“Ui da!”

Guốc gỗ bị Tùng Hữu Kỷ chặn lại, ngực cô ta bị đập mạnh tới mức đau nhức.

Mạnh Lan xoay người, cô đứng dưới ánh mặt trời, cơ thể dường như đang tỏa ra luồng sáng nóng bỏng khắp bốn phía. Cô đến gần Trường Đằng Ma Mỹ, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi dì, cháu không biết dì tới rồi.”

Trường Đằng Ma Mỹ cười cười: “Không sao, thanh niên dễ xúc động thật.”

Hạ Vãn Vãn muốn ở lại với Trương Nhất Trì, nhưng cô ấy cũng bị người hầu bên cạnh Trường Đằng Ma Mỹ mạnh bạo lôi đi.

Bọn họ ngồi trên một chiếc xe ngựa, nghiêng ngả tròng trành, lảo đảo lung lay. Bốn phía của xe được buộc bùa bình an, mành cửa sổ bằng lụa cũng được thêu bùa chú màu đỏ thẫm. Mạnh Lan nhìn kỹ, phát hiện các bùa chú này hơi khác với tấm cô thấy trong mộng và tấm được treo bên ngoài phòng cho khách.

“Bùa bình an này khác với bùa cho chúng cháu đúng không?” Mạnh Lan hỏi.

Trường Đằng Ma Mỹ giải thích: “Đương nhiên, xe ngựa là xe ngựa, dinh thự là dinh thự, đương nhiên không giống nhau, nhưng tác dụng thì đều như nhau. Có rất nhiều loại bùa chú.”

Bọn họ dừng dưới chân núi, xe ngựa không thể tiến vào đồi núi.

Trường Đằng Ma Mỹ xuống xe, bảo mọi người: “Chúng ta phải đi bộ một đoạn đường, tới một nơi xa hơn. Hy vọng các cháu sẽ theo kịp, một mình lạc trong rừng rậm rất nguy hiểm.”

“Biết nguy hiểm mà gia chủ gia tộc Trường Đằng như bà cũng không dựng hàng chắn bảo vệ dân làng nữa.” Mạnh Lan lảm nhảm, không hề để tâm. Cô biết Trường Đằng Ma Mỹ chỉ đơn giản không muốn để bọn họ chạy lung tung, đụng đến một vài bí mật.

Nhưng hiện tại, những điều cô nên biết thì cô đã nắm rõ rồi, chẳng hạn như nguồn gốc người nhộng gốm và sơn trang Nhật Lạc xuất quỷ nhập thần.

“Tôi có một câu hỏi.” Mạnh Lan nói.

Tính cách của Trường Đằng Ma Mỹ rất tốt, nhưng có vẻ đây là một ít dung túng bà ta dành cho bọn họ, bà ta biết bản thân không cần chịu đựng lâu, cũng không ngại việc Mạnh Lan vô lễ: “Mời nói.”

“Tại sao lại tìm chúng tôi?” Mạnh Lan hỏi: “Gia tộc Trường Đằng không còn người nào khác cùng độ tuổi 20, 30 à?”

Cô thẳng thắn như thế, khiến Trường Đằng Ma Mỹ đoán được bọn họ ắt hẳn đã biết nghi thức Nhật Lạc Ca và tình cảnh mình đang gặp phải. Mục đích vào sâu trong núi lần này quả thực cũng là một bước trong nghi thức Nhật Lạc Ca, bọn họ cần được lựa chọn thì mới có thể trở thành Tân thần.

Có một danh từ riêng nằm trong tên của vị thần ở đảo Nhật Lạc: “Ngọc tế”.

Thuần khiết tựa ngọc, hiến tế thần linh.

Nếu không một ai được chọn, bọn họ sẽ giẫm phải vết xe đổ năm mươi năm trước.

Giọng điệu bà ta hơi bất đắc dĩ, bà ta cũng không giấu giếm điều gì trong chuyện này: “Bởi vì ba năm trước đây đã xảy ra bất trắc.”

“Bất trắc?” Mạnh Lan ngờ vực.

Bọn họ băng qua rừng cây rậm rạp, càng vào sâu, khu rừng càng ẩm ướt và yên tĩnh, dưới chân cũng có phần lầy lội vì dòng suối sũng nước.

“Ba năm trước đây, ác linh đã xuất hiện. Bấy giờ gia tộc Trường Đằng có ba người được lựa chọn, họ đã chuẩn bị sẵn sàng để trở thành ngọc tế.” Trường Đằng Ma Mỹ kể.

“Ngọc tế là gì?”

“Các cháu có thể hiểu như vị thần trong miệng dân làng, cũng là vị thần chủ trì nghi thức Nhật Lạc Ca. Nếu các cháu muốn biết tại sao lại có tên này thì hai ngày sau sẽ hiểu thôi. Ngọc trong suốt, hiền hòa, bao dung. Máu có thể thẩm thấu, nhuộm màu, tăng thêm vẻ đẹp của nó.” Bà ta ngoảnh đầu nhìn Hạ Vãn Vãn và Cố Diệp phía sau, dường như đang suy nghĩ nên chọn ai thì mới phù hợp tiêu chuẩn.

“Ngài còn chưa nói chuyện xảy ra ba năm trước là gì đấy?”

“Tôi đoán các cháu chắc đã biết chuyện cứ sau vài thập niên sẽ đổi một vị thần mới rồi. Khoảng cách thời gian không cố định, dấu hiệu duy nhất nằm ở việc ác linh tràn về thế gian. Ác linh xuất hiện, chứng tỏ nghi thức Nhật Lạc Ca trước đó đã mất hết tác dụng, người nhộng gốm không phong ấn được cổng U Minh, chỉ đành phải bắt đầu lại mọi thứ thôi.” Làn da Trường Đằng Ma Mỹ trắng nõn, bà ta bôi son đỏ rực, đôi môi mở rồi đóng, diễm lệ tựa một con quỷ dạ xoa mới chén xong nội tạng tươi sống.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Giang Sách Lãng đã trao đổi tin tức với Cố Diệp, rồi sẽ báo cho Hạ Vãn Vãn, bọn họ duy trì việc đồng bộ thông tin, thế nên cũng theo kịp tốc độ nói chuyện của Trường Đằng Ma Mỹ.

“Khi ấy, những thanh niên hợp tuổi của gia tộc Trường Đằng đều trở thành Sen Tịnh Đế, tôi gấp rút viết thư cho bố các cháu để xin trợ giúp. Tuy nhiên, sau khi gửi thư đi, ác linh lại biến mất một cách đầy kỳ tích. Cứ như bọn chúng không hề xuất hiện vậy, chuyện này chưa từng có tiền lệ, kể cả trăm năm trước.” Trường Đằng Ma Mỹ không nói dối, khi nhắc đến chuyện này, bà ta cũng vô cùng hoài nghi: “Mãi đến ba ngày trước, ác linh lại bắt đầu tràn vào, tôi chỉ đành viết thư lần nữa thôi.”

Thanh niên dự phòng của Trường Đằng gia đã qua đời hết rồi?

Chuyện gì đã dẫn tới sự thay đổi của ba năm trước?

Mạnh Lan suy tư, cô chợt nhớ đến lời của dân làng đã từng nói, khoảng cách lần này là năm mươi năm, thời gian cực kỳ dài, trước kia chỉ mới ba mươi năm thôi mà phong ấn đã không chống đỡ nổi rồi.

Bọn họ lên núi rất lâu, lại bắt đầu đi dọc sườn núi, men theo con suối để vào sơn cốc. Nơi này lâu rồi chưa có người đến, cỏ đã mọc cao đến eo, người hầu mở đường đằng trước, bọn họ theo sát phía sau. Sương sớm rơi trên mặt Mạnh Lan, ươn ướt lành lạnh. Bọn họ càng vào sâu, người nhộng gốm cũng ngày một nhiều hơn.

Giang Sách Lãng ngẩng đầu.

Mạnh Lan hỏi: “Thầy nhìn gì vậy?”

Giang Sách Lãng đáp: “Cảm giác nơi này hơi quen.”

Sau khi đi bộ hai mươi phút, một hang động đá vôi xuất hiện, ở cửa hang có một dòng suối đen, sủi bọt từ dưới lên. Mạnh Lan bỗng nhớ tới dòng nước đen bên cạnh Sơn Dã Tá ngày đó. Cô đến gần quan sát, nhiệt độ nước rất lạnh, một luồng khí lạnh lẽo lởn vởn vờn quanh, hơi lạnh chui vào lỗ chân lông khiến lông tơ dựng đứng.

Hạ Vãn Vãn không nhịn được, phải xoa xoa cánh tay mình, Cố Diệp lấy áo của mình khoác lên người cô.

Cửa hang đen kịt.

Người hầu đốt đuốc, nhưng ngọn lửa vẫn không hề mang đến chút ấm áp nào.

Hang động đá vôi chật hẹp có vô số ngã rẽ. Chẳng thấy bất kỳ dấu vết đánh dấu nào ở các ngã rẽ, nhưng Trường Đằng Ma Mỹ vẫn rất rành rọt việc chọn đường. Giọng nói chậm rãi của bà ta quanh quẩn giữa từng vách hang lạnh băng: “Hai mươi năm trước, tôi cũng nằm trong danh sách người được đề cử làm ngọc tế, các cháu đừng nghĩ tôi máu lạnh, đây là chuyện mỗi đời gia chủ đều phải trải qua.”

Nghe thấy lời này, Hạ Vãn Vãn không phục: “Còn tôi chẳng hưởng thụ được bất kỳ lợi ích nào từ việc người khác sùng bái gia tộc Trường Đằng cả. Lúc cần người hy sinh thì nhớ đến chúng tôi, bảo chúng tôi lên đảo, nói chuyện dâng hiến mạng sống với chúng tôi, không phải các người đều được hưởng lợi miễn phí sao!”

Mạnh Lan phụ họa: “Tôi thấy Vãn Vãn nói đúng.”

Trường Đằng Ma Mỹ hừ một tiếng.

Bà ta đáp: “Thế phải qua hỏi bố các cháu rồi, tiền của các cháu đều do chúng tôi cung cấp.”

Hạ Vãn Vãn trợn mắt: “Chính bà cũng không giải thích được, xui xẻo lắm mới trở thành người của Trường Đằng gia đấy!”

“Chúng ta đang hoàn thành số mệnh của tổ tiên.” Trường Đằng Ma Mỹ lạnh lùng bảo: “Hơn nữa, các cháu không chết đâu, ai nói sau khi thành thần sẽ tiêu vong vậy, nói xằng bậy.”

Ánh lửa hiu hắt thấp thoáng từ xa.

Bọn họ bước vào một hang động nhỏ tầm hai mươi mét vuông. Trong hang có một hồ nước hình tròn, có vẻ do con người xây dựng, xung quanh được vẽ bức tranh cử hành nghi thức Nhật Lạc Ca.

Trường Đằng Ma Mỹ nói: “Các cháu hãy nằm giữa hồ, tôi canh ở đây. Yên tâm, sẽ không sao đâu.”

Đây là một bước bọn họ cần phải trải qua, để nước sông Minh phán đoán người thích hợp để trở thành ngọc tế.

Hạ Vãn Vãn bất động.

Cô ấy nhìn hồ nước sâu thẳm, cơn rùng mình chạy dọc khắp xương sống, cơ thể bắt đầu không kìm được mà run rẩy.

Hồ nước đen ngòm, hang động đá vôi sâu thẳm, đây chẳng phải giấc mơ của cô ấy sao?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Giống nhau như đúc!

Mạnh Lan sẽ chết ở đây!

Không được, không ai được chết ở đây!

Không ai được phép hết!

Thình lình.

Cô ấy bất ngờ kéo tay Mạnh Lan, chạy về phía lối ra: “Đi mau! Chúng ta không thể ở nơi này! Chúng ta không thể!” Hạ Vãn Vãn tựa như một con thỏ điên, bung ra toàn bộ sức lực!

Trước kia Mạnh Lan luôn bảo vệ cô ấy, lúc nào Mạnh Lan cũng kéo cô ấy chạy, lần này cô ấy tuyệt đối sẽ không để Mạnh Lan rơi vào nguy hiểm!

Cố Diệp và Giang Sách Lãng theo sát phía sau, bọn họ lần theo bóng dáng của Hạ Vãn Vãn. Sức chiến đấu của hai người đàn ông rất mạnh, bọn họ đánh ngã tất cả người hầu, không để đối phương tiếp tục đuổi theo.

Nhóm bốn người kéo dài khoảng cách.

“Bên kia!” Giang Sách Lãng chỉ cần nhìn một lần đã nhớ kỹ từng lối rẽ bọn họ tiến vào.

Hạ Vãn Vãn hoảng sợ, lo chạy không hề nhìn đường.

Mạnh Lan chạy tới nỗi khiến vết thương dưới chân rách ra, máu tươi chảy xuống guốc gỗ.

Lộc cộc.

Trong hang động chỉ còn tiếng bước chân dồn dập.

“Chúng ta không thể đến nơi này, cậu sẽ mất mạng ở đây, chính là nơi này!” Hạ Vãn Vãn thở hồng hộc, cô ấy vẫn vô cùng chắc chắn về suy nghĩ của mình: “Bọn họ sẽ giết cậu, địa điểm này giống hệt giấc mơ ngày đó của mình! Chúng ta không thể ở lại Trường Đằng gia, không thể!”

Người hầu đuổi theo đã bị Cố Diệp đánh bay với một quyền, cơ bắp trên cánh tay của anh ấy nổi lên, đôi mắt sắc bén, chẳng khác gì Tu La trấn cổng địa ngục. Giang Sách Lãng cũng thay đổi thái độ lười biếng thường ngày, ánh mắt tựa lưỡi dao.

Loanh quanh lòng vòng trong hang động đá vôi.

Giọng Trường Đằng Ma Mỹ vang vọng khắp bốn bề: “Các cháu không ra được, thiếu tôi các cháu không ra được đâu.”

Bà ta đang cười nhạo mấy kẻ không biết lượng sức kia.

Nghe bảo năm xưa Sơn Dã Tá cũng kéo Cung Thủy Nại Hoa chạy trốn thế này, nhưng loay hoay hai ngày cũng không tìm được lối ra, cuối cùng cả hai đã ngất xỉu trong hang động đá vôi. Hang động này tồn tại sự sống, sở hữu ma lực, nó sẽ không buông tha cho bất kỳ người nào mà nó muốn!

Đen kịt.

Âm u.

Ẩm ướt.

Phía sau đã không còn người hầu đuổi theo, chỉ nghe mỗi tiếng nhỏ nước tí tách.

Rõ ràng trong hang động không có nguồn sáng, nhưng bọn họ vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của nham thạch, có lẽ vì được tia nắng từ nơi nào đấy khúc xạ.

Trước mặt Hạ Vãn Vãn là bốn lối đi, bàn tay kéo Mạnh Lan đã đổ mồ hôi, cô ấy nôn nóng nhìn Giang Sách Lãng, hy vọng anh sẽ nói cho cô ấy biết phải chọn hướng nào.

Sắc mặt Giang Sách Lãng trầm xuống, rõ ràng chỉ có hai lối đi lúc tiến vào nơi đây, sao giờ đã biến thành bốn đường rồi?

Chẳng lẽ hang động này là một vật sống, nó có thể vây hãm con mồi, không chịu thả đi ư?

Tuy trí nhớ của Cố Diệp không tốt bằng Giang Sách Lãng, nhưng anh ấy nhớ rõ trên suốt cả quãng đường vào, không hề có hang động nào gồm bốn lối rẽ cả. Bóng tối trước mặt như thể giống một cái bẫy hơn!

Giang Sách Lãng đốt cây đuốc vừa rồi anh đã tiện tay cầm lấy, ngọn lửa màu đỏ cam từ từ bùng lên, mang đến cho họ một vài xoa dịu.

“Chắc tạm thời bọn họ không tìm được chúng ta đâu.” Giang Sách Lãng nói: “Không nghe thấy tiếng động xung quanh.”

“Trước hết chúng ta phải biết cách nào để ra ngoài đã.” Mạnh Lan gõ gõ bức vách tường, rất chắc chắn, nhưng tổng thể bức tường vẫn có cảm giác mềm mại.

Mạnh Lan:?

“Sờ vào thấy lạ lắm.” Cô nói.

Ngọn đuốc chiếu lên vách tường.

Trên bức tường gồ ghề chảy xuống một chất lỏng màu vàng y như nhựa cây tùng, trong chất lỏng có vẻ còn trộn lẫn tơ máu. Giang Sách Lãng nắm chặt tay Mạnh Lan kéo về phía mình.

“Sao thế?”

“Mặt, một khuôn mặt.”

Một gương mặt của người đàn ông trưởng thành đột ngột xuất hiện trên tường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!