Nói xong, hắn đưa tay gỡ tay ta ra:

"Bây giờ, ngươi hiểu chưa?”

"Ngay từ đầu ngươi vốn chỉ là một quân cờ của ta mà thôi."

22

"Ta biết."

Ta vẫn luôn biết.

Hắn cũng chỉ là một người bình thường, mất mẹ từ nhỏ, đến cả tình phụ tử duy nhất cũng chưa từng có được.

Hắn vất vả nuôi lớn bản thân, hắn không vì sự bất công của phụ thân mà oán hận, cũng không vì sự xa lánh của huynh đệ mà thù ghét.

Hắn không trở nên ích kỷ, u ám mà ngược lại giống như một ngọn đèn chiếu sáng cho rất nhiều người.

Ta vẫn luôn cho rằng hắn không để ý đến tình thân.

Cho đến đêm đó, hắn say rượu cùng ta ngồi trên mái nhà ngắm pháo hoa.

Cái đùi cừu nướng hắn đưa cho ta được bọc rất cẩn thận bằng giấy dầu, hắn nói hắn thích ăn đùi cừu nướng nhất.

"Lúc nhỏ, trong cung tổ chức tiệc cung yến vào cái Tết đầu tiên sau khi mẫu phi mất, ta chẳng ăn uống được gì.”

"Ta lén ra ngoài ngắm trăng trước cửa cung nhưng không ngờ phụ hoàng lại tới, người sai cung nữ bưng đùi cừu nướng trên bàn đến, người ngồi cùng ta trên bậc thang, ta ăn một miếng, người ăn một miếng.”

"Phụ hoàng tuy không nói lời nào nhưng đây là lần đầu tiên người ở gần ta như vậy.”

"Từ đó về sau ta cảm thấy món ăn ngon nhất chính là đùi cừu nướng trong tiệc cung yến."

Ta nhìn đùi cừu nướng trong tay, hóa ra hắn cố ý trở về là để mang món ăn mà hắn cho là ngon nhất đến cho ta.

Ta ăn một miếng, rất thơm.

"Này, ngươi cũng ăn đi." Ta đưa đùi cừu cho Hạ Lan Thừa Tắc.

Cứ như vậy, chúng ta vừa ngắm pháo hoa vừa ăn đùi cừu nướng.

Ta biết trong lòng người trước mặt ta, vị sư phụ thường rất nghiêm khắc với ta khao khát tình phụ tử đến nhường nào.

"Nếu ta giết Chu Hạc thì ngươi sẽ rất vui, đúng không?" Ta hỏi hắn.

Hắn lại uống thêm hai vò rượu, say đến trời đất quay cuồng.

"Vui chứ, ngươi báo thù cho chính mình. Người thân, người thân chính là điểm yếu của chúng ta khi sống trên đời này.”

"Hắn hại cha mẹ huynh đệ ngươi, ngươi nên báo thù.”

"Hắn không biết nặng nhẹ tiến binh khiêu khích Đông Hạ của ta, vô cớ hại chết rất nhiều tướng sĩ của hai nước, hắn đáng chết!"

Nói xong, hắn nâng mặt ta lên cười:

"Ngươi, giết hắn, các ngươi, đổi một hoàng đế khác, hai nước chúng ta, chung sống hoà bình.”

"Phụ hoàng, phụ hoàng cũng vui, thế thì ta cũng rất vui."

Hắn sờ mặt ta rồi đột nhiên rơi nước mắt:

“Trước kia gương mặt ngươi rất đẹp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!