Ta không nói hết câu nhưng Dung quý phi đã hiểu.

Ta càng thăng tiến, quyền lực trong Thái y viện càng lớn, Chu Hạc càng coi trọng ta thì Dung quý phi càng có khả năng ngồi vào vị trí của Tần Song.

Ai mà không muốn ngồi vào vị trí Hoàng hậu cơ chứ.

"Được! Chỉ cần ngươi đồng lòng với bản cung, chúng ta chắc chắn có thể đạt được những gì mình muốn.”

"Đến lúc đó, bản cung sẽ báo thù chuyện xạ hương kia."

Dung quý phi hành động nhanh chóng, chỉ vài ngày sau, Chu Hạc đã cho gọi ta.

"Quý phi khen ngợi ngươi dạo này đều đích thân sắc thuốc cho nàng ta, nàng ta uống thuốc cũng không thấy đắng, tâm trạng rất thoải mái, ngay cả hoàng tử trong bụng cũng vui vẻ.”

"Ngươi hành sự chu đáo, y thuật cao minh, từ nay về sau, mỗi sáng thức dậy, ngươi hãy theo viện sứ đến bắt mạch cho trẫm.”

"Quý phi nói đúng, đám lão già kia không bằng ngươi, vậy nên chắc ngươi sẽ xem xét vấn đề cẩn thận hơn bọn họ."

Ta tạ ơn xong cũng không về Thái y viện mà ra khỏi cung.

09

Vào ngày này ba năm trước, ta bị trói tay chân, đưa ra khỏi kinh thành vào ban đêm.

Cha mẹ đi xe ngựa đuổi theo ta, khóc lóc xin lỗi ta:

"Nguyên Ý, là phụ thân hại con.”

"Nếu con không vào cung, sẽ không có nỗi nhục ngày hôm nay."

Mẹ khóc đến nỗi gần như đứt hơi.

Ta muốn đáp lại họ nhưng không thể nhả được miếng vải trong miệng ra.

Ta muốn nói với họ, họ không sai.

Tân đế lên ngôi, để củng cố thế lực, muốn cưới con gái của quyền thần thanh liêm, điều đó rất bình thường.

Cha là một quan văn thanh cao cả đời, trong lòng chỉ nghĩ đến Đại Chu.

Khi thánh chỉ cho ta vào cung được ban xuống, cha không có cách nào để phản kháng, cũng không thể phản kháng.

Cha phải giúp tân đế củng cố ngôi vị, mới có thể ổn định được nền tảng của Đại Chu, bảo vệ cho bách tính Đại Chu được sống trong hòa bình.

Nhưng cha không ngờ, cha lại kiêu ngạo, mong Đại Chu có thể đánh thắng trận, có thể giành chiến thắng một cách đường đường chính chính nhưng rồi quân vương của cha, vì cầu hòa đã đưa con gái của mình đi.

Cha mẹ đuổi theo không lâu thì bị quan binh đi theo cưỡng ép đưa về.

Sau đó nghe nói, đêm ấy, họ đã cùng nhau nhảy hồ tự vẫn.

Còn ca ca, đuổi theo mười ngày, cho đến khi ra khỏi quan, bản thân lại trúng rất nhiều mũi tên nên cũng không thể đưa ta về.

Ta ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ của tửu quán, nhìn phố xá náo nhiệt, lắng nghe tiếng rao bán thỉnh thoảng truyền đến từ đám đông ồn ào kia, trong phút chốc đã có chút hoảng hốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!