Bà Annalise không ngờ con người này còn tham lam hơn thế.

Nếu không phải Vincent là người thuê gia sư, bà ta sẽ hút hết máu của người phụ nữ rồi để cơ thể thối rữa trong rừng.
"Cô thông minh hơn tôi nghĩ đấy." Bà Annalise cố nén sự khó chịu vào trong, bởi lẽ, bà không phải là loại người vì tầng lớp nghèo hèn kia mà phải khiến bản thân phiền muộn, huống hồ là nói chuyện.

"Tôi sẽ tăng gấp đôi số tiền." Người phụ nữ cười khẩy.
Eve nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, người này cũng nhìn lại cô.
"Tôi đánh giá cao lời đề nghị hào phóng của bà, nhưng tôi là một gia sư và bà không thể mua tôi được." Lời của Eve chẳng khác nào vả vào mặt người phụ nữ giàu có, cái nhếch mép vừa rồi biến mất, thay vào đó là sự tức giận.
Ngoài tiền bạc ra, Eve còn có những động cơ khác.

Nhưng sự từ chối của Eve lại khiến bà Annalise nghĩ rằng con người này bước chân vào dinh thự với âm mưu thâu tóm nhiều của cải hơn.
Bà Annalise bước đến trước mặt Eve, nhỏ giọng cảnh báo: "Nghe lời tôi và thôi việc trước khi quá muộn.

Bằng chẳng, cô sẽ không thích kết cuộc của những người cô quan tâm đâu."
Eve không thích bị người phụ nữ đó đe dọa tính mạng của hai người duy nhất mà cô xem là gia đình.

Như thể tìm ra điểm yếu của cô, bà Annalise mỉm cười.
Tiếng bước chân Alfie hối hả trên hành lang, tay cầm hộp cơm đang tìm kiếm cô.
Bà Annalise bước sang một bên, đứng đối diện sát cạnh cô, nói: "Hãy suy nghĩ lại đi."

Khi Eve quay lại, bắt gặp ánh mắt của bà Annalise, cô nhận thấy mắt người phụ nữ đã chuyển sang màu đỏ.

Khi người phụ nữ cười, những chiếc răng nanh ẩn hiện sau bờ môi.
Gia đình Moriarty là ma cà rồng..
Bà Annalise bước đi, biến mất khỏi hành lang, không lâu sau, quản gia đến chỗ Eve đang đứng.
Alfie lo lắng hỏi: "Cô ổn chứ, cô Barlow? Tôi thấy hộp cơm của cô nằm trong góc hành lang nên lo lắng."
"Cô ơi?" Cô không trả lời, quản gia gọi thêm lần nữa.
"Vâng, tôi ổn." Eve đáp, mắt cô nhìn thoáng qua quản gia, trông anh ta bối rối như vậy mà sự thật, anh ta cũng là một ma cà rồng.
Có vẻ như Eve đã không tính đến khả năng cô sẽ làm việc cho một gia đình ma cà rồng hoặc người sói.

Nhưng bây giờ cô xác định rằng, mình sẽ phải cẩn thận.
"Cảm ơn vì đã mang hộp cơm đến cho tôi, Alfie." Eve cúi đầu chào quản gia chu đáo.
"Tất nhiên, thưa cô." Quản gia đáp, hơi e ngại nghi ngờ.

"Để tôi đưa cô đến cửa ra vào."
Eve không từ chối, quản gia dẫn cô đến lối vào dinh thự.

Rất nhiều thứ đang chiếm đóng tâm trí cô, nhưng điều cô lo nhất vẫn là sự an toàn của gia đình.

Thế giới họ sống thật không công bằng, nhưng những người có địa vị thấp, đặc biệt là con người, cũng không thể vì thế mà khóc.
Tối hôm đó, Eve về đến nhà, cô nhìn thấy dì Aubrey đang móc khăn len, tập trung cao độ qua chiếc kính có gọng.
"Mừng cháu về nhà, Eve.

Hôm nay cháu ở dinh thự Moriarty thế nào?" Dì Aubrey hỏi.

Người phụ nữ cố gắng luồn sợi len vào kim, cố chấp không nhận sự giúp đỡ của Eugene.
Eve để chiếc ô của mình lên giá đỡ và đưa hộp cơm cho Eugene, anh ta mang nó vào bếp.

Sau đó, cô ra phía sau người phụ nữ lớn tuổi, vòng tay ôm dì mình.
Bà Aubrey ngạc nhiên trước tình huống này, nhưng bà không từ chối.

Bà thả len và chỉ sang một bên, đặt tay lên tay thiếu nữ.
"Hôm nay vất vả nhỉ?" Dì Aubrey hỏi, Eve mỉm cười.
"Không vất vả lắm, cháu nghĩ cháu đã xoay sở được rồi." Eve đáp, má cô áp vào má người phụ nữ.
Eugene bước ra khỏi bếp, dương như quên gì đó rồi lại quay trở vào, để hai người phụ nữ trong phòng khách.
"Đến đây, ngồi cạnh ta." Bà Aubrey nói, vỗ nhẹ vào khoảng trống bên cạnh của chiếc ghế dài bà đang ngồi, Eve buông người phụ nữ ra rồi bước vòng qua.

Eve ngồi cạnh dì Aubrey, người phụ nữ nắm lấy tay Eve, hai tay đan vào nhau.

Dì Aubrey nói: "Chẳng có gì mà ta chưa từng thấy hay chưa từng nghe về việc làm gia sư cả.

Có phải cháu đã làm vỡ thứ gì đó có giá trị trong dinh thự không?" Người phụ nữ lớn tuổi nhìn cô.

"Nếu họ sa thải cháu thì cũng tốt thôi.

Cháu sẽ có thêm một kinh nghiệm."
"Cháu không bị sa thải, dì ạ." Eve mỉm cười lắc đầu.
"Gì cơ? Ta cứ mãi lo là cháu bị mất việc ấy chứ." Dì Aubrey trả lời, chau mày lại.

"Sao hôm nay cháu yên lặng thế?"
Eve không muốn che giấu bằng cách giữ mọi thứ xa khỏi họ, khỏi những gì cô đã nghe.

Nhưng cô cần phải suy ngẫm về nó thêm chút nữa trước khi thốt nên lời.
"Cháu vừa nghe thấy một điều trong dinh thự, và nó ám ảnh cháu suốt." Eve trả lời, cô trượt khỏi chỗ ngồi của mình, tựa đầu vào vai người phụ nữ.
Mặc dù bà Aubrey không thể thay thế mẹ cô, nhưng bà vẫn ở đó với tư cách là người hướng dẫn cho Eve, chăm sóc cho cô.

Qua bao tháng năm, Eve đã trở thành một phần trong cuộc sống của bà Aubrey và Eugene.
Sau khi nghỉ ngơi ở đó một lúc, Eve cuối cùng cũng thông báo: "Nhà Moriarty là ma cà rồng."
"Ta nghĩ đâu đó trong chúng ta đều dự đoán được chuyện này." Bà Aubrey thì thầm, không có vẻ quá sốc.

"Cháu cảm thấy thế nào?"

"Cháu vẫn đang suy nghĩ." Eve đáp, nhìn chằm chằm vào lò sưởi lạnh lẽo, củi gỗ chưa được đốt sáng.

"Cháu chỉ biết, phải chắc rằng sẽ không ai nếm được máu của cháu." Một giọt thôi và mọi thứ sẽ ngày càng tồi tệ, cô biết.
Ngồi thẳng lại, cô quay sang bà Aubrey, hôn lên má bà: "Cháu ra sông đây."
Bà Aubrey nhìn Eve lên cầu thang và khuyên: "Đừng đi quá xa và tránh mọi rắc rối."
"Vâng, dì Aubrey." Eve trả lời rồi bước vào phòng.
Eve lấy một chiếc váy trong ngăn kéo đựng quần áo của mình, cho vào một chiếc túi nhỏ cùng với một hộp nhỏ đựng muối.

Không nhiều lắm nhưng đủ để xoa chân cô.

Khi cô bước ra khỏi nhà, trời đã ngả tối, đắp trên mình một tấm chăn đầy sao.
Chốt cửa kêu lạch cạch.

Cô có thể nghe thấy tiếng dế gáy xung quanh.

Tiếng nói chuyện vẫn lững lờ trong không trung, trên phố vẫn còn người qua lại.

Những chiếc đèn lồ ng treo bên ngoài mỗi ngôi nhà trong thị trấn, kéo lửa tra dầu suốt đêm, ánh lửa cứ thế lập lòe.
Dịch giả: Một chút bình yên cuối ngày...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!