Lần đầu tiên Ôn Thiệu Ngôn gặp Trần Kiến Nguyệt là ở sân nhà họ Ôn.

Ôn Chấn lấy cớ sẽ khám bệnh cho mẹ uy hiếp anh, ép anh về nước.

Vào ngày anh trở về nước, Ôn Thiệu Đình đưa bạn gái về ra mắt, đi cùng còn có Trần Kiến Nguyệt.

Trong phòng khách, hai gia đình lịch sự chào nhau.

Ôn Thiệu Ngôn cười đến nỗi mặt cứng đơ, tìm cớ rời đi, vừa bước ra khỏi cửa, lập tức trở lại vẻ mặt thờ ơ thường ngày.

Trùng hợp là anh phát hiện Trần Kiến Nguyệt cũng lẻn ra ngoài giống mình.

Cô gái ngoan ngoãn hiền lành vừa nãy giờ đây đang treo ngược trên chiếc xích đu ngoài sân, mái tóc dài kéo lê trên đất.

Đôi chân dài dưới váy khiến thiếu niên đỏ mặt, Ôn Thiệu Ngôn vội vàng quay mặt đi.

Trước khi Trần Kiến Tinh xảy ra chuyện, hai người tuy học cùng trường, cùng lớp nhưng cũng không nói chuyện nhiều.

Vì mẹ, Ôn Thiệu Ngôn học tập điên cuồng chỉ để nổi bật vượt hẳn mọi người, để Ôn Chấn coi trọng anh.

Khi mệt mỏi, anh cũng không quên quan sát Trần Kiến Nguyệt, sự tương phản nhỏ nhất của cô cũng có thể khiến anh cười thầm rất lâu.

Sự việc của Trần Kiến Tinh là một bước ngoặt.

Đêm đó, Ôn Thiệu Ngôn trốn ở một góc lầu hai, nghe người lớn ở tầng dưới thảo luận biện pháp bảo vệ Ôn Thiệu Đình.

Tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên cùng những khuôn mặt tươi cười xấu xí khiến Ôn Thiệu Ngôn cảm thấy buồn nôn.

Nhưng anh không làm gì cả, anh có thể làm gì đây?

Bị cha ruột tra tấn lớn lên, mẹ ruột bị điên bị nhốt vào viện dưỡng lão ở nước ngoài, một khi khiến Ôn Chấn không vui là đều đang trên con đường đẩy mẹ anh đến gần hơn với con đường sinh tử.

Đêm đó, anh chỉ dựa vào tường thở dài, nắm chặt tay, nhắm mắt lại.

Sau khi chị gái qua đời, tính tình của Trần Kiến Nguyệt thay đổi mạnh mẽ, trốn học, đánh nhau đều đã trở thành chuyện bình thường, các giáo viên tức giận nhưng đồng thời cũng cảm thấy thông cảm và bất lực, chỉ có thể răn bảo nhiều lần, lấy cớ đuổi học ép cô chăm chỉ học tập.

Nhìn cô vì chuyện của chị gái giống như cá mắc cạn trên sa mạc Gobi loay hoay tìm kiếm biển cả bôn ba tứ phía, lòng Ôn Thiệu Ngôn cảm thấy ngột ngạt không tả nổi.

Tất cả những gì anh có thể làm là ép Trần Kiến Nguyệt chăm chỉ học tập cùng với việc ngăn cản cô bỏ bê việc học.

Đúng như anh dự đoán, trong lần tiếp xúc gần gũi đầu tiên Trần Kiến Nguyệt đã rất phản kháng anh.

Đôi mắt sắc bén như dao đó dường như đã tẩm thuốc độc, chỉ cần liếc nhìn một cái là anh sẽ ch.ết ngay.

Cô càng chống cự thì anh càng muốn tiến lại gần.

Vì vậy, anh đã đặc biệt chọn một trường đại học cùng thành phố với Trần Kiến Nguyệt, cứ hễ khi nào anh có thời gian đều sẽ đến thăm cô.

Anh cũng đã xua đuổi vô số chàng trai vây quanh cô.

Cứ như vậy, cho đến khi tốt nghiệp đại học, Trần Kiến Nguyệt vẫn không thích nói chuyện với anh.

Anh đều hiểu, đối diện với em trai của kẻ thù, nhìn một cái cũng xem như nhân từ lắm rồi.

Mỗi khi đi công tác, Ôn Thiệu Ngôn sẽ chọn chuyến bay mà Trần Kiến Nguyệt bay cùng.

Lần nào anh cũng là hành khách rắc rối nhất, nhìn thấy Trần Kiến Nguyệt dằn mình đảo mắt đưa nước cho anh, tim anh càng lúc đập càng nhanh không thể khống chế.

Chỉ cần cô có thể nhìn anh là anh hài lòng rồi.

Bởi vì từ rất lâu về trước anh đã yêu cô rồi.

Mấy ngày sau, vô tình nghe thấy Ôn Chấn đang nói chuyện điện thoại với người nào đó, Ôn Thiệu Ngôn ngồi không yên, lập tức muốn đưa cô ra nước ngoài.

Không ngờ Trần Kiến Nguyệt không những không cảm kích mà còn nặng lời với anh.

Về đến nhà, Ôn Thiệu Ngôn mệt mỏi ngã xuống giường, lúc tỉnh lại thì trời đã tối.

Khi biết tin Trần Kiến Nguyệt đã qua đời trong vụ tai nạn ô tô, anh lại nặng nề ngã xuống giường.

Anh vừa quét chân, những chai nước khoáng chưa mở nắp rơi xuống bàn, hết chai này đến chai khác, nhiều không đếm xuể.

Mỗi chai đều có logo của hãng hàng không giống nhau, chỉ có anh mới biết những chai nước này đều đến từ cùng một người.

*

Ôn Thiệu Ngôn đang chơi piano, nghe thấy cô cháu gái nhỏ của mình ngâm nga bài hát đó, anh hưng phấn đến mức tay run rẩy.

Anh chắc chắn không chút do dự, cô đã quay lại.

Khúc nhạc này anh chưa hề đàn cho nhà họ Ôn nghe bao giờ.

Anh quyết định sẽ chăm sóc thật tốt đứa trẻ này lớn lên.

Cho dù cô có yêu cầu anh chết để trả thù, anh cũng sẽ không bao giờ do dự.

Lúc nhặt cây đuốc lên, Ôn Thiệu Ngôn liền thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng anh cũng đã chuộc lỗi cho sự hèn nhát của mình rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!