- Đồ đần, đó là kho hàng, mỗi ô có thể phóng đồ vật giống nhau, không hạn chế số lượng! Tương tự á không gian, không thể phóng vật sống, chỉ có thể phóng vật chết.

Thanh âm máy móc cho dù tức giận mắng chửi người, cũng không có cảm xúc, nghe vào trong tai cảm thấy là lạ.

- Tại tôi không biết mà thôi!
Lý Quý Dương vò đầu.

Tay mới, cấp chút co dãn được không!
- Thời gian trong kho hàng là dừng lại, hoa quả mới mẻ bỏ vào cũng sẽ không hư mất.

Thanh âm máy móc hồi lâu mới nói tiếp.

- Nga, đã biết.

Trong không gian cũng có thể giữ tươi đâu!
Nhưng sau này hắn còn cần cùng hệ thống đổi một ít đồ vật, đồ vật trong không gian đem ra mua bán hoặc là gieo trồng cũng phải có địa phương chứa đựng, huống chi hắn tin chính mình mang theo không gian cùng hệ thống, nhưng không tin nô lệ cùng người hầu bên ngoài, dù sao phản bội chủ nhân tuy bị trừng phạt nặng nề, nhưng chỉ cần không bị bắt giữ, bọn hắn vẫn có thể sống rất tốt.

Lý Quý Dương tính toán sau này vật phẩm quý trọng đều đặt trong không gian, vật phẩm giao dịch đặt trong kho hàng.

Như vậy vừa bảo hiểm, vừa không sợ bị mất đi, càng sẽ không bị người phát hiện.

Sau khi Lý Quý Dương giao dịch xong, thanh âm máy móc nhắc nhở:
- Đừng quên, ngày mai còn phải cung cấp hàng hóa cho hắn, nếu mỗi lần đều có thể giao dịch thành công, rất nhanh anh có thể thăng cấp!
- Tôi suy nghĩ, cho bọn hắn cái gì mới thích hợp!
Lý Quý Dương có không gian, bên ngoài còn có Lý gia trang, thực vật xanh không thiếu.


- Nếu có thể điền đầy bụng.

.

Thanh âm máy móc nhắc nhở:
- Tốt nhất là cây ăn quả.

Nghe ý tứ của Al, cây ăn quả đều là đồ chơi quý trọng chỗ bọn họ.

Làm hệ thống giao dịch Thánh Vực, hàng hóa giao dịch đương nhiên càng trân quý càng tốt thôi!
Đương nhiên trân quý là ở trong mắt người mua, chủ bán có cảm thấy trân quý hay không đều không sao cả.

- Việc này hoàn toàn không thành vấn đề!
Lý Quý Dương lập tức nghĩ đến một mảnh màu xanh biếc sau núi.

Trong tay có ngọn núi lớn như vậy, cũng không tin không tìm được thứ tốt!
Đi ra hệ thống, liền tiến không gian.

Hiện giờ đồ vật trong không gian thành thục rất nhanh, Lý Quý Dương nhanh chóng thu thập, mặc dù hắn là sinh viên thành phố, lớn lên trong thành, nhưng hắn học chính là khảo cổ a!
Địa phương có mộ địa chủ yếu đều là non xanh nước biếc, đổi lại cách nói, đều là núi hoang rừng rậm!
Nơi đó cũng không ai xây nhà cao tầng, hơn nữa là nông thôn, có một xe con đã là không sai, nghĩ tới địa điểm khảo cổ nhiều khi còn nằm trong khe sâu, còn phải dùng xe bò qua lại kéo người đâu!
Cho nên việc nhà nông hắn đều biết làm một chút, tuy rằng không đạt tới nông nỗi tinh thông, nhưng thu thập chút cải thìa cùng lương thực không thành vấn đề.

Cây ăn quả trong không gian mọc thật tốt, Lý Quý Dương hái không ít hoa quả bỏ vào trong phòng, trong phòng có thật nhiều giỏ trúc, cũng không sợ không có vật gì chứa đựng.

Nhìn hoa quả, hắn lại nhớ tới Al, rõ ràng cầm liềm chặt cành cây ăn quả, tuyển năm mươi cây đào, năm mươi cây táo, năm mươi cây lê, nghĩ nghĩ, sau núi còn có cây táo tàu, cũng có thể phân chút chạc cây đi ra!
Buộc xong nhánh cây bỏ vào trong phòng, đi ra không gian.

Bên trong hắn bận rộn sục sôi ngất trời, bên ngoài chỉ mới qua một lát mà thôi.

- Thuần Nhã?
Lý Quý Dương mở cửa, nhìn thấy Thuần Nhã vẫn đang làm việc, đang vuốt chỉ gai trong tay mình.

- Thiếu gia!
Thuần Nhã buông tay:
- Có cái gì cần nô tì đi làm sao?
- Không, ta còn muốn đi ra cửa.

Lý Quý Dương nghĩ tới cây táo tàu liền ngồi không yên, đây là lúc đầu xuân vừa trồng trọt xong, còn kịp chỉnh nhánh cây, chẳng qua hắn trước tiên chuyển vào trong không gian một ít, sau đó chờ thành thục lại tiếp tục chặt xuống bán cho Al!
- Nô tì đi tìm quản gia!
Thuần Nhã lập tức chạy ra ngoài.

Lý Quý Dương nhân cơ hội đi xem cháu nhỏ, ân, tốt lắm, Lan nãi mẫu đang chơi với hắn, kỳ thật là Lan nãi mẫu cầm mảnh vải đỏ trêu chọc hắn.

Nghĩ tới thời đại này đồ chơi thiếu hụt chỉ có vài kiện, hơn nữa kỹ thuật dệt nhuộm còn lạc hậu, một khối vải đỏ đưa cho nhi đồng chơi cũng đã là xa xỉ!

- Thiếu gia!
Nhìn thấy Lý Quý Dương, Lan nãi mẫu vội buông vải đỏ, lập tức quỳ xuống đất phục lạy.

Lý Quý Dương cảm thấy nơi này cái gì cũng tốt, nhưng động một chút lại quỳ dưới đất phục lạy làm cho hắn rất khó chịu!
Kỳ thật hắn cũng biết, thói quen thời đại này chính là như thế, đều là ngồi chồm hổm, cho rằng đầu gối là một bộ phận trọng yếu của thân thể, bằng không cũng sẽ không phát sinh "Tẫn hình" (cắt xương bánh chè).

- Ân, tiểu thiếu gia thế nào?
Kỳ thật hắn biết rõ còn cố hỏi.

Trẻ con còn chưa đầy tháng, còn có thể thế nào?
Trừ ăn, chính là ngủ.

- Tốt lắm.

Hiện tại Lan nãi mẫu ngủ cũng không dám ngủ thẳng giấc, chỉ sợ tiểu thiếu gia tỉnh mà mình không biết, nửa đêm đều cho bú hai lần, sáng sớm đứng lên lại cho bú thêm một lần.

Nhi đồng cũng dễ chăm, không phiền toái một chút nào, hơn nữa nàng còn được ăn ngon!
Hai ngày trước nàng còn bị nhốt lại chờ đem bán, cho nên ăn không bao nhiêu, không đói chết cũng không được no, sữa không nhiều, nhưng hai ngày này nàng ăn ngon, ngủ được an ổn, biết mình sẽ không bị bán, cảm xúc cũng tốt hơn.

Hiện tại sữa cũng thật sung túc, đủ cho tiểu thiếu gia no bụng.

Lý Quý Dương ngồi xuống giường, nhìn nhìn tiểu tử kia, tiểu tử híp mắt lại.

Lý Quý Dương giật mình, lập tức đưa tay thăm dò mũi của hắn, vẫn còn hơi thở!
Nguyên lai đang ngủ.

Lúc này Thuần Nhã mang người quay trở lại, Lý Quý Dương lập tức đứng lên, nói:
- Chiếu cố tốt tiểu thiếu gia.

- Dạ!
Lan nãi mẫu cơ hồ quỳ sấp dưới đất.


Lý Quý Dương đi ra cửa, nhìn thấy quản gia Lý Trung mang theo mấy nam bộc cao lớn vạm vỡ lúc sáng.

- Thiếu gia, ngài còn muốn đi ra ngoài?
Lý Trung liền hỏi.

Hắn có chút không tin lời nói của Thuần Nhã, buổi sáng đã đi rồi, tại sao còn muốn tiếp tục đi ra ngoài đây?
- Ân, đến sau núi lấy chút nhánh cây táo trở về!
Lý Quý Dương không thay quần áo, trực tiếp ngồi xuống mang giày là xong.

Nhắc tới thời đại này giày còn chưa phân biệt rõ trái phải, mang vào thật không tự nhiên, không có biện pháp, dù Lý Quý Dương muốn thay đổi cũng phải đợi vài ngày, hắn chỉ mới kế thừa gia sản, còn chưa biết rõ là thời đại gì đâu!
Nếu là Tần Thủy Hoàng, hắn phải nghĩ biện pháp, tuy Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước, nhưng hắn sống không lâu, Đại Tần là đế quốc đoản mệnh.

Qua không bao lâu Tần nhị thế sẽ làm mất nước!
Có một Tần tam thế, làm hoàng đế còn chưa được hai tháng, chính xác mà nói coi như là hoàng đế ba ngày, bị Lưu Bang Hạng Võ liên thủ giết tan tác, ban đầu xưng vương, sau đổi thành Tần vương, kết quả cũng không được lâu dài, chỉ trị vì được 46 ngày.

Nhưng hắn lại cho rằng ít nhất bây giờ còn là thời đại Chiến quốc thất hùng, hẳn còn chưa xui xẻo như vậy!
Bởi vì nghe nói đại ca của hắn viễn chinh Sở quốc chết, nhị ca bỏ mình lúc đánh nhau với Ngụy quốc, tam ca qua đời lúc chinh chiến Triệu quốc, tứ ca là tắt thở lúc chống lại Hung Nô.

.

Tối thiểu lão đại lão nhị lão tam đều là tác chiến với nước khác, mà lão tứ thì chống lại Hung Nô.

.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!