Người phủ Tướng quân tới sớm, Triệu Quang và Lý thị đối với hai đứa bé yêu thích không buông tay, mấy phu nhân Triệu gia cũng thế. Quà tặng của người này so với người kia càng thêm quý trọng, Triệu Quang ha ha cười to, chỉ nói vừa nhìn Minh Sênh đã biết là một kỳ tài luyện võ, ngày sau định phải đào tạo thật tốt.

Lâm Tự Hương nhìn Tưởng Nguyễn nói. “Nhìn ca ca rất giống ngươi, tại sao biểu cảm tính tình cứ giống y như phu quân ngươi thế, nhỏ như vậy đã cao ngạo như thế, ngày sau sẽ như nào đây?”

Tưởng Nguyễn cũng cười theo. “Tính khí Nam Tự tốt.”

Nam Tự quả thật tính khí tốt, vui vẻ chui vào ngực Tề Phong, dáng dấp bé đáng yêu, da trắng nõn, mắt rất giống Tiêu Thiều, lại hoạt bát hơn Minh Sênh, gặp người liền cười, giờ đang ôm cổ muốn hôn Tề Phong, Tề Phong cười híp mắt chờ, lại bị Tiêu Thiều cướp bé con đi, liếc Tề Phong một cái rồi đi ra ngoài.

“... Có ý gì đây? Ê lão Tam, huynh không cần nhỏ mọn thế chứ! Đó cũng là khuê nữ của ta mà!” Tề Phong tức giận nói.

“Ngươi sinh à?” Tiêu Thiều hỏi ngược lại.

Tề Phong cười ha ha, Tiêu Thiều đã ôm con gái đi khỏi, vừa đi vừa răn dạy. “Sau này không được tùy tiện thân cận với người khác, người xấu nhiều lắm.”

“Cái người này thật là.” Tề Phong cảm thấy rất tủi thân.

Tân khách lục tục đến đông đủ, quy trình tiệc trăm ngày diễn ra suôn sẻ, Tiêu Minh Sênh và Tiêu Nam Tự dáng dấp quá đáng yêu, mặc dù Tiêu Minh Sênh lạnh lùng, lại không ảnh hưởng đến sự yêu thích của các vị phu nhân có mặt tại đây dành cho nhóc. Nhất là các phu nhân trẻ tuổi, nghĩ nếu ngày sau Tiêu Minh Sênh có thể thành con rể của mình sẽ rất tốt.

Tưởng Nguyễn cười híp mắt nghênh đón khách khứa, từ sau khi sinh con, khí chất nàng nhìn càng thêm ôn hòa, có lẽ càng hạnh phúc, nên những góc cạnh sắc bén đã bị mài mòn.

Tiệc trăm ngày được kéo dài đến tối, phủ Cẩm Anh vương người ngựa như nước, đã lâu không náo nhiệt như vậy. Sự quan tâm của Tiêu Thiều dành cho Tưởng Nguyễn mọi người đều thấy rõ, ai nấy hết sức hâm mộ. Ngay lúc Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều đứng ở cửa tiễn tân khách, đột nhiên nghe thấy tiếng bà vú giữ hai bé con thét lên, lòng mọi người cả kinh, chưa kịp nói gì đã nhìn thấy bóng người Tiêu Thiều lóe lên, Tưởng Nguyễn kinh ngạc, lập tức như phát điên chạy vào trong.

Nhìn thấy bà vú ngã dưới đất, kẻ đứng bên cạnh chính là Kỳ Mạn, mà người nằm dưới đất, lại là Tuyên Ly.

Tiêu Thiều một tay ôm con, Tưởng Nguyễn bước nhanh tới, không màng gì cả, Minh Sênh và Nam Tự không có gì đáng ngại, Nam Tự chớp mắt nhìn nàng, giống như không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Dạ Phong nói. “Bọn họ đột nhiên xuất hiện, xuống tay quá nhanh, Kỳ Mạn muốn giết đứa trẻ, Tuyên Ly. Cản một đao.” Dạ Phong nói đến đây, bản thân cảm thấy vô cùng nghi hoặc, ai cũng biết Tuyên Ly và phủ Cẩm Anh vương là tử địch, tại sao lại thay đứa trẻ cản một đao, đây là chuyện không ai hiểu được.

Tiêu Thiều bảo vệ đứa trẻ rất tốt, bọn thị vệ vây lấy Kỳ Mạn, Kỳ Mạn không thể tin nhìn chằm chằm Tuyên Ly, bà ta hỏi. “Tại sao?” Ngay sau đó, giọng Kỳ Mạn đột nhiên giương cao, bén nhọn đến mức khiến người khác suýt không chịu nổi, bà ta nói. “Tại sao? Tại sao? Tại sao?”

Tại sao? Hôm nay bà ta trà trộn vào đây, vì muốn giết hai tiện chủng này, đây là con Tiêu Thiều, chính là cháu của Hướng Tiểu Viên, bà ta hận, Nam Cương không thể chiếm được Đại Cẩm. Chỉ cần giết hai tiện chủng này, bà ta coi như không uổng công. Khó khăn lắm mới trà trộn được vào đây, muốn thực hiện mục đích của bản thân, nhưng tất cả đều bị Tuyên Ly phá hủy. Tại sao ngay phút sau cùng hắn lại đột nhiên lao ra cản một đao thay tiện chủng kia! Tại sao tại sao!

Tưởng Nguyễn rủ mắt nhìn về phía Tuyên Ly, nửa người Tuyên Ly ngã trên đất, nhìn hết sức chật vật, một đao kia cắm giữa ngực hắn. Trong mắt Tưởng Nguyễn có hoài nghi, có cảnh giác, khó hiểu, duy chỉ không có một tia tình ý. Đó là ánh mắt quyết tuyệt khi nhìn tử địch, Tuyên Ly cười khổ, tại sao, hắn có thể nói gì đây, hắn khạc ra một búng máu, nói. “Hóa ra. Nàng thật sự hận ta.”

Tưởng Nguyễn chợt trợn to hai mắt, lời này có ý gì, nàng nhìn về phía Tuyên Ly, một suy đoán khó tin hiện lên trong đầu nàng.

“Nàng thật sự hận ta…” Tuyên Ly lại nói.

“Ta vẫn luôn không hiểu, tại sao cuối cùng lại trở nên như vậy, vốn không nên như vậy, tại sao là Tuyên Phái. Sau đó ta biết, nàng mới biến số.” Tuyên Ly nói. Lời nói này có lẽ người khác không hiểu, nhưng Tưởng Nguyễn lại biết hắn đang nói gì, hắn nói là việc sống lại, hắn nói chuyện đời trước. Hắn biết.

Tưởng Nguyễn nhìn chằm chằm Tuyên Ly không nói gì, nhưng Kỳ Mạn lại muốn vọt lên trước, vẻ mặt bà ta vô cùng nôn nóng. Hạ Thanh nghe tin chạy tới nhìn dáng vẻ Kỳ Mạn điên cuồng thì rất giật mình, nói. “Sao nhìn bà ta bất thường vậy, cứ như trúng thất tâm phong?”

Tất nhiên Kỳ Mạn sẽ không vô duyên vô trúng thất tâm phong, hôm nay có thể trà trộn vào đây tất nhiên không phải đèn cạn dầu. Chẳng qua Hạ Thanh càng hăng hái hơn, nói. “Ta không nhìn lầm, bà ta xác thật đã hạ cổ trùng. Đây là tử mẫu cổ, bà ta hạ mẫu cổ, đao vừa rồi——” cậu ta chợt nhìn về phía Tuyên Ly. “Thật may!”

Mấy câu nói ngắn ngủn, mọi người liền hiểu, Kỳ Mạn muốn hạ tử cổ lên người bọn nhỏ, Tề Phong hỏi. “Đó là cổ gì?”

“Phệ tâm cổ.” Hạ Thanh nói. “Nếu bà ta thuận lợi, thì không thể không giữ lại tánh mạng của bà ta, nếu không bà ta vừa chết, người trúng tử cổ cũng sẽ chết. Hơn nữa cổ này vô cùng cay độc, người bị hạ cổ sẽ đau khổ vạn phần, chỉ có tự phối giải dược. Một khi bị khống chế...” Một khi bị khống chế, há chẳng phải Minh Sênh và Nam Tự đều sẽ rơi vào tay Kỳ Mạn sao.

“Ả phụ nhân cay độc!” Lâm quản gia cả giận nói. “Quả thật y như năm đó!”

Tiêu Thiều ôm con, cau mày thật chặt, Nam Tự không biết xảy ra chuyện gì, cảm thấy thú vị cười khanh khách, tiếng cười kia đột nhiên chọc giận Kỳ Mạn. Bà ta không chớp mắt nhìn chằm chằm Nam Tự, đột nhiên cất giọng cười, nói. “Hướng Tiểu Viên, ngươi rất đắc ý à!”

Cái tên Hướng Tiểu Viên này tất cả mọi người không xa lạ gì, chẳng qua cực ít người biết thân thế Tiêu Thiều, Kỳ Mạn nhìn Nam Tự kêu Hướng Tiểu Viên có chút kỳ quái. Sắc mặt Tiêu Thiều lạnhvlẽo, Kỳ Mạn liều mạng tiếp tục nói. “Ta chính là không muốn ngươi được như nguyện, dù ngươi được hắn yêu thích cỡ nào, ta đã nói rồi, chung quy sẽ có một ngày ta cướp hắn khỏi tay ngươi! Bây giờ thì hay rồi, hắn chết, tại sao ngươi còn sống?”

“Phệ tâm cổ bắt đầu cắn trả.” Hạ Thanh nói. “Có điều rốt cuộc bà ta bị thứ gì kích thích? Đang yên đang lành đột nhiên kích động?”

Mọi người không biết chuyện gì xảy ra, Tưởng Nguyễn lại biết rõ, Kỳ Mạn hôm nay vốn ôm lòng liều chết tới đây, ai ngờ giây phút ngàn cân treo sợi tóc lại bị Tuyên Ly phá hỏng chuyện tốt, mắt thấy sắp mất mạng lại không đạt được mục đích, lấy bản tính cương ngạnh của Kỳ Mạn làm sao chịu được. Cộng thêm nhìn thấy Nam Tự được Tiêu Thiều bế bình yên vô sự, e rằng đã kích động nỗi hận lớn trong lòng bà ta.

Chư vị thị vệ đều đề phòng Kỳ Mạn ra tay đột ngột, nhưng thấy Kỳ Mạn đã thất tâm phong, hơn nữa hình như đã mất đi bản lĩnh, trông như một bà điên vậy.

“Ngươi muốn hại con ta, còn phải xem ta có đồng ý hay không đã.” Tưởng Nguyễn lạnh lùng nói. “Chỉ điểm này thôi, ngươi chết mười ngàn lần cũng không đủ.”

Đối với kẻ muốn làm hại con mình, Tưởng Nguyễn sẽ không bao giờ nương tay. Kỳ Mạn như dần tỉnh hồn lại, cẩn thận nhìn Tưởng Nguyễn, nhìn thật lâu mới rõ ràng, bà ta nói. “Là ngươi à Tưởng Nguyễn, ta biết ngươi, khi còn ở phủ thượng thư, mẹ người chết dễ dàng như thế, đều nhờ ta cả.” .

“Ngươi nói gì?” Tưởng Nguyễn ngẩn ra, tiến lên hai bước nghiêm nghị nói. “Nói rõ ràng!”

“A Nguyễn,” Tiêu Thiều cầm tay nàng, tỏ ý nàng đừng kích động, tiếng cười của Kỳ Mạn truyền tới. “Ta thấy mẹ ngươi cũng là một cô gái si tình, ở bên một kẻ như Tưởng Quyền cũng đáng thương. Thế nhưng đời này ta ghét nhất những kẻ si tình, cho nên khi Hạ Nghiên muốn trừ khử cô ta, ta đưa một vị thuốc. Vốn dĩ thuốc kia có thể độc chết cả ngươi luôn, ai ngờ cuối cùng ngươi tránh được một kiếp. Do ngươi may mắn, nếu không, bây giờ làm gì có ngươi! Tuy nhiên ngươi cũng phải cảm tạ ta, nếu không nhờ thuốc kia của ta, thủ đoạn đối phó mẹ con ngươi của Hạ Nghiên, chỉ sợ càng hung tàn hơn gấp mười ngàn lần!”

“Ngươi ——” Lòng Tưởng Nguyễn lạnh toát, nàng vốn cảm thấy độc kia rất kỳ lạ, dù Hạ Nghiên bản lĩnh thông thiên nhưng lấy được độc Nam Cương thì rất quái lạ, nay mọi thứ sáng tỏ. Nàng bình tĩnh, hỏi. “Tại sao ngươi phải làm như vậy?”

Tại sao phải làm như vậy? Kỳ Mạn mai danh ẩn tính ẩn núp ở phủ Thượng thư, chỉ vì muốn mượn nơi này để thực hành kế hoạch của mình, dưới tình huống đó, phải nên im hơi lặng tiếng mới đúng. Sao còn âm thầm nhấc lên sóng gió, ở phủ thượng thư, cũng không có ai đối đầu với bà ta.

Kỳ Mạn lại cười, nhiều năm qua, bà ta dùng nước thuốc thay đổi dung mạo hoàn toàn, gương mặt trở nên bình thường, nào còn chút dáng vẻ công chúa diễm quang bốn phía khi xưa. Nhưng dù vậy, phong thái công chúa Nam Cương vẫn khắc trong xương tủy, giờ khắc này, một cái nhăn mày một tiếng cười, tựa như quay trở về tháng năm tuổi trẻ, có chút yêu mị. Bà ta nói. “Tại sao? Chẳng qua ta cảm thấy cuộc sống như thế không thú vị, ta ghét nhất người si tình, si tình có gì tốt? Nếu cô ta cứ u mê không tỉnh, không bằng ta giúp cô trả giá bằng tính mạng, chẳng phải chơi rất vui sao? Chính thất thì thế nào? Không phải cũng rơi vào kết cục lụi tàn sao?”

Lời này Tiêu Thiều hiểu, ban đầu Hướng Tiểu Viên là thái tử phi, nhưng Kỳ Mạn một lòng muốn gả vào Đông cung, tuy nhiên vốn danh tiếng ở nhân gian của Hướng Tiểu Viên cực tốt, bà từng đứng trước mặt Kỳ Mạn nói với thái tử Hồng Hi rằng, đời này bà chỉ muốn một đời một kiếp một đôi người, không có thiếp thất thông phòng, đó mới là cuộc sống. Có lẽ ngay giây phút đó, mối hận với chính thất đã khắc sâu trong lòng Kỳ Mạn. Đã nhiều năm như vậy, bà ta vẫn chưa từng quên.

“Trên đời này quá nhiều người sinh tình, dù bị trừng phạt, cũng đã được định trước, ngươi không thể đại biểu ý trời.” Tưởng Nguyễn lạnh lùng nói. Kỳ Mạn là hung thủ hại chết mẹ nàng, đồng thời là hung thủ hại chết cha mẹ Tiêu Thiều, còn định làm hại con mình. Một kẻ như vậy, dù có bi thảm đáng thương thế nào đi nữa, cũng không đáng được đồng tình. Nàng mỉm cười, khóe mắt chân mày đều là châm chọc. “Huống chi, ngươi phải biết, Thái tử Hồng Hi chưa bao giờ yêu ngươi, cái gọi là tự oán tự ngả, đều do chính ngươi một bên tình nguyện, tự mình đa tình. Cần gì khiến bản thân trở nên hèn mọn như thế?”

“Ngươi nói bậy!” Kỳ Mạn giống như bị Tưởng Nguyễn đâm trúng chỗ đau, lập tức mắng, dường như còn muốn nhào tới tổn thương Tưởng Nguyễn, Cẩm Nhị lắc mình khống chế bà ta, Kỳ Mạn suýt chút ngã nhào, đỡ góc bàn cười âm lãnh nói. “Ngươi biết cái gì? Ngươi có hắn yêu chiều, cuộc sống cao cao tại thượng, không cần lo nghĩ, chỉ cần nói một câu thôi đã có vô số người nguyện nhảy vào dầu sôi lửa bỏng vì ngươi. Ngươi chưa từng một mình giãy giụa, ngươi chưa từng nếm trải mùi vị yêu mà không có được, ngươi không biết gì cả, ngươi có tư cách gì nói ta!”

“Ta đã từng.” Tưởng Nguyễn bình tĩnh nói. “Ta từng một mình cầu sinh trong bóng tối, từng bị phản bội, từng không thể tin ai không nhìn thấy được con đường phía trước, từng yêu mà không có được cuối cùng phát hiện tất cả chỉ là một trò cười. Cái ngươi gọi là bị phản bội, ta chỉ có thể nói, ta đã từng phó thác sự tin tưởng cả đời, cuối cùng trả bằng một cái giá thê thảm. Do hắn ban tặng, nên mới có ta ngày hôm nay. Tất cả những thứ hiện tại ta có, đều là những thứ trước kia đánh mất. Nhưng không vì thế mà coi đó trở thành lý do.” Tưởng Nguyễn nhàn nhạt nói. “Nếu ngươi muốn có được những thứ như ta hiện tại, đời này, ngươi cũng phải trả một cái giá thê thảm mới được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!