Trong buổi hoạt động câu lạc bộ hôm thứ năm xã, Giang Miên – người gần đây có tâm trạng tốt, liền hào phóng mời mọi người uống trà sữa.

“Tôi không biết Đàm Đinh đồng học thích uống vị gì, liền chọn trà sữa trân châu phổ thông.”

Giang Miên xách túi lộc cộc chạy tới, đem trà sữa nhét vào trong tay Đàm Đinh: “Uống luôn cho nóng!”

Đàm Đinh cầm ly giấy hoa hòe lòe loẹt Giang Miên đưa thì ngẩn ra một chút, sau một lúc mới ngẩng đầu, thẹn thùng khách khí mà nói cảm ơn.

”Không được, tôi phải đăng lên vòng bạn bè, tôi thèm khát lâu lắm rồi.”

Chu Đào Đào giơ trà sữa bắt đầu tạo dáng chụp ảnh, vừa chụp vừa cảm khái: “Trà bọn họ dùng chính là hồng trà Ceylon, không ngấy một chút nào, tôi rất thích nó.”

Hồng trà Ceylon, là mùi tin tức tố của Trác Du.

Đàm Đinh cảm thấy cái ly trong tay đột nhiên nóng lên, cậu ngơ ngác lúc lâu mới cúi đầu cẩn thật mà nhấp một ngụm nhỏ, liền thấy trong khoang miệng trong khoảng khắc bị hồng trà mát lạnh cùng vị sữa lấp đầy, trân châu mềm mềm cắn một cái ngay lập tức cảm thấy thỏa mãn, hạnh phúc muốn thăng hoa.

Đàm Đinh rất thích, nhưng lại luyến tiếc uống một hơi hết luôn, vì thế ôm cái ly vừa uống từng ngụm nhỏ vừa đi đến sân bóng rổ, lúc đến nơi còn chưa uống xong nửa cốc.

Cậu cắn ống hút, đứng ở ngoài sân bóng rổ nhìn xung quanh trong chốc lát, mới chậm rì rì mà mà đi vào, đứng ở mép khán đài, nỗ lực tìm kiếm bóng dáng Trác Du.

—–

Hôm nay, Hứa Linh chuẩn bị vô cùng đầy đủ.

Cậu nói bóng nói gió hỏi thăm không ít tin tức, biết Alpha này tên Trác Du ở A trung, tuy rằng rất soái, chơi bóng cũng rất tốt, chính là nổi tiếng tính tình rất xấu. Nhưng Hứa Linh là người phản nghịch, rất thích khiêu chiến bản thân, và thích hưởng niềm vui trong đó.

Hứa Linh đối với bề ngoài cùng tin tức tố của mình từ trước đến nay đều rất tự tin. Tính cách cậu sảng khoái, biết cách nói chuyện, cậu hiểu người như Trác Du phải chậm rãi mà tiến tới, cho nên không cần nóng vội trao đổi wechat gì đó, trước hết cứ để Trác Du làm quen với mặt của cậu trước mới là quan trọng nhất.

Nhưng mà là thật sự nhàm chán a.

Hứa Linh thực sự là không có hứng thú với những thứ như bóng rổ, cậu cau mày lại bôi thêm một lần thuốc đuổi muỗi lên cánh tay, dùng tay che nắng, mắt gục xuống, chán muốn chết mà ngồi trên khán đài bắt đầu ngáp.

Cậu ngáp một cái, tùy ý mà nâng lên mắt, liền thoáng thấy cách đó không xa có một nam hài Omega, ôm ly trà sữa chậm rì rì mà nhìn xung quanh.

Hai mắt Hứa Linh sáng lên, nghĩ rằng cuối cùng cũng có người cùng mình trò chuyện. Vì thế, cậu nhảy từ trên khán đài xuống, nghiêng người cười tủm tỉm chào hỏi: “Xin chào bạn học, cậu cũng là tới vì Alpha sao?”

Nam hài Omega kia sinh môi hồng răng trắng, xinh đẹp sạch sẽ như là một tác phẩm điêu khắc trên tuyết, sườn mặt còn có chút lãnh đạm, trầm lặng.

Chính là Hứa Linh thấy qua rất nhiều người, lúc đối diện với đôi mắt của nam hài liền cảm thấy hai mắt của cậu thật ôn nhu, cảm thấy đây là một người có giáo dưỡng rất tốt.

Nam hài kia ngây người một chút, ôm trà sữa ly chần chờ mà sửng sốt tựu hồ không hiểu lời nói của Hứa Linh có ý gì.

Hứa Linh nhìn nam hài sau một lúc mới chậm rãi lắc lắc đầu, chỉ chỉ đám người khí thế ngất trời đánh bóng giữa sân, khách khí ôn hòa nói: “Tôi… tới để tìm bạn của tôi.”

Hứa Linh không nhịn được, trực tiếp cười một tiếng vui vẻ.

Hôm nay nay, ở sân bóng rổ chơi bóng cơ hồ toàn là Alpha, nam hài này nói thẳng không cố kỵ là tới sân tìm bạn, ở cái thế kỷ này làm gì cò ai tin sẽ có tình bạn thuần khiết giữa Alpha và Omega chứ?

Nhưng mà Hứa Linh nghĩ khả năng nam hài này da mặt mỏng, cũng không chọc thủng, chỉ là cười ngâm ngâm: “Ra là vậy, tôi là tới đây vì tiểu ca ca của trường học các cậu, chúc tôi thành công đi.”

Nam hài tựa hồ lại sửng sốt một chút, không nói chuyện, chỉ là siết chặt ly trà sữa trong tay, rũ xuống lông mi.

Giữa sân Trác Du vào thêm được ba điểm, Hứa Linh nhanh chóng đứng dậy vỗ tay, căn bản không để bụng Đàm Đinh có nghe thấy hay không.

Cậu vừa nhiệt mà vỗ tay, vừa gấp gáp chỉ về phía sân mà nói với Đàm Đinh bên cạnh: “Chính là soái ca Alpha vừa rồi, nghe nói hắn tên Trác Du, cậu có wechat của hắn không? Hoặc là wechat bạn bè của hắn cũng được?”

Nam hài không nói lời nào, chỉ là phồng má, rầu rĩ mà cắn ống hút, chậm rì rì mà uống trà sữa.

Hứa Linh cũng cảm thấy không thú vị, nghĩ rằng người này thật sự kỳ quái, vì thế ngượng ngùng mà quay mặt đi, tiếp tục xem thi đấu.

Nghỉ ngơi giữa giờ đã đến, Hứa Linh đang do dự có nên chùa động đi lên không thì liền thấy Trác Du rời sân, đầu tiên là lau mồ hôi sau đó nhìn xung quanh một phen, ngay sau đó ánh mắt dừng lại hướng về phía mình đi tới.

Hứa Linh: “!!”

Cậu liền thấy khoảng cách của mình và Trác Du ngày càng gần —— thiếu niên Alpha đẹp trai vừa đi vừa cau mày gãi gãi tóc, sau đó vuốt ngược tóc ra đằng sau lộ ra ngũ quan cứng rắn lại thâm thúy.

Sau đó Trác Du đi tới trước mặt Hứa Linh.

Sau đó Trác Du đi qua chỗ Hứa Linh.

Sau đó Trác Du đứng yên ở trước mặt nam hài Omega bên cạnh mình.

Hứa Linh ngây người.

“Hôm nay vừa nóng lại vừa hanh, thật là muốn mạng tôi.”

Cậu còn chưa có phản ứng lại thì ngay sau đó liền nghe thấy Trác Du dùng một loại ngữ khí vô cùng quen thuộc mà than thở nói với nam hài kia: “Tôi quên không mang nước, mau cho tôi uống một ngụm, nhanh lên nhanh lên.”

—–

Trác Du gọi thời điểm hắn cùng Đàm Đinh trộm gặp nhau ở dưới kí túc xá mỗi buổi tối là thời điểm đôi bên cùng có lợi, là khung giờ đôi bên tương trợ lẫn nhau.

——————-

Truyện chỉ được đăng tại linhlangcacwordpress.com và wattpad @JuneJune374

——————-

Quá trình cơ bản chính là hắn đem đồ ăn vặt cho Đàm Đinh, còn Đàm Đinh cho hắn chép bài tập. Nhưng mà vì điểm bài kiểm tra toán lần trước không được lý tưởng, nên Đàm Đinh bắt đầu cự tuyệt việc trực tiếp đưa sách bài tập cho Trác Du, nhất định phải bắt Trác Du hiểu cách làm ra đáp số mới bằng lòng buông tay.

”Không phải chứ, tôi học được mấy thứ này thì có lợi ích gì đâu a.”

Trác Du bị một phép vi phân và tích phân làm cho đầu óc tan nát, bắt đầu tự sa ngã mà hét lên: “Tôi không thi đại học thì có chỗ nào không tốt chứ, tôi tùy tiện là lưu manh không được sao?”

Đàm Đinh nóng nảy.

“Thi quá thấp sẽ bị thôi học.”

Đàm Đinh tức giận đến cả kẹo mềm đều không ăn, ôm túi kẹo, mở to hai mắt trừng mắt hắn: “Trác Du, nếu cậu bị thôi học, cậu cũng chỉ có thể ngốc ở trong nhà ăn cơm trắng, sau đó chúng ta không thể gặp mặt nhau mỗi ngày như này nữa, sao cậu có thể tôi một người ở lại đây…”

Trác Du: “……”

Hắn kỳ thật chỉ là vô tâm oán giận, nào nghĩ đến hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy, nói giống như hắn là một tội nhân tội ác tày trời vậy.

Trác Du nhan chóng đoạt lấy túi kẹo mềm trong tay Đàm Đinh, lấy ra vài viên hoang mang rối loạn, vội vàng mà nhét vào trong miệng Đàm Đinh, ý đồ dời đi lực chú ý của cậu.

“Sẽ không bỏ cậu một mình.”

Trác Du nói xong cũng nhét một viên kẹo vào miệng mình nhai nhai sau đó thở dài: “Tôi học, tôi học còn không được sao?”

“Hôm nay không phải cậu xem chúng tôi thi đấu bóng rổ sao?” Trác Du nhanh chóng đổi đề tài: “Thế nào? Cảm thấy thú vị không?”

Đàm Đinh phồng quai hàm nỗ lực nhai nhai kẹo trong miệng.

Sau một lúc lâu cậu hàm hàm hồ hồ nói: “Tôi thấy đúng là một loại vận động rất tốt, chính là lúc cướp bóng có một số động tác có chút nguy hiểm, cậu… cậu phải chú ý.”

“Yên tâm.”

Trác Du lâng lâng nói: “Đám kia người thể lực cùng độ linh hoạt của chân tay còn lâu mới bằng tôi, cậu xem dùng là trong sân hay bên ngoài đều có rất nhiều người ngưỡng mộ tôi…”

Đàm Đinh tựa hồ là nghĩ tới cái gì, không có nói chuyện.

Một lát sau cậu lại lén lút hai cái kẹo từ trong kẹo, đầu tiên là cúi đầu nhét vào miệng, sau đó đột nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “…Khổng tước xòe đuôi.”

Trác Du trong nháy mắt thậm chí hoài nghi hắn bị ảo giác.

Hắn chần chờ mà khiếp sợ mà nhìn chằm chằm sườn mặt Đàm Đinh sửng sốt một hồi lâu, mới nhịn không được hỏi: “Cậu nói cái gì?”

Đàm Đinh chột dạ mà nhìn chằm chằm mũi chân: “…. Không có gì.”

Trác Du vui vẻ.

“Ghê gớm nha? Học được từ ngữ bẩn thỉu của sư huynh hả?”

Trác Du cảm thấy dáng vẻ này của Đàm Đinh buồn cười lại đáng yêu, trong lòng ngứa không chịu được, liền một phen câu lấy bả vai Đàm Đinh, cười cười đem mặt ghé vào bên tai cậu chất vấn nói: “Châm chọc tôi thích khoe khoang đúng không? Được a, lá gan còn rất lớn a…..”

Lỗ tai Đàm Đinh liền nóng lên, nhưng vẫn là ôm túi kẹo không nói lời nào.

“Được, tôi là đại hoa khổng tước, cậu đem kẹo trả lại cho tôi.”

Trác Du làm ra vẻ tức giận với Đàm Đinh: “Đại hoa khổng tước không muốn cho cậu ăn —— tôi chính là cho con rùa Khương Đại Nhân nuôi ăn còn hơn là cho tiểu bạch nhãn lang là cậu ăn…”

Đàm Đinh càng ôm chặt túi kẹo hơn: “Không.”

Trác Du suýt chết vì nhịn cười.

Hắn dứt khoát cúi xuống, với lấy túi kẹo trong tay Đàm Đinh, Đàm Đinh liền đem kẹo dấu ra sau lưng, Trác Du lại tiếp tục duỗi tay ra, Đàm Đinh buộc phải ngửa ra sau để trốn tay hắn.

Cứ như vậy Trác Du càng ép càng chặt Đàm Đinh cũng càng ngày càng ngửa ra sau, liền ở lúc ngón tay Trác Du sắp đụng tới túi kẹo kia, Đàm Đinh rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa, cộp một tiếng mà đập sau gáy vào bậc thang cứng rắn.

Vẫn là đau.

“Đm.”

Trác Du không nhịn được mà mắng ra, vội vàng lại gần Đàm Đinh, duỗi tay sờ tới sờ lui sau gáy Đàm Đinh: “…Có đau không?”

Lông mày Đàm Đinh trong chốc lát cau lại, đấy mắt vì đâu đớn mà nổi lên một tầng nước, cậu giống như là động vật nhỏ co rúm lại một chút, nghiêng đầu rũ mi trong chốc lát mới lắc lắc đầu nói: “Không sao.”

Cậu nói như vậy trong lòng Trác Du càng hụt hẫng.

“Tôi, tôi chỉ là muốn cùng cậu đùa một chút…”

Trác Du không được tự nhiên mà bắt đầu điên cuồng vò đầu, lời cũng không kịp nghĩ mà nói ra: “Kẹo đều cho cậu, tôi không có tức giận, chính là cùng cậu đùa chút…”

Đàm Đinh nằm ở bậc thang, nháy mắt, lẳng lặng mà nhìn chằm chằm Trác Du.

“Tôi cũng không nên nói cậu như vậy, Trác Du.”

Sau một lúc lâu Đàm Đinh nghiêng đầu qua, lẩm bẩm nói: “Cậu vô cùng ưu tú, kỳ thật không chỉ là người trong trường, cảm giác giống như tất cả mọi người đều sùng bái cậu, đều thích…”

Sau đó Đàm Đinh đột nhiên liền không nói.

”Thì làm sao?”

Trác Du đem mặt càng sát lại, rất kỳ quái mà nói: “Tôi lại không thích bọn họ a?”

Đàm Đinh lại chớp chớp mắt, chậm rãi quay mặt đi.

Trác Du lúc này mới chú ý tới khoảng cách của mình cùng Đàm Đinh nguyên lai lại gần như vậy—— nam hài nằm ở trên bậc đá, đáy mắt tỏa ra ánh sáng nhỏ vụn tinh khôi giống như dải ngân hà, lông mi rậm rạp giống như cây quạt nhỏ khẽ run, tựa hồ giây tiếp theo sẽ đụng vào mũi Trác Du.

Nhưng mà Đàm Đinh cũng không nói lời nào, chỉ là hơi nhấp cánh môi mềm mại nhìn chằm chằm Trác Du, cặp mắt xinh đẹp luôn là bình tĩnh, nhưng không biết như thế nào, bây giờ lại tựa hồ mang theo một tia buồn bã cực kỳ bé nhỏ.

Trác Du cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, vừa chần chờ định hỏi một chút,nhưng lời nói còn chưa nói ra, lại đột nhiên ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào, rồi lại thực thoải mái thanh tân dễ ngửi mùi quả lê, nhè nhẹ từng đợt từng đợt mà chui vào xoang mũi hắn.

Rõ ràng chỉ là mùi hương, lại trong nháy mắt Trác Du đột nhiên cảm thấy máu trong ngực hắn sôi sùng sục, xương cốt như đông cứng lại không thể động đậy được, đôi mắt khóa chặt ở phần da mềm mại trắng nõn ở cổ của Đàm Đinh, giống như là bị yểm trụ, chỉ cảm thấy thân thể của mình đột nhiên có những xao động khó nhịn, yết hầu khô khốc giống như bị bỏng.

Dường như còn có một chỗ cũng….

“…. Trác Du?” Đàm Đinh gọi hắn.

Trác Du lúc này mới cứng đờ mà đáp lại. Hắn cuối cùng hồi thần, đột ngột đứng dậy, vội vàng kéo Đàm Đinh lên, sau đó túm lấy bài tập toán trên mặt đất, không dám nhìn Đàm Đinh

Vì thế Trác Du quay lưng lại, chỉ là để lại cho cậu một cái bóng dáng hốt hoảng, khàn khàn nói: “Tôi, tôi, tôi nhớ ra Khương Đại Nhân hẹn tôi có việc muốn nói, tôi… tôi đi trước, ngủ ngon.”

Đàm Đinh không biết hắn bị làm sao, chỉ là ngơ ngác mà ngồi ở bậc thang, nhìn thân ảnh Trác Du chật vật mà chạy trối chết, rũ xuống lông mi, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm mà nói một câu ngủ ngon.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!