sau bữa tối.

Anh tiễn người ở công ty video đi rồi đi xuống tiệm bánh ở tầng dưới để mua bánh ngọt.

—— vừa rồi mãi uống rượu cũng chưa ăn được gì.

Đỗ Nhược Ngu lên lầu pha một ly hồng trà, sau đó bưng trà bánh vào văn phòng giám đốc.

Sau khi anh đưa đồ ăn cho Sư Diệc Quang xong, Sư Diệc Quang bắt đầu tìm kiếm tài liệu cuộc họp mà anh ta đã nói ngày hôm qua.

Anh lại ra ngoài, gấp rút thực hiện việc phân loại cuối cùng, chọn ra những điểm mấu chốt, xếp hạng một số dự án trọng điểm do người bên dưới đề xuất, đưa cho Sư Diệc Quang xem qua.

Sau đó anh lại ngồi xuống bàn làm việc, mở máy ghi âm và sổ ghi chú, bắt đầu chỉnh lại cuộc họp sáng nay.

Anh vừa nghe ghi âm tìm trọng điểm vừa ảo não.

Quên mua bánh mì cho bản thân.

Buổi sáng ăn nhiều, giữa trưa lại không ăn còn uống rượu, dạ dày quay cuồng.

Thật vất vả đến lúc tan tầm, Đỗ Nhược Ngu nhẹ nhàng thở ra.

Kỳ thật hiện tại tuổi trẻ xông pha, ai mà không bận, tăng ca đến nửa đêm là chuyện thường xuyên, nhưng anh rõ ràng mới vừa kết hôn, sau đó lại gặp thứ hai ma quỷ, anh cảm thấy có chút phiền muộn và thất vọng.

Hôm nay là một ngày bình yên ngoại trừ việc bận rộn, trong công ty không ai biết rằng tổng giám đốc và thư ký kết hôn vào cuối tuần, mọi người vẫn như mọi khi.

Ngày đầu tiên của hôn nhân vẫn bình thường như không có chuyện gì xảy ra.

Đỗ Nhược Ngu gõ cửa văn phòng giám đốc, cuối ngày đi vào hỏi Sư Diệc Quang còn có việc gì cần làm không.

Sư Diệc Quang đang ở trong văn phòng nói chuyện với Hàn Dung, Hàn Dung ngồi trên một chiếc ghế riêng, mặc vest, bắt chéo chân.


Kỳ thật Hàn Dung hôm nay cũng rất bận, giữa trưa tiếp đón một đoàn người, lừa đối phương đến choáng váng, theo lý mà nói cũng rất mệt.

Nhưng cô vẫn tươi tắn xinh đẹp, đôi mắt long lanh, dù uống nhiều như vậy vào buổi trưa nhưng cô vẫn không hề tỏ ra say rượu.

Aiii, sao con người lại có nhiều khác biệt như vậy, bây giờ anh chỉ muốn ăn thật nhanh một bát mì nóng rồi về sớm nằm nghỉ.

Hàn Dung thấy Đỗ Nhược Ngu, nói: “Hôm nay vất vả, thư kí Đỗ.


Đỗ Nhược Ngu mỉm cười: “Không vất vả, phục vụ ông chủ cả.


Đỗ Nhược Ngu chuyển qua Sư Diệc Quang, hỏi: “Sư tổng, còn có gì phải làm không?”
Bàn Sư Diệc Quang rãi đầy giấy, thoạt nhìn đã hết muốn dọn, anh ta nói: “Không có gì, cậu trở về đi.


Đỗ Nhược Ngu đứng không nhúc nhích, hỏi lại một câu: “Sư tổng không đi sao?”
Sư Diệc Quang nhìn anh một cái, nói: “Tôi đợi lát nữa lại đi, cậu về trước đi.


Đỗ Nhược Ngu đoán Sư Diệc Quang khách khí thật hay là châm chọc thử anh, đang lúc do dự Hàn Dung đứng lên, nói: “Ai nha, thư kí Đỗ, ông chủ đã nói vậy rồi, chúng ta đi thôi.


Giống như một người chị lớn, cô mạnh dạn khoác lên vai Đỗ Nhược Ngu, đẩy anh đi ra ngoài, Sư Diệc Quang nhìn chằm chằm hai người đang quấn lấy nhau, há miệng, cuối cùng cũng không lên tiếng.

Nhưng…… Đỗ Nhược Ngu còn có chuyện muốn nói với Sư Diệc Quang, nhưng Hàn Dung còn ở nơi này, cô lại cố chấp, anh không có cách nào mở miệng, chỉ có thể đi theo Hàn Dung.

Hàn Dung đang đi lại “Ủa” một tiếng, sau đó ngừng lại.

Cô nắm lấy vai Đỗ Nhược Ngu, tựa đầu vào cổ anh.

Đỗ Nhược Ngu giật mình, theo bản năng muốn thoát ra, nhưng Hàn Dung mạnh đến mức trông không giống con gái chút nào, nên Đỗ Nhược Ngu nhất thời không thể cử động.

Không ngờ Hàn Dung chỉ ghé lại gần anh ngửi ngửi, sau đó nói: “Vẫn là mùi cẩu độc thân sao.


……….

 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!