“Ta quyến rũ ngươi sao? Vương Gia, chẳng phải đêm hôm đó ngươi cũng rất hưởng thụ không phải sao? Nếu như ngươi đã ghét ta như vậy, thì tại sao lại thích thú chứ, chẳng lẽ là ngươi đã thích ta rồi chăng?”

Lời nói của Vân Cấm Nguyệt như đâm vào nỗi đau của người khác.

Sở Minh Khiêm nhớ lại cái đêm họ viên phòng, hẳn đã bị nàng đánh thuốc mê, nhưng lúc đó hẳn vẫn. còn rất tỉnh táo và biết mình đang làm gì

Cái loại tư vị này làm hắn điên cuồng, làm hắn lưu luyến.

Chính bởi vì như vậy, hẳn mới ép buộc chính mình không nên nhớ tới, ép buộc chính mình càng hận nàng, như vậy mới có thể vứt bỏ chuyện đêm đó.

“Bản vương cũng là nam nhân, đồ dâng đến tận miệng tại sao bản vương phải từ chối

Sở Minh Khiêm lạnh lùng nói xong, đột nhiên hắn giơ roi da lên đánh vào lưng Vân Cẩm Nguyệt! Sau lưng truyền đến một cơn đau thấu tim, Vân Cẩm Nguyệt cảm thấy quần áo như bị xé rách, da thịt bị trầy xước, cổ họng đau đến mức phun ra một ngụm máu tươi.

Phượng Nhi bước tới, lo lắng ôm lấy nàng: “Vương Gia, xin ngài đừng đánh nương nương, xin hãy tha mạng cho nương nương, xin ngài đấy”

“Cút đi! Còn không mau cút, bản vương sẽ đánh luôn ngươi đấy!”

Bên ngoài Thanh Trúc Viên.

Mạch Ly ra lệnh cho mời Vương thái y đến.

Mạch Ly lấy ra toàn bộ gia sản, năm trăm lượng bạc hắn ta để dành mấy năm nay, sai người lén đưa cho Vương thái y, Vương thái y mới bằng lòng nửa đêm từ trên giường bò dậy, đến xem mạch cho Mạch Trúc.

Vương Gia đã trả tiền để Vương thái y chữa trị bệnh cho Mạch Trúc rồi. Nhưng Mạch Ly sợ Vương thái y sốt ruột, lại mong ông ta chu đáo hơn nên đã móc hết tiền dành dụm ra đút lót cho ông ta.

Lúc Vương thái y được đám thị vệ khiêng tới, ông ta còn đang mắt nhầm mắt mở nằm trên kiệu.

Vừa tỉnh dậy, ông ta đã sốt ruột mắng: "Mạch thị vệ, lão phu đã nói rồi, đệ đệ của ngươi sẽ không sống được bao lâu nữa, vì sao ngươi còn không chịu bỏ cuộc, còn nhất định mời lão phu đến nữa?” 

Là một thái y trong triều, ông ta thường xuyên ra vào cung, rất nhiều phi tăn đút lót cho ông ta, cho nên với năm trăm lượng bạc ông ta không thèm để tâm đến. Sở dĩ ông ta đến đây là vì sợ Ly Vương.

Nếu để Ly Vương biết được Mạch Ly phái người mời, mà ông ta không đến, thì Ly Vương sẽ gây phiền phức cho ông ta.

Ông ta không dám đắc tội với Ly Vương, cho nên không thể không đến, việc này làm ảnh hưởng đến giấc mộng đẹp của ông ta cho nên sắc mặt ông ta mới khó coi như vậy.

“Vương thái y, cầu xin ông hãy xem qua cho đệ đệ của ta một lần nữa, ông là ngự y trong cung, là bậc thầy chữa trị vết thương do mũi tên gây ra, ta tin rằng ông sẽ làm được”

Mạch Ly van xin, suýt chút nữa thì quỳ xuống dưới chân Vương thái y.

“Không được, không được, ta đã xem qua vết thương của cậu ta rồi, mũi tên không thể rút ra được, chân cậu ta cũng đã thối rữa, người không thể tỉnh lại, ta khẳng định cậu ta không thể cứu được và sẽ không sống nổi qua đêm nay” Vương thái y thiếu kiên nhẫn nói. 

'Đúng lúc này, giọng nói của tiểu nha đầu từ trong, phòng truyền đến: “Mạch thị vệ, Mạch Trúc tỉnh rồi, ngài ấy nói đói bụng muốn ăn một ít cháo gà.”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!