“Ngươi…” Thiếu nữ vốn muốn nói gì đó, nhưng bất chợt nhìn thấy biểu tình căng thẳng của Tịch Thần. Cho nên những lời nói còn lại, nàng tạm thời ấn xuống không dám phát ra tiếng.

Tịch Thần không rảnh quan tâm đ ến thiếu nữ muốn nói gì, bởi vì trong lúc nàng tập trung thi triển Quy Nguyên Thuật thì lại có thứ đồ lén lút tiềm nhập đến gần nàng.

Thứ đồ kia có màu sắc trong suốt, hình dáng tựa như một con sóc con và có ba cái đuôi phía sau. Ánh mắt của nó hiển lộ sự tham lam, và gương mặt thì đầy vẻ lấm lét.

Cũng may là Tịch Thần luôn để lại tinh thần lực bện thành võng cảnh giác xung quanh. Bởi vậy thứ đồ kia còn chưa kịp gần thân nàng thì đã bị phát hiện.

Nếu đã là hạng lén lút, đầu trộm đuôi cướp thì Tịch Thần cũng chẳng hề khách khí, nàng chuyển hoá tinh thần lực võng thành những chiếc mũi tên bạc sắc nhọn, đồng thời cắt qua không khí và đâm thẳng đến kẻ ngoại lai. Cùng lúc đó, giọng nói đầy lạnh lùng được hoá từ tinh thần lực cũng vang lên:

“Yêu nghiệt chỗ nào dám đến xâm phạm!? Tức tốc rời đi… nếu không… chết!!!”

Đối diện với những mũi tên vô hình sắc bén, thứ đồ kia không có chút sợ hãi nào, thậm chí khịt mũi, coi khinh mà đáp lại:

“Hừ! Chút tài mọn!”

Nói đoạn, nó vung mấy cái đuôi lên, năng lượng phát ra đem vô số mũi tên tinh thần lực đều đánh văng ra. Đồng thời, nó há miệng để lộ hàm răng sắc nhọn, nhào tới và cắn xé chiếc võng tinh thần lực, với ý đồ đột nhập phòng tuyến.

Ánh mắt của nó phát ra hung tính, bên miệng treo một chuỗi nước bọt, Tịch Thần thậm chí nghe rõ nó lầm lầm lầu bầu mấy câu:

“Bảo bối, nhiều bảo bối quá! Chờ ta lấy trở về đưa cho chủ nhân, nàng nhất định sẽ thực kinh hỉ!”

Bảo bối? Chủ nhân? Nàng?


Tịch Thần hơi nhíu mày, cảm thấy có chút phiền toái. Nàng không biết thứ này là vật quỷ quái gì, nhưng nó biết sử dụng tinh thần lực để công kích và phòng thủ, hơn nữa dường như còn có thể đánh mùi để tìm bảo vật.

Đặc tính như vậy, làm nàng nhanh chóng nhớ tới một loại yêu thú có tên gọi - Chuột Tầm Bảo.

Nhưng Chuột Tầm Bảo cũng sẽ không biết tinh thần công kích, nó chỉ lợi hại ở chỗ cái mũi rất thính và tốc độ di chuyển nhanh nhẹn thôi. Hơn nữa, giống loài này quý hiếm cực kỳ, không phải ai cũng có thể bắt giữ và nuôi dưỡng nổi nó đâu.

Hiện tại nàng gặp gỡ cái gì, thứ đồ này có chủ nhân, nhưng nghe lời ngầm thì hình như nó tự chủ trương đến gần nàng, muốn cướp bảo bối về tạo kinh hỉ cho chủ nhân của nó.

Nếu đã tự chui đầu vô lưới như thế, thì chớ có trách nàng tàn nhẫn độc ác.

Tịch Thần hơi rũ mắt, sau đó dần dần triệt hồi võng tinh thần lực, tạo ra biểu hiện rút lui như là không địch lại sự cắn xé của nó.

Thứ đồ kia quả nhiên đắc chí và hí hửng vô cùng. Bảo bối lấp lánh ở trước mắt, nó làm gì còn suy nghĩ kĩ càng những việc gì khác nữa. Chỉ chăm chăm nhào tới biển ý thức của Tịch Thần, hòng muốn cướp hết bảo bối trên người nàng.

Nhưng nó hoàn toàn không biết được, kể từ khi nó bước một chân vào lãnh địa biển ý thức thì nó đã bị kéo vào vực sâu vô tận.

Nó cứ chạy mãi như thế, nhưng không biết từ khi nào, tiếng gió đã ngưng bặt, thế giới vốn trong suốt xung quanh cũng biến mất, mà thay vào đó là một mảnh hải dương đỏ rực như máu tươi. Nơi này tản ra hơi thở bá đạo, cuồng dã, và nguy hiểm vô cùng.

Nó không khỏi dừng lại, biểu cảm đắc chí chợt đọng lại, sau đó thay thế thành sự hoảng sợ tột cùng.

Nó vội quay đầu muốn chạy ra khỏi nơi này, nhưng ai biết hải dương chợt dậy sóng cuồn cuộn. Các đợt sóng triều liên tục phủ qua đầu và xung lực kéo nó ngược vào sâu trong hải dương.

Nó giãy dụa mãnh liệt, nhưng việc làm nó kinh hoàng hơn hết là mỗi khi sóng triều đổ xuống, thì lực lượng trên người nó sẽ bị gột rửa và đồng hoá trở thành năng lượng trong hải dương đỏ.


Lúc này nó mới biết chính mình đá đến ván sắt rồi, nó giãy dụa không ngừng, cố gắng ngoi đầu khỏi lớp sóng biển đỏ rực và khóc lóc cầu xin:

“Ta… khụ… ta sai rồi!”

“Ta sai rồi, cầu xin ngươi thả ta rời đi đi!”

“Ta không dám nữa, ta nhất định không dám có vọng tưởng trộm bảo bối của ngươi nữa.”

“Cầu ngươi… cầu xin ngươi thả ta đi!”

“…”

Tịch Thần không có hoá thành hình thái xuất hiện trong biển ý thức, nhưng giọng nói lạnh lẽo của nàng lại vang vọng phía trên hải dương đỏ rực:

“Thả ngươi!? Thả ngươi đi để ngươi trở về báo tin cho chủ nhân ngươi? Sau đó kêu người tới tìm ta báo thù?”

“Ngươi xem ta trông giống thánh mẫu lắm hay sao?”

“Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận! Mọi người, mọi vật đều phải vì hành động của mình mà trả giá đại giới!”

Dứt lời, sóng biển cất cao mười thước, từ phía trên đổ ập xuống, đem thân ảnh nho nhỏ kia hoàn toàn mai một. Đến cuối cùng, chỉ còn lại tiếng thì thào của nó quấn quanh cùng sóng biển:


“Chủ nhân! Cứu… cứu ta…”

Tịch Thần chẳng mấy quan tâm, mặc cho hải dương thôn tính toàn bộ ý thức của nó. Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta, ta tất tru diệt.

Nếu không phải nàng có năng lực tự vệ, có Tịnh Đế Liên hộ thân thì e là trận chiến hôm nay, tinh thần lực của nàng cũng sẽ tổn thương nghiêm trọng.

Nó công kích hung ác như vậy, nếu nàng buông tha cho nó, vậy thì ai sẽ buông tha cho nàng đây?



Cách khe suối bên kia núi, một người thiếu nữ mặc bạch y vốn đang ngồi trên mỏm đá tĩnh toạ, thình lình đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

Biết chuyện chẳng lành, nàng thăm dò vào trong thức hải, đợi khi thấy rõ cảnh tượng ấy, thì sắc mặt chợt biến đổi:

“Thất Bảo! Ngươi làm sao vậy!?”

Mấy năm trước, khi nàng mang theo Thất Bảo trọng sinh đến thế tục giới. Thì cả nàng và Thất Bảo đều như vương giả trở về Tân Thủ Thôn, mọi thứ đều phải tu luyện lại từ đầu.

Trải qua mấy năm, ăn qua biết bao nhiêu thiên tài địa bảo, Thất Bảo mới khó khăn lắm mà mọc ra cái đuôi thứ ba. Nhưng hiện tại, cái đuôi thứ ba của nó chẳng những bị chặt đứt, mà cái đuôi thứ hai cũng bị loại năng lượng không rõ ăn mòn, sắp giữ không nổi nữa.

Thất Bảo uể oải ỉu xìu nói:

“Thất Bảo ngửi được mùi vị của bảo bối, rất nhiều rất nhiều bảo bối. Thấy chủ nhân đang chuyên tâm tu luyện nên ta không đánh thức chủ nhân, muốn cho ngươi một kinh hỉ. Nhưng ai ngờ lại đá đến ván sắt!”

Bạch Cơ đau lòng đến không được, Thất Bảo cũng chỉ nghĩ cho nàng thôi, sao nàng có thể trách cứ nó được đây. Vì vậy Bạch Cơ nghiến răng nghiến lợi, ngữ điệu đầy sát khí hỏi:

“Là ai làm!? Ta đi báo thù cho ngươi!”


Thất Bảo ũ rũ, buồn bã nói:

“Thất Bảo phân ra thần thức đi thăm dò bảo bối, đến khi giật mình tỉnh lại thì đã thành ra như vậy rồi! Thất Bảo không nhớ nổi dung mạo của người nọ, cũng không rõ người nọ dùng phương pháp gì để đả thương ta. Thực xin lỗi, chủ nhân!”

Bạch Cơ đau lòng, phân ra thần thức vuốt v e đầu của nó, an ủi nói:

“Nếu không phải gặp gỡ cường địch, thì ngươi cũng chẳng bị thương nặng đến như vậy. Ta không trách Thất Bảo đâu!”

Thất Bảo nhấc không nổi mi mắt, nó làm nũng mà nói:

“Chủ nhân! Thất Bảo mệt mỏi quá, cần phải ngủ say một đoạn thời gian. E là không thể đồng hành cùng chủ nhân, đánh đâu thắng đó trong Ngạc Sơn bí cảnh này rồi!”

Bạch Cơ vuốt đầu nó, nói:

“Ta đưa ngươi vào Hồng Liên Không Gian nghỉ ngơi. Nước trong Hồ Tẩy Luyện ắt sẽ có tác dụng chữa trị vết thương và giảm đi tốc độ xói mòn năng lượng cho ngươi. Yên tâm đi, chủ nhân ta sẽ tự biết bảo vệ mình! Ngủ ngon, Thất Bảo.”

Đưa Thất Bảo vào Hồng Liên Không Gian rồi, sắc mặt của Bạch Cơ cũng không khá lên là bao. Nàng chẳng hề nghĩ đến sẽ có biến cố xảy ra bất ngờ như vậy.

Nơi này là Ngạc Sơn bí cảnh, chỉ cho phép người có tu vi dưới Kim Đan tiến vào. Thần thức của Thất Bảo cũng đã tiếp cận Kim Đan, nhưng người nọ lại có thể thần không biết quỷ không hay mà tổn thương nó, còn không hề để lại chút manh mối nào, thì thật sự là khó lường.

Rốt cuộc là có đệ tử Tiên môn che giấu quá sâu? Hay là ẩn tình gì khác?

Bạch Cơ trong lúc nhất thời nghi thần nghi quỷ. Nàng vốn tưởng rằng chính mình đã rất lợi hại rồi, nhưng át chủ bài như Thất Bảo mà còn bị thương được thì…

E là nàng phải cẩn thận hơn, không thể tự cao tự đại như trước kia nữa.

Nhưng ngẫm lại, cảm giác người câm ăn hoàng liên, có thù mà không biết kẻ thù là ai như vậy, quả thực khó chịu vô cùng!!!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!