Thành Duy Sơn đang định dẫn người đi thì Long Tinh Nhi ở bên cạnh Ngô Bình chợt bật khóc.

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Sư muội, sao thế?”

Long Tinh Nhi vừa khóc vừa nói: “Sư huynh, bố mẹ em bị người ta đánh chết rồi!”

Ngô Bình biến sắc mặt, những người tu hành như họ sẽ phát hiện ra ngay nếu người thân của mình bị sát hại. Anh nổi giận rồi hỏi Thành Duy Sơn: “Là nhà ông làm đúng không?”

Thành Duy Sơn cũng nhăn mặt nói: “Tôi cũng không rõ, để tôi về điều tra”.

Ngô Bình túm lấy Long Tinh Nhi rồi xé rách thời không, lập tức xuất hiện ở nhà của cô ấy tại đại thế giới Ngũ Hồ.

Lúc này, có một cặp vợ chồng đang nằm dưới đất, người bị chặt đầu, người bị chém đứt đôi người, gần đó còn có một cụ bà chết dưới lưỡi đao.

Khi họ đến thì có một người đàn ông dẫn theo đám thuộc hạ đang kéo một cô gái xinh đẹp khoảng 20 tuổi ra ngoài.

Cô gái khóc đến bật máu, đôi mắt chứa đầy vẻ tuyệt vọng.

Người đàn ông cười lạnh: “Em gái cô ghê gớm lắm hả? Giờ tôi giết cả nhà cô và ngủ với cô, để xem nó làm gì được nào?”

Nhìn thấy thế, Long Tinh Nhi hét lên rồi định ra tay, nhưng đã bị Ngô Bình kéo lại, anh thờ ơ nói: “Bình tĩnh, có sư huynh ở đây thì hắn không chạy thoát được đâu”.

“Thằng khốn kia!”

Lúc này, nhóm Thành Duy Sơn cũng đã đến, nhìn thấy hành vi độc ác của người thanh niên, ông ta hốt hoảng vì biết có chuyện lớn rồi nên hét lên.

Người này chính là con trai của ông ta cùng người vợ kia, hắn tên là Thành Thiên Nhất.

Thành Thiên Nhất nhìn thấy Thành Duy Sơn đến thì cười nói: “Bố, sao bố lại đến đây? Nhà họ Long này không biết tốt xấu nên con đã giết hết…”

Chát!

Thành Duy Sơn đáp xuống rồi tát cho Thành Thiên Nhất ngã sõng soài rồi mắng: “Nghịch tử! Mày đúng là đồ mất não!”

Người phụ nữ hét lên: “Thành Duy Sơn, sao ông lại đánh con hả?”

Thành Duy Sơn thở dài, sau đó chắp tay với Ngô Bình đang lạnh mặt: “Là tôi dạy con không nghiêm, mong cậu bớt giận!”

Ngô Bình lạnh giọng hỏi: “Ông định xử lý chuyện này thế nào?”

Thành Duy Sơn nhăn nhó mặt mày, ông ta suy nghĩ thật lâu rồi nói: “Người chết thì không thể sống lại, chúng tôi sẽ bồi thường”.

Long Tinh Nhi đã đá văng đám đầy tớ của Thành Thiên Nhất ra rồi chạy đến ôm chị mình, nghe thấy Thành Duy Sơn nói thế, cô ấy tức tối nói: “Giết người rồi bồi thường là xong à?”

Ngô Bình: “Sư muội tôi nói đúng, nếu tôi giết hết cả nhà ông thì cũng đền tiền là xong hả? Nếu được thì tôi có nhiều tiền lắm, đủ giết nhà ông cả trăm lần đấy”.

Anh đang vô cùng tức giận, người của nhà họ Thành đúng là vô pháp vô thiên, mất hết tính người!

Thành Duy Sơn thở dài nói: “Tôi có thể hiểu tâm trạng của cô cậu, nhưng chuyện đã đến nước này thì oan oan tương báo đến bao giờ? Chi bằng chúng ta cùng nhau ngồi xuống…”

Uỳnh!

Ngô Bình bất chợt ra tay, một chưởng ấn rơi từ trên cao xuống rồi đè Thành Thiên Nhất xuống đất bẹp dí, sau đó có một luồng khí bốc hơi lên rồi biến mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!