Phản ứng đầu tiên của Trác Du chính là trốn.

Hắn giật mình một cái, trực tiếp mặt đỏ tai hồng mà nhảy dựng lên, theo bản năng mà che lại hạ bộ, xoay người chạy đi, Đàm Đinh đơ người tại chỗ một lúc, sau đó cũng theo bản năng mà duỗi tay, kéo hắn lại.

“Đây là, đây là phản ứng bình thường.”

Cả người Trác Du đều muốn nổ tung, lắp ba lắp bắp mà biện hộ cho bản thân: “Tôi, tôi không thể khống chế được…”

Thiếu niên luôn khí phách, hăng hái bây giờ lại đang đỏ mặt, Đàm Đinh yên lặng một lúc, sau đó cậu giương mắt lên, lỗ tai đỏ bừng..

Cậu chớp chớp mắt, đột nhiên thực nhẹ thực nhẹ mà nói: “Trác Du, lầu 3 hôm nay không có giáo viên canh giữ.”

Trong nháy mắt Trác Du không kịp phản ứng lại.

Chờ tới lúc hắn rốt cuộc hiểu được ý tứ thì toàn bộ đầu óc lại nóng thêm một chút, Trác Du chỉ nghe thấy âm thanh run rẩy của mình đáp lại: “…Được a.”

【 Tỉnh lược 1500 chữ 】

(Tác giả viết vậy edit cũng hết cách└( ̄- ̄└)))

…….

Trong phòng an tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc của hai người, sau một lúc lâu Trác Du nghe thấy thanh âm thực nhẹ, thực nhẹ của nam hài dưới thân gọi hắn một tiếng: “…A Du.”

Đầu óc Trác Du lại đơ toàn tập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!