Đỗ Dĩnh Dĩnh đã mang mèo tới cửa, Đỗ Nhược Ngu đột nhiên cảm thấy như có một đội quân đang tiến vào thành, Sư Diệc Quang hiển nhiên nhìn thấy liền hỏi: “Sao em gái cậu lại ở đây?”
Đỗ Nhược Ngu vội vàng nói cho Sư Diệc Quang biết chuyện đã xảy ra, Sư Diệc Quang sửng sốt một chút, sau đó mới bình tĩnh lại nói: “Để em ấy vào trước.


Vì thế Đỗ Dĩnh Dĩnh mang theo một cái túi lớn vào biệt thự.

“Xin chào anh trai! Xin chào anh rể!”
Khi nhìn thấy hai người, cô nhiệt tình chào hỏi.

Đỗ Nhược Ngu giật giật khóe miệng, nhưng Sư Diệc Quang lại bình tĩnh gật đầu đáp: “Chào.


Không phải Đỗ Dĩnh Dĩnh chưa từng đến đây, nhưng mỗi lần đến, cô đều cảm thấy căn nhà này quá lớn, quá thoải mái để ở.

Đỗ Dĩnh Dĩnh đặt túi xuống, nói: “Hô Hô ở bên trong, nặng muốn chết, em còn mang theo thức ăn cho mèo.


Từ khoang cửa sổ của túi có thể nhìn thấy một cái đầu với đôi tai đen và khuôn mặt trắng, đôi mắt mở to nhìn ra ngoài, Đỗ Nhược Ngu đã lâu không thấy đôi mắt của nó mở to như vậy.

Đỗ Dĩnh Dĩnh mở khóa kéo túi, cố gắng để Hô Hô bò ra từ bên cạnh, nhưng con mèo hoàn toàn phớt lờ cô và không chịu ra ngoài.

“Này, sao vậy? Bình thường vẫn khá tốt.

” Đỗ Dĩnh Dĩnh tiếp tục dỗ dành con mèo, nhưng con mèo vẫn rúc trong túi.

Đỗ Dĩnh Dĩnh cũng hết cách, cô nhìn anh trai mình rồi nói: “Có lẽ nó không thích nghi được với môi trường mới, nhưng em sắp đi học lại sắp đóng cổng, làm sao bây giờ?”
Đỗ Nhược Ngu thở dài, nói: “Em đến trường trước đi, anh dỗ nó.


Sư Diệc Quang đã nhìn chằm chằm vào túi mèo và con mèo trong túi từ nãy đến giờ, lúc này mới lên tiếng: “Buổi tối không an toàn, anh sẽ gọi tài xế đưa em đến trường.


Đỗ Dĩnh Dĩnh có ý khách sáo: “Thật xấu hổ quá, nhưng em thực sự rất cảm ơn anh rể.


Đỗ Nhược Ngu: “……”
Em chỉ muốn ngồi siêu xe thôi.

Sư Diệc Quang gọi Tiểu Mã, tài xế một lát đã lại đây, Đỗ Dĩnh Dĩnh vui vẻ tạm biệt hai vợ chồng rồi hoan hỉ lên xe chuyên dụng.

Vì vậy Đỗ Nhược Ngu và Sư Diệc Quang bị bỏ lại đối mặt với con mèo không chịu ra khỏi túi.


Đỗ Nhược Ngu trầm mặc một lát rồi nói: “Sư tổng, thật xin lỗi, mẹ tôi đưa mèo tới mà không chào hỏi trước.


Sư Diệc Quang nhìn anh một cách kỳ lạ nói: “Tại sao cậu lại nói xin lỗi?”
Đỗ Nhược Ngu cẩn thận nhìn anh ta, tựa hồ cũng không có gì khác thường, bình thường trong nhà nếu có động vật khác tổng giám đốc không phải xù lông sao?
Đỗ Nhược Ngu đành phải tiếp tục nói: “Hô Hô muốn ở chỗ này nửa tháng, quấy rầy.


Sư Diệc Quang xua tay, dáng vẻ như hoàng đế: “Mèo cậu, không quan trọng; nơi này lớn, tùy tiện.


Vừa nói, anh ta vừa định tiến hai bước về phía con mèo, nhưng Hô Hô ngay lập tức thét lên tê tâm liệt phế khiến Sư Diệc Quang bị sốc.

Con mèo đáng thương lúc đầu kêu thật to, sau đó âm thanh dần nhỏ đi, chỉ lặng lẽ meo meo, rúc vào một góc túi đựng rồi liều mạng bò vào trong góc khiến cả chiếc túi rung chuyển không ngừng.

“…” Đỗ Nhược Ngu cũng cảm thấy có chút có lỗi với con mèo của mình, nhưng không còn cách nào khác đành phải nói với Sư Diệc Quang: “Sư tổng, nó rất sợ anh, nếu không…… anh tránh một chút?”
Sư Diệc Quang mím môi, cuối cùng nói: “Được thôi.


Không nhìn lầm hả, trong ánh mắt tổng giám đốc lại hơi không cam lòng.

Sư Diệc Quang chậm rãi bước lên tầng hai, khi rẽ lên cầu thang, anh ta lại liếc nhìn tầng một, Đỗ Nhược Ngu đợi cho đến khi anh ta hoàn toàn biến mất, lúc này mới đi đến trước túi đựng Hô Hô ngồi xổm xuống.

“Được rồi, sư tử lớn đi rồi, đừng sợ nữa.


Đỗ Nhược Ngu nói với con mèo của mình, Hô Hô cuối cùng cũng ngừng, im lặng nhìn Đỗ Nhược Ngu qua cửa sổ trong suốt của túi.

Đỗ Nhược Ngu mở miệng túi ra, đưa tay dụ dỗ con mèo rồi nói: “Đến chỗ anh nào.


Hô Hô do dự một chút, thò đầu ra khỏi túi, nhìn “anh trai” bằng đôi mắt tròn xoe rồi duỗi một chân ra thử mép lối ra.

Đỗ Nhược Ngu đưa tay nhéo nhéo cái chân nhỏ của nó.

Mèo con đen trắng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bước ra khỏi túi, Đỗ Nhược Vũ nhéo nách nó bế lên, con mèo nằm trên khuỷu tay anh, yếu đuối, đáng thương lại bất lực, lông đen sau lưng dựng đứng lên, hét lên thảm thiết hai lần.

Đỗ Nhược Ngu phát hiện Hô Hô dường như không phản ứng nhiều với mùi của sư tử, nhưng lại sợ hãi vô cùng khi nhìn thấy Sư Diệc Quang.

Cũng không biết Sư Diệc Quang trông như thế nào trong mắt Hô Hô.

Đỗ Nhược Ngu ôm mèo, nhặt đồ mà Đỗ Dĩnh Dĩnh mang đến, đi lên tầng hai, nhưng chỉ về phòng mình.


Anh dùng gối làm một cái tổ đơn giản, đặt Hô Hô vào trong, an ủi mèo con, cũng may nhà đủ rộng, chỉ cần Sư Diệc Quang và Hô Hô có thể tránh được, nửa tháng cũng không phải là không có khả năng.

Sau khi Hô Hô dường như đã bình tĩnh lại một chút và bắt đầu liếm bàn chân mình chơi đùa với chúng, Đỗ Nhược Ngu đứng dậy bước ra khỏi phòng.

Kết quả anh vừa ra khỏi cửa đã gặp được Sư Diệc Quang.

Đỗ Nhược Ngu kinh hãi nhìn tổng giám đốc đứng ở vách tường, hỏi: “Sư tổng, sao anh lại tới đây?”
Sư Diệc Quang không trả lời câu hỏi mà chỉ trong phòng, hỏi: “Mèo có khỏe không?”
Đỗ Nhược Ngu nói: “Còn được, hình như không thấy anh là ổn thôi.


Sư Diệc Quang trầm mặc.

Đỗ Nhược Ngu gãi đầu, nói: “Tôi định để nó ở trong phòng chỉ nửa tháng thôi, Sư tổng anh nhịn chút.


Sư Diệc Quang lại lộ ra vẻ mặt kỳ quái, nói: “Tôi phải nhịn cái gì?” Anh ta nghĩ nghĩ, tiếp tục nói, “Phòng này nhỏ quá, ban ngày cho nó ra ngoài chơi.


Đỗ Nhược Ngu nghĩ không gian của Hô Hô ở nhà còn không bằng nơi này đâu, anh nói: “Tối nay tôi ngủ ở đây với mèo.


Sư Diệc Quang gật đầu, không hề có ý định phản đối.

Đỗ Nhược Ngu lại kinh ngạc, nếu là bình thường thì anh ta sẽ không vui… Luôn cảm thấy phản ứng của tổng giám đốc không giống như anh tưởng tượng.

Ngày hôm sau hai người đi làm, Đỗ Nhược Ngu lo Hô Hô làm xước đồ đạc nên nhốt trong phòng, để lại thức ăn và nước uống.

Công ty bên kia Vương gia còn chưa gửi thư chính thức, nhưng bầu không khí đã thoải mái hơn rất nhiều, Hàn Dung cũng nhận được tin tức, tổ dự án cũng bắt đầu tiến tới bước tiếp theo.

Phạm vi trách nhiệm của Đỗ Nhược Ngu đã mở rộng rất nhiều, một số vấn đề đều do anh trực tiếp xử lý mà không cần có sự can thiệp của tổng giám đốc, anh cũng rất bận rộn và thường xuyên không ở văn phòng.

Mãi đến giữa trưa anh mới có thời gian trở về nghỉ ngơi, Tiểu Đinh mỗi ngày đều tự mình mang cơm trưa tới, còn đang ngồi ở bàn ăn.

Đỗ Nhược Ngu thấy đồ ăn trong hộp cơm của anh ta quả thực khá nhiều đồ chay, nhìn thấy quai hàm Đinh Tuấn Thông đang động đậy khi đang ăn, trong lòng lại phun tào, nghĩ nghĩ nhịn xuống.

Tiểu Đinh đang ăn cơm còn nói chuyện với Đỗ Nhược Ngu.

“Thư kí Đỗ, Sư tổng có nuôi thú cưng không.


” Tiểu Đinh ngẩng đầu hỏi Đỗ Nhược Ngu.

“Hả?” Đỗ Nhược Ngu nhướng mày, “Sao lại hỏi thế?”
Từ khi Đỗ Nhược Ngu thăng chức, việc chạy chân đều do Tiểu Đinh làm, anh ta nói: “Hôm nay lúc tôi đến văn phòng tổng giám đốc giao đồ, tôi thấy ông chủ đang đọc diễn đàn thú cưng.


Đỗ Nhược Ngu: “……”
“Bài đăng ngài ấy xem có tên là ‘Làm thế nào để xây dựng tình bạn với một con mèo’, vậy ngài ấy có mèo không?”
Đỗ Nhược Ngu cười cười, nói: “Cái này tôi cũng không rõ ràng lắm, chuyện của Sư tổng tốt nhất không được lộ ra.


Tiểu Đinh làm động tác kéo khóa, nói: “Tôi biết, nguyên tắc đầu tiên của thư ký là phải giữ bí mật của tổng giám đốc.


Cho nên Sư tổng cuồng công tác tham công tiếc việc đã bí mật xem các diễn đàn thú cưng trong thời gian làm việc tại công ty và bị cấp dưới nhìn thấy.

Đỗ Nhược Ngu cả buổi chiều đều không thể tin được, chuyện của Vương gia có lẽ đã giải quyết được một nửa, Sư Diệc Quang cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, tan sở đúng giờ, sau đó Đỗ Nhược Ngu vì một số chuyện khác ở lại công ty.

Khi anh về đến nhà thì trời đã tối, anh gặp được Tiểu Mã ở cổng.

“Thư kí Đỗ.

” Tiểu Mã chào anh.

Đỗ Nhược Ngu nhìn trong tay anh ta đầy túi lớn nhỏ, tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
Tiểu Mã nói: “Đây là đồ dùng cho thú cưng mà Sư tổng nhờ tôi mua.


Đỗ Nhược Ngu nghe xong sửng sốt, vội vàng giúp anh ta chia sẻ một chút, hai người cùng nhau cầm đồ vào nhà.

Sư Diệc Quang đang chờ tài xế, thấy Đỗ Nhược Ngu cũng đã trở lại, liền chỉ huy bọn họ đem đồ lên hết tầng hai.

Chờ khui xong hết Đỗ Nhược Ngu mới phát hiện, Sư Diệc Quang đã mua đủ loại đồ chơi cho mèo, đồ đóng hộp và năm sáu ổ mèo.

Hiện tại tổng giám đốc đang bảo Tiểu Mã lắp cây leo cho mèo.

Đỗ Nhược Ngu trừng mắt nhìn hai người, có chút không hiểu ý nghĩ của Sư Diệc Quang.

Nhà cây sang trọng mà Sư Diệc Quang mua được làm bằng gỗ nguyên khối và có bốn tầng, Tiểu Mã ngồi xổm trên đất hự hự lắp nửa ngày mới xong, Sư Diệc Quang nghiên cứu những món đồ chơi khác ở bên cạnh cuối cùng chọn được một cây trêu mèo bằng lông vũ cầm tay.

Tiểu Mã cuối cùng cũng lắp xong nhà cây cho mèo, tổng giám đốc vẫy tay ra hiệu cho anh ta về trước, sau đó quay sang nói với Đỗ Nhược Ngu: “Cho mèo ra ngoài chơi.


Đỗ Nhược Ngu nhìn đồ chơi cho mèo trên sàn trong đại sảnh nhỏ, các loại ổ mèo, nhà cây dựa vào tường, lặng lẽ đi vào phòng bế Hô Hô ra ngoài.

Sư Diệc Quang sợ dọa con mèo nên đi ra phía sau cánh cửa lặng lẽ quan sát, nửa người nghiêng sang một bên.

Đỗ Nhược Ngu đặt Hô Hô xuống đất.


Thế là chú mèo vùi đầu vào đống đồ chơi, tỏ vẻ bối rối, nó kêu meo meo, vẫy đuôi rồi nhìn trái nhìn phải, dùng chân nghịch nghịch các đồ dùng trên mặt đất, khịt mũi tò mò rồi đi đến ổ mèo.

Kết quả Hô Hô chỉ liếc nhìn một cái, không đi vào cái ổ nào trông mềm mại dễ chịu mà đi ngang qua chúng, đi đến nhà cây bên cạnh, Hô Hô đứng thẳng lên ngồi xổm xuống, vung cái đuôi dài ra sau và lắc đầu tiến về phía nhà cây.

Đúng lúc Sư Diệc Quang tưởng nó không nhịn được mà trèo lên, Hô Hô đột nhiên đứng dậy chạy sang một bên, sau đó nhảy vào thùng carton đựng đồ và nép mình trong đó, cựa người vui vẻ, thoải mái đến mức kêu meo meo.

Sư Diệc Quang: “……”
Anh ta tức giận nói: “Tại sao lại như vậy?” Con mèo thậm chí còn không thèm nhìn đến những đồ dùng cho thú cưng mà mình đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua, tại sao lại thiên vị cái thùng giấy rách kia hơn?
Đỗ Nhược Ngu cười đến mức không thở nổi, nói: “Không có biện pháp, mèo chỉ thích hộp giấy thôi.


Sư Diệc Quang lên tiếng, Hô Hô nhận thấy sự hiện diện của anh, lập tức sợ hãi, trốn vào trong hộp không chịu ra ngoài.

Sư Diệc Quang không phục, bước tới cầm cây gậy trêu mèo trên tay đặt lên cửa hộp để trêu chọc con mèo, Hô Hô càng thêm sợ hãi, dán vào góc hộp run rẩy không ngừng.

Đỗ Nhược Ngu không nhịn được nữa, liền cạy một hộp đồ ăn, mở ra, đổ đồ vào một cái bát nhỏ, đưa cho Sư Diệc Quang, nói: “Cho nó ăn thử xem.


Sư Diệc Quang cầm chiếc bát nhỏ cẩn thận đưa đến miệng Hô Hô, Hô Hô thấy Sư Diệc Quang đến gần đuôi mình, liền cuộn tròn lại, vùi đầu xuống, hoàn toàn không muốn ăn.

Sư Diệc Quang không còn cách nào khác đành bỏ bát vào hộp, đi vài bước để nhìn con mèo từ xa.

Hô Hô trốn một hồi, phát hiện dường như không có nguy hiểm gì, sau đó lại ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn Sư Diệc Quang lại nhìn Đỗ Nhược Ngu, sau đó chậm rãi đến gần bát mèo con, cúi đầu bắt đầu ăn đồ hộp.

Đỗ Nhược Ngu quay đầu nhìn sườn mặt Sư Diệc Quang, phát hiện khóe miệng tổng giám đốc nở một nụ cười nhàn nhạt.

Từ đó về sau, mỗi ngày Sư Diệc Quang đều kiên trì cho Hô Hô ăn.

Vừa mới bắt đầu Hô Hô còn rất phản kháng, chỉ cần Sư Diệc Quang ở gần nó sẽ không đi qua, chờ Sư Diệc Quang đi xa rồi mới lại ăn.

Sau lại dần dần, Hô Hô phát hiện ra con sư tử lớn này ngoài việc quá lớn và có chút đáng sợ thì thực tế cũng không làm tổn thương nó, dần dần nó trở nên táo bạo hơn, Sư Diệc Quang trực tiếp cho nó ăn, nó cũng dám đi lên ăn.

Hơn nữa, Sư Diệc Quang còn lấy cho nó rất nhiều hộp các tông lớn nhỏ, phía trước mỗi hộp đều có lỗ để nó ra vào, Hô Hô tới tới lui lui mà chui tới chui lui, vui vẻ vô cùng.

Thức ăn cho mèo mà Sư Diệc Quang cho đều được mua bằng nguyên liệu tốt, Đỗ Nhược Ngu cuối cùng cũng hiểu được lúc đầu mẹ anh lo lắng điều gì, nếu sau khi ăn ngon miệng mà không ăn lại được thì phải làm sao?
Đỗ Nhược Ngu nhìn con mèo đang dần bị chủ nghĩa tư bản làm cho hư hỏng, nhìn vị tổng giám đốc không ngừng nuôi mèo còn hào phóng hơn anh, không biết tại sao, nhưng trong lòng anh cảm thấy rất phức tạp.

Kết quả, trận đại chiến giữa sư tử và mèo mà Đỗ Nhược Ngu lo lắng hoàn toàn không xảy ra, Hô Hô ở đây có đồ ăn ngon để ăn, nhà rộng rãi có thể vui chơi, quả thực vui đến quên cả trời đất.

Cuối tuần, Đỗ Nhược Ngu có việc phải ra cửa, bây giờ không cần lo lắng bỏ mèo sư tử ở nhà, anh chào Sư Diệc Quang rồi muốn ra ngoài.

Kết quả Sư Diệc Quang ôm tay, nhìn Hô Hô đang chơi trong thùng từ xa, anh ta thậm chí không quay đầu về phía Đỗ Nhược Ngu, chỉ nói một câu: “Cậu đi đi, tôi cùng nó giao lưu cảm tình một chút.


Đỗ Nhược Ngu: “……”
Đỗ Nhược Ngu chua chát nghĩ, sao anh lại cảm thấy cảnh tượng này có cảm giác kỳ quái, anh ra ngoài làm việc còn tổng giám đốc thì ở nhà chơi với con trai?
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!