- Dạ!
Lý Trung sụp mắt, chưa nói lý do đòi gặp thiếu gia là vì cái gì, nếu thiếu gia hỏi thì hắn nói, không hỏi thì hắn xem náo nhiệt!
- Vậy gọi vào bên ngoài đi, vừa lúc ta đi xem mọi người chuẩn bị vật liệu gỗ.
Xây nhà ở thời đại này là chuyện rất phiền phức, tuy rằng nhiều người nhưng cũng cần chuẩn bị Tần gạch cùng vật liệu gỗ lẫn mái ngói trước tiên.
Trên công trường mọi người đang sục sôi ngất trời khiêng gạch cùng chuyển ngói, đầu gỗ đều được vận chuyển tới, đều là củi gỗ tìm được trên núi, bởi vì nằm trong phạm vi của Lý gia trang đồ vật trên núi đều là của bọn họ, chỉ cần Lý Quý Dương đồng ý là có thể khai thác.
Tần triều có chế độ thập phần nghiêm khắc, mùa xuân không được săn bắn, bởi vì mùa xuân là thời gian vạn vật sống lại, cũng là thời gian dã thú giao phối sinh sản.

Mùa hè cũng không thể săn thú, bởi vì mùa hè dã thú còn nhỏ chưa trưởng thành.
Chỉ có thu hoạch vụ thu mới có thể săn thú, lúc này dã vật mập mạp cường tráng, mới được cho phép săn bắn.
Đương nhiên đó là chỉ địa phương vô chủ, địa phương có chủ tùy thời có thể săn thú, nhưng mọi người thật tôn trọng tự nhiên, chủ yếu sẽ thuận theo khí hậu mà làm.
- Thiếu gia!
Sau lưng Lý Trung đi theo sáu nữ nhân, mỗi người đều tuổi trẻ mỹ mạo.
Các nam nhân đang khiêng gỗ chứng kiến sáu nữ nhân này đều đi không nổi đường!
Nhưng sáu nữ nhân chỉ nhìn chằm chằm thiếu gia Lý Quý Dương.
Trải qua thời gian dài bồi dưỡng, Lý Quý Dương cũng đã có búi tóc.
- Nga, quản gia a, đừng quên chuẩn bị tốt sàn nhà, sau này trong phòng đều phải trải sàn nhà, có thể di động, còn có thể thay, mỗi phòng đều phải làm giường sưởi!

Lý Quý Dương dặn dò.
- Thiếu gia!
Một tiếng này là thanh âm nữ nhân, nũng nịu, Lý Quý Dương thầm đo lường, chứa đựng độ ngọt ít nhất là tám dấu cộng!
Không thấy ngay cả quản gia đại nhân cũng phải nhíu mày sao!
- Có chuyện gì sao?
Lúc này Lý Quý Dương mới đưa mắt nhìn đối phương.
Sáu cô gái xinh đẹp, ăn mặc tuy rằng mộc mạc, nhưng đích thật là xinh đẹp, tinh khiết thiên nhiên.
Còn có thể vứt mị nhãn!
Lý Quý Dương quay đầu nhìn phía sau mình, phía sau hắn vừa lúc là a Đại a Nhị đi ngang qua.
- Thiếu gia, chúng tôi không muốn xứng người.
Ngay cả "nô tì" cũng không muốn tự xưng, Xuân nhi là người thứ nhất mở miệng, vả lại nơi này thân hình của nàng là tốt nhất, tiến lên hai bước còn vặn eo ưỡn mông.
A Đại còn đỡ, a Nhị đã muốn chảy nước bọt, nhưng nghe xong đối phương mở miệng nói chuyện hai huynh đệ tinh thần chán nản nâng lên một khúc gỗ lớn đi rồi.
- Các ngươi là ai?
Lý Quý Dương ghét nhất là loại nữ nhân không biết hiểu rõ địa vị của mình!
Bởi vì năm đó ở trong lớp của bọn họ, cũng có một nữ nhân tự cho mình xinh đẹp, ở thời đại của bọn họ được kêu là "bạch liên hoa" hoặc là "trà xanh biểu".
Nữ nhân kia đem luận văn của người khác chiếm làm của riêng, thiếu chút nữa làm hại sư huynh của hắn, may mắn sư huynh còn lưu trữ chứng cớ, vả lại đạo sư cũng tham dự phụ đạo luận văn cho sư huynh, mới không làm cho nữ nhân kia đắc thủ.
- Tì nữ lớn mật, lại dám không tự xưng nô tì!
Lý Trung tức giận quát.
Mà Lý Quý Dương còn đang chán ghét sáu nữ nhân trước mắt, giống như thấy được bạch liên hoa không biết xấu hổ kiếp trước!
- Nô tì, nô tì là Xuân nhi!
Xuân nhi sợ hãi rụt bả vai, theo sau nói chuyện càng thêm mềm mại đáng yêu:
- Nô tì không muốn xứng người, thầm nghĩ hầu hạ thiếu gia.
Hai chữ "hầu hạ" bỏ thêm trọng âm.
Rất nhiều người đều trộm nở nụ cười.
- Ngươi muốn hầu hạ nam nhân?
Lý Quý Dương cũng đặc biệt đem hai chữ "nam nhân" cắn nặng một ít.
Thân thể hiện tại của hắn kỳ thật nghiêm khắc mà nói còn chưa tính là nam nhân, chỉ có thể xem là..

thiếu niên? Lại bởi vì trước kia dinh dưỡng không đầy đủ, thoạt nhìn còn nhỏ hơn bạn cùng lứa tuổi một ít.
Khi hắn nói hai chữ "nam nhân", thoạt nhìn là lạ, người xung quanh đều muốn cười to.

- Ha ha!
Sáu người Xuân nhi che miệng cười trộm, đã nói xinh đẹp như các nàng, có nam nhân nào mà không thích? Thiếu gia chút tuổi như vậy vừa lúc, chờ hắn trưởng thành các nàng chính là người thân mật nhất của hắn, tương lai cho dù chủ mẫu vào cửa các nàng có thiếu gia sủng ái, ai có hại còn không nhất định đâu!
Sáu nữ tử này đều là thứ nữ của gia đình tiểu quý tộc, sau khi thành phá bị chủ mẫu ném ra, đổi lấy cơ hội cho toàn gia mang theo vàng bạc đồ vật chạy trốn.
Hơn nữa các nàng từ nhỏ liền kiến thức đủ loại thủ đoạn hậu trạch, lại không được tiếp thụ giáo dục gì tốt, từ nhỏ lại do mẹ đẻ nuôi lớn, biết nhất là làm sao câu dẫn lão gia cùng các thiếu gia.
- Phải đó!
Một nữ tử bên cạnh không cam lòng làm cho một mình Xuân nhi biểu hiện, lập tức đi tới, mị nhãn như tơ khẽ cong eo, cổ áo giống như không che được ba đào mãnh liệt trước ngực.
- Quản gia, đem sáu người này đều bán đi đi!
Lý Quý Dương nhìn cũng không hề nhìn bọn họ lần nào:
- Giá cả cần cao một chút, mặt hàng như vậy không tiện nghi đâu!
- Dạ!
Lý Trung vung tay, mười tám đại tẩu xông lên, ba người xốc một người, đem người toàn bộ trói lại!
Hơn nữa tay mắt lanh lẹ còn dùng giẻ rách nhét vào miệng bọn họ!
Mặt hàng như vậy cũng dám ở trước mặt mọi người câu dẫn thiếu gia? Quả thực là muốn ăn đòn!
- Ngô..

ngô!
Xuân nhi các nàng không nghĩ tới thiếu gia này trước một khắc còn nói chuyện với các nàng, ngay sau đó liền thay đổi sắc mặt, còn làm cho người ta đem các nàng đều trói lại!
- Quản gia, ngươi xem mái ngói có phải không đủ hay không?
Lý Quý Dương nói:
- Tiếp tục mua thêm một chút đi!
- Thiếu gia, còn có hai ngàn mảnh ngói còn chưa đưa tới đâu, đưa tới hẳn là đủ rồi.

Lý Trung nói:
- Đây là định ngói úp, không tốn tiền.
Lý Quý Dương liền đi qua nhìn xem, hắn nhớ rõ lúc khảo cổ có gặp qua ngói úp của Tần cung cùng Hán cung, chẳng qua thợ khéo cùng hoa văn..

bỏ đi, không nghĩ, vật như vậy cũng không phải hiện tại hắn có thể hưởng dụng..
Bên kia đem sáu tì nữ trói lên xe, con lớn nhất của quản gia Lý Phúc tự mình mang người, áp giải các nàng đi Hàm Dương thành, trừ bỏ bán người còn cần mua đồ vật khác.
Nhưng trước khi Lý Phúc đi, lại trói thêm người của hai nhà..

Lý Quý Dương ăn ý giao ra văn tự bán mình của bọn họ cho Lý Trung quản gia.
Lý Trung nhìn xem xong, cũng để Lý Phúc cùng nhau mang đi.
Chờ bọn hắn đều đi rồi, quản gia đại thẩm mới mang theo người xuất hiện ở nơi đó, xoay người nhìn nhóm người mình mang đến:
- Các ngươi đều thấy được, sau này đừng nghĩ ngợi lung tung, chờ thêm mấy ngày nữa có phòng ở mới, các ngươi cũng dưỡng tốt thân thể, nên lập gia đình thì lập gia đình, dù sao vẫn tốt hơn phiêu bạc bên ngoài! Nghe được sao?
- Dạ!
Chúng nữ tử nhất thời ứng tiếng.
Có loại nữ nhân như Xuân nhi, muốn qua ngày lành không tiếc bán đứng thân thể, còn có người muốn thành thật mà sống, phú quý tuy tốt nhưng cũng phải có mạng hưởng dụng rồi hãy nói..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!