Từ khi Hô Hô phát hiện Sư Diệc Quang không hề đáng sợ chút nào, nó đã hoàn toàn giải phóng bản thân xưng vương xưng bá trong nhà.

Bởi vì trong nhà rất lớn, nó thích khám phá khắp nơi còn thường xuyên cào xước đồ đạc, có lúc Đỗ Nhược Ngu bắt được muốn dạy dỗ nó nhưng Sư Diệc Quang lại xua tay, nói tùy nó không sao cả.

Đỗ Nhược Ngu không khỏi lẩm bẩm nói nếu ở nhà đối xử tốt với con mèo như vậy, sau này tổng giám đốc chắc chắn sẽ là một ông bố ngốc nghếch cưng chiều con cái.

Sau đó Hô Hô thậm chí tấn chức vào phòng ngủ chính, Sư Diệc Quang đặt một cái ổ mèo trong phòng ngủ, để Hô Hô đến ngủ ở đó.

Nhưng ngủ thì ngủ, nhưng cả mèo lẫn sư tử sáng nào cũng đè lên người Đỗ Nhược Ngu.

Trong thời gian Hô Hô ở nhà, Đỗ Nhược Ngu tự động biến thành chanh tinh, mỗi lần Sư Diệc Quang chơi với con mèo anh đều chua.

Nghĩ đến thư ký Đỗ đường hoàng, nổi tiếng là người tính tình tốt, nhưng không ngờ rằng anh cũng sẽ có một ngày chua chát.

Đỗ Nhược Ngu ngồi vào chỗ thở dài.

“Thư ký Đỗ, sao anh lại thở dài?” Tiểu Đinh trốn sau máy tính, nhìn thấy Đỗ Nhược Ngu ủ rũ cụp đuôi, lớn tiếng hỏi.

Đỗ Nhược Ngu vỗ vỗ mặt, nói: “Không có gì, nghĩ đến chuyện khác thôi.


Tiểu Đinh tưởng rằng anh đang nghĩ đến công việc nên nói: “Không phải đã đến lúc bắt đầu dự án mới sao? Bây giờ anh đừng suy nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi dưỡng sức đi.


Đỗ Nhược Ngu nhìn Đinh Tuấn Thông, không ngờ rằng mình lại được một con thỏ an ủi.

Có vẻ như đồng nghiệp Tiểu Đinh cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều, rõ ràng trước đây anh ta rất bất cẩn.

Dự án mới mà anh ta đang nói tới chính là công viên giải trí, Vương gia đã chủ động liên lạc, họ đã thành lập một đội đặc biệt, hiện tại đang cùng tổ kế hoạch của Lễ Anh điều chỉnh lại kế hoạch.

Vương Dần Nhất quả nhiên nói chuyện giữ lời, trở về đã quyết định xong, chuyện này cũng khiến Đỗ Nhược Ngu hơi kinh hãi.

Vương Dần Nhất thoạt nhìn rất trẻ, không lớn hơn Sư Diệc Quang mấy, nhưng lại có phân lượng nhường này ở Vương gia, nói có thể quyết định thì nhất định thành công.

Hơn nữa anh ta còn có đứa con trai, trách không được Sư Diệc Quang luôn không phục.

Nói tới con nhà Vương gia ……
Bạn nhỏ Vương Anh Chiêu thông qua số điện thoại đã thêm WeChat Đỗ Nhược Ngu.

Tuy rằng Chiêu Chiêu đúng là rất thông minh ngoan ngoãn, nhưng một đứa nhỏ năm tuổi thêm WeChat anh, nói chuyện với anh, còn bởi vì không thích nói chuyện mà không gửi giọng nói.

Nói không phải Vương Dần Nhất ở phía sau thì ai tin được.

Đỗ Nhược Ngu còn hoài nghi có khi số WeChat này chính là của Vương Dần Nhất.

Vương Dần Nhất cũng rất thông minh, biết lấy tên con trai thêm anh thì Đỗ Nhược Ngu sẽ không cự tuyệt.

Nhưng số Chiêu Chiêu mỗi lần chỉ gửi một số bức tranh vẽ ở trường mẫu giáo hoặc một số tác phẩm thủ công và cũng không đăng bất cứ điều gì khiến Đỗ Nhược Ngu bối rối, Đỗ Nhược Ngu không còn cách nào khác ngoài việc nghiêm túc khen ngợi.

Ai, đứa nhỏ đáng yêu không đành lòng từ chối.

Đỗ Nhược Ngu tưởng chừng như vậy là đủ, nhưng khi tình cờ gặp lại hổ lớn nhỏ, anh hoàn toàn không nói nên lời.

Bởi vì anh cùng Vương gia tiếp xúc nhiều hơn, hai trụ sở đều ở cùng một thành phố, từ khi Sư Diệc Quang buông lỏng kiềm chế, Đỗ Nhược Ngu thường xuyên theo Hàn Dung ra vào tòa nhà Vương gia.

Hôm nay cũng vậy, Đỗ Nhược Ngu đến trụ sở của Vương gia để tham dự một cuộc họp với tư cách là người đại diện của tổng giám đốc, khi anh đang đi vệ sinh trong giờ uống trà, đột nhiên có người ôm chân anh ở hành lang.

Anh cúi đầu thì thấy Vương Anh Chiêu đang ôm chân anh ngước lên cười ngây ngô.

Đỗ Nhược Ngu bất đắc dĩ vừa buồn cười chọc chọc mặt nhóc, chào hỏi: “Chào nhóc, Chiêu Chiêu.



Đỗ Nhược Ngu ngẩng đầu nhìn, thấy con trai đang ở đây, cha nhóc chắc chắn cũng ở gần đây.

Quả nhiên, Vương Dần Nhất đứng cách đó không xa vẫy tay với Đỗ Nhược Ngu.

Vương Dần Nhất mặc áo khoác da, đi một đôi bốt cưỡi ngựa màu đen, nhìn trẻ trung còn có chút hoang dã, quả thực rất có mị lực.

Đỗ Nhược Ngu không khỏi nghĩ, nếu như Sư Diệc Quang cũng chịu mặc như vậy thì tốt quá, phong cách ăn mặc của Sư tổng thiên về đứng đắn, phòng để quần áo chỉ có âu phục, cho dù là ngày thường cũng là áo sơmi thêm áo gió.

Nếu Sư tổng chịu buông bỏ bản thân và mặc những bộ quần áo hoa lệ hơn, chắc chắn anh ta sẽ rất đẹp.

Đỗ Nhược Ngu chợt nhận ra suy nghĩ của mình có chút thiên vị, ho khan một tiếng, chào Vương Dần Nhất đang đi tới.

“Chào anh, Vương tiên sinh.


Vương Dần Nhất nhìn anh với vẻ thích thú.

Đây là địa bàn của bọn họ, gặp được Vương tiên sinh và Vương thiếu gia cũng không có gì lạ, tuy nhiên Đỗ Nhược Ngu đã hỏi thăm thì biết được Vương Dần Nhất chỉ có chức vụ giả trong công ty, trừ khi có chuyện lớn, anh ta sẽ không đến công ty chút nào chứ đừng nói đến việc bế con trai mình tới.

Vương Anh Chiêu còn ôm Đỗ Nhược Ngu không buông tay, Đỗ Nhược Ngu nhéo nhéo tay nhỏ của nhóc, hỏi: “Chiêu Chiêu sao lại ở chỗ này? Không cần đi học sao?”
Mắt Vương Dần Nhất lóe lên, nói: “Sắp đến giờ ăn tối rồi, tôi đón nó từ nhà trẻ về, nhớ ra mình có việc phải đến công ty nên đưa nó đến đây đi dạo.


Đỗ Nhược Ngu gật đầu, như vậy… quả thật là trùng hợp, có lẽ anh và Chiêu Chiêu thật sự có duyên phận.

“Chừng nào cậu họp xong?” Vương Dần Nhất hỏi.

Đỗ Nhược Ngu nhìn anh ta, nghĩ Vương Dần Nhất phủi tay chưởng quầy mà lại biết rõ cuộc họp của họ, liền nói: “Chắc hơi muộn.

” Anh nhẹ tay kéo Vương Anh Chiêu ra, xoa xoa đầu bạn nhỏ nói, “Chú phải đi làm việc, nhóc cũng cố lên nhé.


Vương Dần Nhất ngăn anh lại, nói: “Đợi lát nữa cùng đi ăn một bữa cơm đi, chắc cậu cũng sắp xong rồi.


Đỗ Nhược Ngu lập tức sợ hãi, vội vàng nói: “Không cần, không biết khi nào cuộc họp sẽ kết thúc, sau khi xong việc phải quay về công ty.


Vương Dần Nhất hào sảng nói: “Đừng dè dặt như vậy, lần Chiêu Chiêu đi lạc tôi rất muốn cảm ơn cậu mà không có cơ hội, không bằng hôm nay để tôi thực hiện tâm nguyện của mình.


Điều đó thực sự không thể, nếu Sư Diệc Quang phát hiện ra anh ăn cơm một mình với Vương gia, Đỗ Nhược Ngu cảm thấy tính mạng của mình sẽ gặp nguy hiểm.

Đỗ Nhược Ngu nhếch khóe miệng, giữ nụ cười lịch sự nghiêng 45 độ, nói: “Tôi có thể quen đứa nhỏ đáng yêu như Chiêu Chiêu đã là thiếu nợ Chiêu Chiêu rồi.


Vương Dần Nhất lấy Chiêu Chiêu ra mời anh, anh cũng chỉ có thể dùng Chiêu Chiêu lấy cớ chắn lại.

Đáng thương Chiêu Chiêu tội nghiệp đứng sang một bên, nhìn chú rồi ba với đôi mắt to, tự hỏi họ đang làm gì.

“Vậy cùng nhau dùng bữa đi.

” Vương Dần Nhất vẫn không chịu buông ra, cười nói: “Coi như bạn bè giao lưu, vừa ăn vừa nói chuyện.


Đỗ Nhược Ngu thở dài trong lòng, nghiêm túc nói với Vương Dần Nhất: “Thật sự rất xin lỗi, hôm nay tôi tương đối bận rộn, hơn nữa tôi quen về nhà ăn tối.

” Anh nhẹ nhàng cười nói, “Ở nhà là tôi nấu cơm, nếu tôi không về người trong nhà sẽ không có mà ăn.



Vương Dần Nhất ngẩn người, không ngờ Đỗ Nhược Ngu lấy lý do này mà từ chối, tuy nhiên anh ta rất đĩnh đạc nhưng cũng không hống hách, nên tiếc nuối nói: “Vậy lần sau tôi hẹn cậu sớm hơn, cậu nói với người nhà rồi đi.


Đỗ Nhược Ngu chỉ cười mà không nói.

Cự tuyệt nữa thì có vẻ không để lại mặt mũi cho người ta, nhưng trong lòng Đỗ Nhược Ngu biết mình không thể ăn riêng với Vương Dần Nhất.

Đây là tính tự giác của phụ nữ có chồng đó.

Từ từ, là đàn ông có vợ…… kệ đi.

Đỗ Nhược Ngu tạm biệt hai con hổ sải bước vào phòng họp.

Vương Anh Chiêu trông mong nhìn chú Đỗ rời đi, bẹp bẹp miệng.

Vương Dần Nhất bế con trai lên, bĩu môi hỏi: “Chiêu Chiêu có thích chú Đỗ không?”
Chiêu Chiêu gật gật đầu, Vương Dần Nhất liền cười.

Buổi tối Đỗ Nhược Ngu trở về trái lo phải nghĩ, sợ mình tự đa tình, có lẽ tính cách người ta sang sảng như vậy, chỉ đơn thuần muốn cùng ăn một bữa cơm.

Đỗ Nhược Ngu liếc nhìn Sư Diệc Quang đang xắn tay áo thi đấu với Hô Hô, muốn bắt được Hô Hô.

…… tổng giám đốc ngốc bạch ngọt đuổi mèo, nhân thiết lại vỡ nữa rồi.

Đỗ Nhược Ngu cảm giác như vai trò của mình và Sư Diệc Quang đã đổi chỗ cho nhau, tổng giám đốc cuối cùng cũng bắt được con mèo con, xụ mặt bế nó lên gãi cằm, Hô Hô vặn vẹo một cách tượng trưng rồi để yên.

Quên đi, tổng giám đốc cuối cùng cũng bộc lộ bản chất ham chơi của mình, để anh ta tiếp tục chơi một lúc.

Chanh tinh Đỗ Nhược Ngu quyết định tự giải quyết vấn đề.

Sắp đến lúc ngủ, Đỗ Nhược Ngu lại nhận được một tin nhắn Wechat khác từ Chiêu Chiêu, lần này là một đoạn video ngắn, trong video, con hổ nhỏ duỗi thẳng chân tay, ngủ ngon lành trên giường.

Này rõ ràng là Vương Dần Nhất chụp, sau đó gửi cho anh xem.

aaa, Chiêu Chiêu thật sự rất đáng yêu.

Đỗ Nhược Ngu tắt điện thoại nghĩ nghĩ, quay đầu hỏi Sư Diệc Quang: “Sư tổng, anh nhớ nhẫn của chúng ta đặt ở đâu không?”
Sư Diệc Quang bị anh hỏi, hỏi lại: “Cậu tìm cái đó làm gì?”
Khi họ kết hôn, vì là đám cưới đồng giới nên Đỗ Nhược Ngu không để ý đến điều đó nên chỉ mua một đôi nhẫn chứ không mua nhẫn kim cương.

Mà họ không thể đeo nhẫn khi ra vào công ty, cặp nhẫn đó cũng bị tùy tiện cất đi mà không biết đã chạy đi đâu.

“Đột nhiên nhớ ra, muốn tìm.

” Đỗ Nhược Ngu bước ra khỏi phòng ngủ, suy nghĩ về những địa điểm cất giữ có thể có.

Nhưng anh tìm suốt về phòng mình ở tầng một cũng không tìm thấy.

Lúc ấy không để ý nhiều hiện tại muốn tìm lại không thấy.

Đỗ Nhược Ngu trở về phòng ngủ chính, đi đến phòng thay đồ tiếp tục lục lọi, Sư Diệc Quang lúc này mới đứng dậy đi theo anh hỏi: “Đã tìm được chưa?”
Đỗ Nhược Ngu chui vào sau những chiếc móc treo quần áo được sắp xếp gọn gàng, tìm chiếc hộp đựng nhẫn trong những ô tủ bao phủ toàn bộ bức tường.

Sư Diệc Quang khoanh tay nhìn anh như mò kim đáy bể, nói: “Cậu rốt cuộc muốn tìm nhẫn làm cái gì?”
Đỗ Nhược Ngu vừa lật vừa nói: “Vốn dĩ chỉ là ý tưởng nhất thời, nhưng càng tìm không thấy lại càng quan tâm.


Nói thật, trước khi kết hôn, Đỗ Nhược Ngu và Sư Diệc Quang cũng không có lo lắng nhiều đối với hôn lễ, chiếc nhẫn này là bà Sư mua, kiểu dáng gì đó Đỗ Nhược Ngu đều không nhớ rõ lắm, nhưng anh bây giờ có chấp niệm muốn tìm lại cặp nhẫn kia.


Sư Diệc Quang sâu kín nhìn anh, sau đó không nói một lời tham gia cùng anh bắt đầu tìm kiếm.

Đỗ Nhược Ngu quay đầu nhìn anh ta, cảm kích cười cười.

Phòng thay đồ của Sư Diệc Quang thực sự quá lớn, hai người đã tìm kiếm rất lâu nhưng vẫn không tìm thấy, Đỗ Nhược Ngu không khỏi có chút thất vọng.

Đỗ Nhược Ngu nhớ ra đám cưới của bọn họ được tổ chức ở một khu nghỉ dưỡng, trong đám cưới họ cũng dùng nhẫn đọc lời thề, sau đó hai người vội vã về qua đêm, mang theo mọi thứ lên xe, rồi những thứ đó …
Đỗ Nhược Ngu bỗng nhiên nhớ tới.

Lúc đó trong gara có một đống quà, nhưng phải một ngày sau Đỗ Nhược Ngu mới chuyển những thứ đó vào một căn phòng phụ ở tầng một.

Đỗ Nhược Ngu như một cơn gió chạy xuống lầu, Th Sư Diệc Quang bối rối đi theo, ngay cả Hô Hô cũng giật mình, vẫy đuôi đuổi theo hai người lớn.

Đỗ Nhược Ngu tìm được phòng, mở cửa bật đèn.

Anh cảm giác như mình đã đột phá được rào cản thời gian và không gian, căn phòng vẫn như ngày đó, Đỗ Nhược Ngu nhớ lần trước anh dọn từng món quà vào rồi xếp dựa vào tường, khi nhân viên dọn nhà đến dọn dẹp chắc cũng nghĩ đó là nhà kho, chỉ đơn giản hút bụi mà không thay đổi vị trí đồ đạc.

“Lúc đó anh cứ bảo tôi vứt bỏ tất cả những thứ này đi.

” Đỗ Nhược Ngu cười nói với Sư Diệc Quang, “Nhưng tôi hơi luyến tiếc, vốn nghĩ lúc rảnh thì tới xem mà lại quên mất.


Sư Diệc Quang liếc nhìn căn phòng, ánh mắt có chút cảm động, nói: “Giữ lại cũng tốt.


Vì đồ đạc thường xuyên được dọn dẹp nên Đỗ Nhược Ngu bước vào phòng, tiếp tục tìm nhẫn cưới.

Hô Hô chui từ dưới chân Sư Diệc Quang vào, chạy đến chân Đỗ Nhược Ngu, tò mò đánh giá chủ nhân.

Đỗ Nhược Ngu quỳ xuống ra hiệu với nó: “Hô Hô, em có thể giúp anh tìm một chiếc hộp lớn như vậy được không?”
Hô Hô nhìn tay anh hồi lâu rồi chui vào đống quà như hiểu ý.

Đỗ Nhược Ngu cho rằng nó đang đùa giỡn với mình nên không để ý đến nó, nhưng Sư Diệc Quang cũng vào tìm, Đỗ Nhược Ngu vội vàng nói: “Sư tổng chỗ này bụi lắm, để tôi tự làm.


Sư Diệc Quang nói một câu: “Không có việc gì.


Ngày hôm đó tổng cộng không có nhiều khách, quà cũng không nhiều, một lúc sau, Hô Hô ngậm một vật màu xanh trong miệng đi tới.

Đôi mắt Đỗ Nhược Ngu sáng lên, lấy đồ ra khỏi miệng con mèo, đó chính là chiếc hộp đựng nhẫn bằng nhung xanh.

Sư Diệc Quang cũng nhích lại gần nhìn Đỗ Nhược Ngu mở hộp.

Cặp nhẫn nằm an toàn trong hộp.

Nhẫn nam bạch kim đơn giản không có họa tiết trang trí cầu kỳ mà hình dáng có phần cong, ở giữa có đính một vòng tròn kim cương vụn, trông giống như những đợt sóng trong ngày nắng, được bà Sư tìm người thiết kế đặc biệt.

Hai người nhìn chiếc nhẫn, đều ngơ ngác, như đang nghĩ đến cảnh họ tuyên thệ với nhau trong ngày cưới.

Chiếc nhẫn của Đỗ Nhược Ngu hơi nhỏ hơn một chút, Đỗ Nhược Ngu cầm chiếc nhẫn lên nhìn nghiêng, trên đó còn khắc tên Sư Diệc Quang tên.

Của Sư Diệc Quang cũng có khắc tên anh trên đó.

Đỗ Nhược Ngu ôm chiếc nhẫn trong lòng bàn tay với vẻ ngưỡng mộ, vừa định đóng nắp lại thì thấy Sư Diệc Quang đưa tay lấy đi chiếc nhẫn còn lại.

Đỗ Nhược Ngu sửng sốt, Sư Diệc Quang liền nói: “Vốn là đồ của tôi.

” Anh ta chỉ vào lòng bàn tay Đỗ Nhược Ngu nói: “Mỗi người chúng ta có thể giữ lại.


Đỗ Nhược Ngu cười, nháy mắt, nghịch ngợm nói: “Vậy lần này chúng ta sẽ không thể không tìm được nữa.


Sư Diệc Quang cúi xuống, một tay bế con mèo lên, tay còn lại đặt lên vai Đỗ Nhược Ngu đẩy anh về phía trước, nói: “Người đầy bụi, tắm rửa rồi đi ngủ.


Đỗ Nhược Ngu mua một sợi dây chuyền bạc, đeo chiếc nhẫn vào sợi dây chuyền, đeo vào cổ, dùng quần áo che kín mít.

Anh cảm thấy cần thiết coi như dùng nó làm bùa hộ mệnh để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.


Vương Dần Nhất thường mượn tên Chiêu Chiêu hẹn Đỗ Nhược Ngu đi ra ngoài ăn, nhưng Đỗ Nhược Ngu đều cự tuyệt.

Trốn tránh như vậy mấy lần, Vương tiên sinh cũng muốn giữ thể diện dần dần không còn mời, điều này khiến Đỗ Nhược Ngu yên tâm.

Nhưng vào lúc này, công ty Vương thị đột nhiên gửi thư họp, mời nhóm dự án của Lễ Anh cùng nhau tổ chức một cuộc họp, đồng thời còn mời chủ tịch Sư Diệc Quang đến tham dự.

Phô trương thanh thế.

Hai nhóm người tổ chức hội nghị trong khách sạn, không chỉ có Sư Diệc Quang có mặt, Vương Dần Nhất cũng có mặt, nhưng hắn chỉ ở một bên nghe, không đi tới bàn hội nghị chính.

Lễ Anh rất ngạc nhiên tại sao Vương gia lại đột nhiên triệu tập bọn họ, đồng thời lo lắng hạng mục hợp tác sẽ lại thay đổi.

Nhưng Vương gia đã công bố quyết định của mình.

Họ muốn quảng bá dự án mà họ hợp tác với Lễ Anh đến các thành phố khác, không chỉ thành phố này, Vương gia cũng hy vọng có thể thành lập công viên giải trí này tại các trung tâm thương mại ở những nơi khác.

Điều này khiến mọi người trong tập đoànLễ Anh vui mừng khôn xiết.

Họ không chỉ đạt được sự hợp tác mà phạm vi hợp tác cũng được mở rộng, ai cũng cao hứng.

Tuy nhiên, nhà họ Vương đưa ra một điều kiện, việc quảng bá nó đến các thành phố khác sẽ làm tăng rủi ro kinh doanh, họ cần Lễ Anh tạo ra kết quả thực tế để chứng minh rằng dự án này có triển vọng.

Sư Diệc Quang cùng Hàn Dung nhìn nhau, tất cả công việc hiện đang ở giữa quá trình, họ chỉ có thể đưa ra dữ liệu thị trường dự kiến, điều này có lẽ sẽ không thuyết phục được nhà họ Vương.

Lúc này, nhà họ Vương đã chủ động giải vây, giám đốc dự án của họ cho biết: “Chúng tôi cũng đã thảo luận và cảm thấy rằng chúng tôi vẫn phải đợi IP đầu tiên này được tung ra thị trường trước khi có thể đưa ra quyết định cuối cùng.


Sư Diệc Quang nghe vậy, nhìn Vương Dần Nhất một cái, Vương Dần Nhất cũng nhìn lại anh ta, trong mắt họ lóe lên những tia lửa.

Sư Diệc Quang quay đầu, nói với mọi người trong bàn hội nghị: “Có thể, dự án đầu tiên sẽ là một bộ phim điện ảnh do Bùi Lăng đóng vai chính.

Sau khi bộ phim ra mắt, chúng tôi sẽ cung cấp cho các anh số liệu thị trường thỏa đáng.

Tôi hy vọng các bạn cũng có thể thực hiện được những gì đã nói hôm nay và quảng bá các dự án công viên giải trí đến những nơi khác.


Người quản lý Vương thị đáp lại: “Tất nhiên, chúng tôi hy vọng IP này có thể thể hiện độ quốc dân mà Lễ Anh đã đề cập trên thị trường và chúng tôi cũng mong được hợp tác với các anh, Sư tổng.


Vì vậy… doanh thu phòng vé của bộ phim của Bùi Lăng thành vấn đề mấu chốt.

Sau cuộc họp, nhóm WeChat nổ tung chảo.

Đại Thảo Nguyên phơi phơi phơi.

Ảnh hậu: “Bùi Miêu Miêu ra bị đánh a a a a a, nếu bộ phim nằm liệt giữa đường tôi sẽ đánh chết cậu!”
Bùi Miêu Miêu: “…… Phòng bán vé được không không phải do tôi định đoạt.


Tóc húi cua: “Không sao, anh đây thao tác một chút, đảm bảo nổi.


Bùi Miêu Miêu: “Thôi bỏ đi, cậu xào lên toàn hắc hồng.

” (hắc hồng, bị bôi đen mà nổi tiếng)
Cá chuồn Đại Tây Dương: “Tóm lại, nếu phim của Bùi ảnh đế thành công, chúng ta có thể tiếp tục kiếm tiền, tất cả đều trông cậy vào ảnh đế.


Bùi Miêu Miêu: “Chị dâu, xin đừng, tôi căng thẳng quá, tôi chỉ là một cô bé có đôi mắt tròn xoe mà thôi.


Lâm Đại Giác: “Có thể đếm tiền hay không là tùy thuộc vào cậu, @ Bùi Miêu Miêu.


Ảnh hậu: “@ Bùi Miêu Miêu, người đàn ông nhanh nhất thế giới, đến lượt cậu thể hiện rồi.


 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!