Nước Sở, vương phủ. 

“Tiện nhân, ngươi biết ngày mai bổn vương muốn cưới Nhu Nhi mà còn dám bỏ thuốc bổn vương?” 

Nam nhân mặc hoa phục tức giận gầm lên, đôi mắt chứa đầy hận thù trừng mắt nhìn nữ nhân nằm trên giường, sau đó, hắn mang theo cơn giận và sát khí xé rách quần áo của nữ nhân, vồ lên người nàng. 

Nhìn động tác của nam nhân, nước mắt của Vân Cẩm Nguyệt lặng lẽ chảy xuống. 

Nàng gả cho hắn nửa năm, nhưng trong lòng hắn lại chỉ có hình bóng của Nam Cung Nhu, hắn chưa từng chạm vào nàng, bởi vì nàng có một khuôn mặt xấu xí, hắn còn hận cha mẹ của nàng. 

“A!” Cơn đau thống khổ ập đến, Vân Cẩm Nguyệt đau đớn chảy mồ hôi lạnh, nàng khó chịu cắn môi nhìn khuôn mặt lạnh lùng mang theo chán ghét kia, lòng đau như dao cắt. 

So với sự chán ghét và căm hận của hắn, đau đớn trên người nàng không là gì cả. 

Sở Minh Khiêm lạnh lùng trừng mắt nhìn Vân Cẩm Nguyệt: “Vì muốn có được bổn vương mà không từ thủ đoạn, vậy hôm nay bổn vương thỏa mãn ngươi. Nhưng bổn vương không muốn tiếp tục nhìn thấy khuôn mặt này nữa bởi nó thật sự quá ghê tởm.” 

Sở Minh Khiêm nói xong xé rách màn giường phủ lên gương mặt xấu xí của Vân Cẩm Nguyệt. 

Lời này đâm thẳng vào tim nàng. 

Nàng thống khổ vuốt v e khuôn mặt của mình, trên má phải của nàng có một vết sẹo to bằng bàn tay, từ trước đến nay nàng vẫn luôn rất tự ti vì nó. 

Mọi người thường gọi nàng là nữ nhân xấu xí, nhưng nàng cũng có một trái tim theo đuổi tình yêu. 

Phụ thân biết nàng ngưỡng mộ Ly Vương Sở Minh Khiêm, lợi dụng quan hệ của mình và Hoàng thượng, cầu Hoàng thượng ban nàng cho Sở Minh Khiêm. 

Nhưng Sở Minh Khiêm không yêu nàng, 

Hắn lại dùng lực mạnh hơn, gần như tra tấn nàng, đôi mắt đen tràn đầy sát ý: “Vân Cẩm Nguyệt, nữ nhân độc ác này, ngươi biết bổn vương thích Nhu Nhi nên mới thiết kế làm bổn vương cưới ngươi, ngươi biết ngày mai bổn vương sẽ cưới Nhu Nhi nên thiết kế để bổn vương chạm vào ngươi. Nếu không phải ngươi bỏ thuốc, chỉ bằng gương mặt này của ngươi, ai sẽ chạm vào ngươi? Bổn vương tình nguyện chạm vào kỹ nữ bên ngoài cũng sẽ không chạm vào ngươi!” 

Vân Cẩm Nguyệt nhìn Sở Minh Khiêm, cố nén đau đớn, nở một nụ cười thê lương, hỏi: “Ở trong lòng của chàng, ta còn không bằng kỹ nữ bên ngoài?” 

“Không, ở trong lòng của bổn vương, ngươi còn không bằng một con chó!” 

…... 

Một lúc lâu sau, cuối cùng Sở Minh Khiêm cũng tra tấn Vân Cẩm Nguyệt xong, đứng dậy. 

Hắn nhanh chóng mặc xong quần áo, mặc kệ nữ nhân bầm tím, nằm thở thoi thóp trên giường. 

Ngoài giải độc, đối với hắn, nữ nhân này không là gì cả. 

Sau đó, hắn liếc nhìn nữ nhân nằm trên giường với ánh mắt chán ghét, đi ra ngoài không thèm nhìn lại, sai bảo nha hoàn: “Chuẩn bị nước, bổn vương muốn tắm gội, bổn vương không thích bị bẩn!” 

Bạn đang đọc truyện mới tại santruyen.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!