Eve tự hỏi tại sao người canh cửa không cho cô vào dù cô đã đưa tiền cho anh ta.

Liệu có phải do trang phục của cô không? Nhưng trông nó có vẻ ổn mà.
Vậy lý do là gì nhỉ?
Eve quyết định hỏi thẳng anh ta: "Có phải vì trang phục của tôi không phù hợp với nơi này không? Đó có phải lý do anh không cho tôi vào không, anh canh cửa?"
Người canh cửa cuối cùng cũng quay lại nhìn đôi mắt trong xanh của Eve với vẻ mặt trống rỗng như thể anh ta đã hoàn thành công việc thường nhật của mình - chờ khách và mở cửa cho khách.

Cuối cùng anh ta trả lời cô bằng một giọng cộc cằn:
"Chỉ dành cho đàn ông và phụ nữ.

Trên hai mươi mốt tuổi."
Eve chớp mắt, một con quạ xuất hiện bay quanh đầu cô trong khi cô đang xác định nguyên nhân chính.

Cô nói: "Không, không! Tôi đã hai mươi bốn tuổi rồi.

Tôi không phải con nít đâu.

Chỉ là tôi được trời phú cho làn da đẹp nên mới trông trẻ như vậy thôi."
Ấy thế mà người canh cửa lại nhìn cô chằm chằm thêm một lần nữa giống như cô là đứa trẻ vị thành niên cố cung cấp thông tin sai lệch để được vào quán trọ.

Anh ta rời mắt nhìn con đường vắng vẻ với một vài chiếc xe ngựa chạy trên phố.
Eve bỏ đồng bạc trở lại túi và buộc tóc thành kiểu đuôi ngựa.

Sau đó, cô nói: "Thấy chưa, tôi lớn rồi.

Tôi đang là gia sư cho một trong những gia đình thượng lưu ở Skellington.


Anh sẽ sốc khi biết tôi dạy ở đâu và cho ai đấy.

Tôi đã hoàn thành công việc của mình và đó là lý do tại sao tôi trông như thế này, có phải anh nghĩ nếu tôi không có thời gian để thay đổi ngoại hình, tôi sẽ.."
Đột nhiên người canh cửa đưa tay về phía trước.
Eve hơi nhướng mày, hỏi: "Một đồng có được không?" Cô nhanh chóng đặt một đồng vào lòng bàn tay anh ta.

"Tôi hứa sẽ trả cho anh nhiều hơn.." Anh ta mở cửa cho cô bước vào.

"..

một khi tôi kiếm được nhiều tiền hơn.

Cảm ơn anh, anh là một người đàn ông tốt bụng."
Rất may, Eve có vẻ giống con người - từ mùi máu cho đến nhịp tim và cách thở.
Cũng giống như nhiều người khác, người canh cửa cũng đã nghĩ rằng cô là một đứa trẻ mới lớn và ngăn cô lại.

Khi vụ hiểu lầm về tuổi tác tác được giải quyết xong xuôi, cuối cùng cô cũng có thể bước qua cánh cửa của "Quán trọ Little Teeth".
Bên trong quán trọ có rất nhiều đèn lồ ng màu xanh lục và cam.

Lối đi dài và hẹp dẫn đến khu vực sảnh chính để tiếp khách, Eve thấy có rất nhiều bàn được ngồi kín chỗ.

Eve cảm nhận được lượng bóng tối của các sinh vật bóng đêm và con người đang chiếm thế thượng phong so với luồng sáng ít ỏi tại đây.
"Tiểu thư." Một người phục vụ xuất hiện trước mặt chắn mất tầm nhìn của Eve.

Anh ta cao hơn cô một chút, mặc quần tây đen, áo vest và áo sơ mi trắng đơn giản cùng một chiếc nơ quanh cần cổ cao.
Eve khẽ gật đầu.
"Chào buổi tối, thưa tiểu thư." Người phục vụ nói chuyện nhỏ nhẹ, chỉ lớn hơn tiếng thì thầm một chút khiến Eve phải cố gắng lắng nghe anh ta.

"Ở đây có ai đợi cô không?"
"Không ạ." Eve trả lời, người phục vụ lịch sự gật đầu.
"Cô có yêu cầu gì cho chỗ ngồi của mình không? Gần hay xa tiếng nhạc?" Người phục vụ hỏi với một nụ cười trên môi và chờ cô trả lời.
Đôi mắt của Eve di chuyển khẽ đảo quanh căn phòng lớn, cố gắng tìm kiếm người đàn ông kia.

Khi nhìn thấy ông Morris, cô mới trả lời câu hỏi của người phục vụ: "Xa tiếng nhạc.

Nơi yên tĩnh một chút nhé."
"Tất nhiên rồi, thưa tiểu thư.

Cô có muốn tôi treo đồ của cô ở đây không?" Anh ta đưa tay về phía giá đỡ có treo áo khoác và mũ bên trên.
"Tôi muốn giữ nó bên mình.

Tôi bị đau lưng." Cô nói thêm và người đàn ông cúi chào cô.
"Để tôi dẫn cô đến bàn của mình." Người phục vụ trả lời và Eve đi theo anh ta, lướt qua những người khách khác đang tập trung cho cuộc trò chuyện của riêng họ.
Người phục vụ dẫn cô đến chỗ cách ông Morris bốn bàn và Eve hoàn toàn hài lòng với khoảng cách ấy.

Bước đầu tiên là quan sát hắn.


Để biết hắn đã làm gì và không làm gì, phải thu thập thông tin về nơi hắn sống và gia đình của hắn.

Khi đã có đủ thông tin chi tiết, cô sẽ nghĩ đến bước tiếp theo.
Cô đã chờ đợi nhiều năm để trả thù cho cái chết của mẹ mình, và bây giờ cô đã tìm thấy người đó, cô có thể đợi thêm vài tuần hoặc thậm chí vài tháng.
Ông Morris không ngồi một mình, hắn ta đang nói chuyện với một người phụ nữ và tay hắn đang đặt lên eo cô nàng kia.

Hắn đang nói điều gì đó và cô nàng mỉm cười bẽn lẽn nghiêng người lại gần.
"Em sẽ dành cho ngài vài phút thư giãn ở đây và sẽ cử người khác đến bồi ngài nhé!" Người phụ nữ nói trước khi rời bàn để đi gặp những khách hàng khác ở phía trước hành lang.
Vài phút trôi qua, đồ uống của Eve đã xuất hiện trên bàn.

Cô nhấp một ngụm và phát hiện đây là đồ uống dành cho con người.

Ông Morris có vẻ thích bầu bạn với người phụ nữ mà Eve tin rằng không phải là vợ hắn.
Khi rời mắt khỏi ông Morris để nhìn người quản lý quán trọ, cô bỗng mở to mắt đầy kinh ngạc.

Eve sặc đồ uống, vừa ho vừa cố lấy chiếc khăn tay che mặt.
Đó là Noah Sullivan, anh đang đi cùng người quản lý và một người đàn ông khác.

Rất may, người quản lý đã đưa họ tới bàn ở phía đối diện căn phòng, và với khoảng cách ấy, Noah không thể nhìn thấy cô.
Cô không muốn anh nhìn thấy cô ở nơi mà đa phần ma cà rồng đang trực tiếp uống máu người hay có lắm kẻ đang ngoại tình cùng nhiều hơn một người phụ nữ.

Chưa kể, cô còn ở đây một mình.

Nhưng rồi cô lại nghĩ, anh cũng ở đây cơ mà.
"Xin chào." Một người đàn ông đến chắn tầm nhìn của cô, hắn đặt tay lên ghế.

"Tôi có thể ngồi đây với cô không, tôi nghĩ cô đến một mình."
Eve để ý thấy người đàn ông trước mặt không cài ba cúc áo trên cùng, hắn hỏi tiếp: "Cô có thích gì không?" Mắt hắn rời khỏi khuôn mặt cô, chuyển xuống phần ngực được che kín dưới lớp áo váy.
Eve nâng ly đồ uống trên tay lên.

Dõng dạc: "Tôi ổn.


Cảm ơn anh."
"Nếu cô không phiền, tôi có thể đưa cô danh thiếp của tôi.."
Ngồi đó hơn bốn mươi phút, lắng nghe tiếng nhạc buồn chán vang lên từ trong góc nhà, Eve giờ đã chán ngấy và quyết định đặt những đồng tiền lên bàn.
"Tôi phải rời đi rồi.

Các con tôi đang đợi ở nhà." Eve nói dối người đàn ông, thận trọng đứng dậy mà quay lưng về phía bàn của Noah.
Người đàn ông biết Eve đang nói dối.

Hắn lấy một ly đồ uống đầy trên khay của một phục vụ vừa đi ngang qua rồi theo cô.

Hắn nói:
"Cô hẳn phải còn độc thân chứ, nếu có con thì hẳn là vất vả lắm.

Để tôi đưa cô về nhà.

Đêm khuya một thân một mình về không an toàn."
Eve vội vàng xoay ngược chiếc ô của mình, để tay cầm hướng xuống đất.

"Anh thật tử tế, thưa anh.

Nhưng tôi có xe ngựa riêng." Eve vừa trả lời vừa tiến thêm vài bước nữa mà không quay lại nhìn hắn.
Người đàn ông phiền phức cố chấp tiến lại gần Eve, tay hắn ôm lấy vòng eo thon thả của cô để giữ chân cô.
Khi hắn tiến thêm một bước về phía Eve, móc ô của cô vướng vào chân hắn khiến hắn mất thăng bằng.

Và trong khi hắn cố lấy lại thăng bằng thì đồ uống trên tay đổ lên người vị khách bàn bên cạnh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!