Edit + Beta: Basic Needs

………..

Đây là một buổi sáng bình thường, bộ phận hậu cần của quan phủ huyện giữ liên lạc với sai nha làm nhiệm vụ phía trước.

Về nhiệm vụ bắt sòng bạc đã được thông suốt trong hệ thống, hiển nhiên có người phụ trách theo dõi đủ hết các mục. Huy chương mà mỗi sai nha đeo trên ngực chính là máy ghi chép, giờ phút này trong màn hình, các sai nha đã ngồi lên máy bay và vào núi.

Dù sao bay đi cũng rất nhanh.

Nhưng họ chưa vào đó là đã ngửi thấy mùi... Hơn nữa trên đường còn nhìn thấy một ít người làm việc trong núi của cái thôn này phát ra tiếng kêu ỏm tỏi, một bên thì kêu to một bên thì chạy xuống núi, trên mặt ai nấy đều rất hoảng sợ.

Hình như phía trước đã xảy ra thảm kịch cấp hủy diệt.

Chẳng lẽ là án giết người liên hoàn?

Nhưng cái mùi đó quá mãnh liệt đấy, đừng nói là cất giấu một lượng lớn xác thối chứ!

..... e b oo k t r uy e n. v n

Thật ra ngay cả những sai nha khác ở trong quan phủ của huyện xa xôi cũng cảm thấy mình còn ngửi được, hiệu quả hình ảnh quá tốt.

Người của bộ phận hậu cần trong lúc theo dõi máy giám sát nhìn thấy đã mất cảm giác ngon miệng luôn trong ngày. Để đạt được chuyện cùng hưởng tin tức có được, bọn họ lại nói với đồng nghiệp sinh động y như thật, người đồng nghiệp này lại mang chuyện này đi nói với đồng nghiệp khác.

Chuyện này lan tràn hệt như dịch bệnh ở quan phủ, dì nấu ăn trong căng tin bực mình: Hôm nay đồ ăn không ngon à, từng người bày ra biểu hiện như vậy là có ý gì? Không ăn thì về sau đừng có mà ăn!

.....

Bắt được người ta, đám sai nha gọi A Điêu phân biệt đám người bên ngoài cửa sổ cách ly.

Đương nhiên A Điêu nhận ra đám người Hồ Hỉ. So với bộ dáng vênh vang ức hiếp cô ngày hôm qua, hôm nay bọn họ có vẻ mất tinh thần tới cùng cực, sắc mặt ai nấy tái nhợt, giống như ói bằng sạch.

Không chỉ bọn họ, mấy sai nha bắt bọn họ đến quan phủ có mặt cũng không tốt là bao, hệt như đã tắm rửa toàn thân một lần.

Nhưng A Điêu giả bộ còn yếu ớt đáng thương với vẻ mặt xanh xao hơn cả bọn họ.

Cô đã tính không được giá trị năng lực niệm, bởi vì mắt thường có thể thấy được trên trán mấy sai nha này còn đang có giá trị năng lực niệm +1 +1 +1 tung bay. Song nó chẳng mãnh liệt hơn bọn Hồ Hỉ, trên trán bọn họ còn đang có số +3 +4 thậm chí cộng tới mức +10.

Phải mất một thời gian dài trước khi dừng lại.

“Là bọn họ, em nhận ra.”

(P1)

A Điêu xác định xong xuôi và sai nha ghi lại, người này kêu cô ký tên ấn dấu tay và bảo: “Lúc chúng tôi tới, bọn họ đã không còn đạo quán nữa, bọn họ bị bắt ở dưới sông. Nhà xí nổ tung, bọn họ ở ngay đó, thậm chí Hồ Hỉ kia còn ngã xuống đấy, em có biết không?”

A Điêu nhạy bén ý thức được có vẻ sai nha cao lớn khôi ngô như gấu này đang thăm dò cái gì đó.

Quả nhiên, một mực ngụy trang cũng không cách hoàn toàn xua tan thói quen nghề nghiệp của những chuyên gia này.

Là nghi ngờ cô à.

“Em biết, vừa rồi mấy chị có nói với em, lại nổ á? Em biết ngay cái hầm cầu đó không ổn mà, sư phụ còn...”

Nhắc tới sư phụ, cô lại ảo não vô cùng, chợt lặng thinh.

Sai nha nhìn cô một cái: “Còn?”

“Trước kia thời tiết oi bức nó từng nổ một lần, tại sư phụ của em hút thuốc bên trong… Lần đó muốn chôn lấp nó hoàn toàn nhưng sư phụ em không chịu, nói lấy nhà xí ấy để cho ổng dùng.”

“Các anh có từng điều tra thử chưa, đã điều tra vì sao lần này nổ tung chưa? Em cảm thấy mấy anh có thể đi sâu vào điều tra xem có phải do con người làm không.”

“Dù gì một cái hố phân sao mà nổ liên tục hai lần được? Phải có người xấu tính toán!”

Em là ma quỷ à?

Phía dưới là một cái hố phân, nó đã nổ thành như vậy mà để chúng tôi làm cách gì đi sâu vào trong điều tra một chút. Hiện tại ai nấy trong Ban Dấu vết đều bảo bề bộn nhiều việc kìa.

Năng lực niệm vốn đã chấm dứt của các sai nha lại +1 +1 +3 +4.

Bấy giờ A Điêu không thể nhìn thấy bên trong, không biết trên nắp bồn cầu tích góp được bao nhiêu năng lực niệm, song ước tính không ít hơn 400.

Vẻ mặt sai nha cao lớn khôi ngô cứng đờ, anh ta nào có muốn đi ép mấy ông lớn bên Ban Dấu vết: “Cái này, chúng tôi có thời gian sẽ điều tra.”

A Điêu: “Ồ, vậy em có thể hỏi thêm một câu nữa không?”

Sai nha: “Hỏi đi.”

A Điêu đánh giá quần áo cùng với mùi sữa tắm nồng nàn trên thân người ta chứng minh họ đã cọ rửa da mình rất nhiều lần. Trong lòng sinh ra phỏng đoán, thế là cô cố ý hỏi: “Hồ Hỉ đó rơi xuống rồi, vậy... ai xuống vớt hắn?”

Lạch cạch một chút, cây bút chì 2B trong tay anh trai sai nha cao lớn khôi ngô bị bẻ gãy.

Từ Phong Đình +180!

Rất tốt, em biết rồi, em có được năng lực niệm rồi, lập tức thay đổi chủ đề, anh trai, anh đừng có bực mình!

Mặt nữ đạo sĩ nhỏ lập tức trắng bệch, mang theo vài phần u buồn mà chuyển đề tài, hỏi: “Anh ơi, anh nói lần nổ này có phải do sư phụ em làm hay không? Thật ra ổng không tệ với em như thế đâu. Biết em bị đám người xấu này ăn hiếp còn chuyên gia trút giận cho em. Nếu như mấy anh bắt được ổng thì tốt rồi, em có thể gặp lại ổng một lần, cho dù nhìn thấy ổng ở trong tù cũng tốt đó.”

(P2)

Cả người Phong Đình rúng động: “?”

Nhưng khuôn mặt sưng lên của nữ đạo sĩ nhỏ vô tội trong sáng tột cùng: “Anh ơi, em sợ sư phụ nghĩ quẩn mà nhảy sông thật. Dù sao trên mạng có rất nhiều tin tức bảo những con bạc ấy gặp nợ nần lớn toàn tự sát. Em… em chỉ có một sư phụ như vậy thôi.”

“Em bằng lòng thấy ổng ngồi tù còn hơn là để ổng chết.”

“Tại sao ổng lại muốn vứt bỏ em. Em chỉ có một thân nhân như vậy, em bằng lòng lo ma chay cho ổng.”

“Anh nói xem qua một thời gian nữa liệu em sẽ nhận được tin tức quan phủ: Mấy anh đã tìm được thi thể của ổng, hơn nữa còn là xác chết trương phình.”

Phong Đình: Cô bé, em còn biết cả xác chết trương phình đấy.

Nhưng cô đã khóc.

Đối với sư phụ lừa lọc vô lương tâm như vậy mà còn tốt bụng, hy vọng sư phụ ngồi tù thay vì thành xác chết trương phình. Một đứa nhóc như vậy sẽ có ý đồ xấu gì đây?

Cô bé chỉ muốn có người thân mà thôi.

Nữ sai nha bên cạnh có năng lực đồng cảm vượt xa Phong Đình. Chị ấy đau lòng lắm, vội vàng ôm cô trấn an và mang cô đi.

Phong Đình một mực lặng thinh nhìn bóng lưng các cô rời đi thật trầm tĩnh, sai nha bên cạnh tò mò: “Sếp, Trương Tam kia cũng từng nói cái hầm cầu trong nhà tranh ở đạo quán lâu đời đó đã nổ tung một lần một thời gian trước. Hơn nữa trước kia thời chiến loạn ở dưới Kỳ Sơn, các hộ qua đình ở trong núi thật, đạo quán lâu đời ấy từng là bồn cầu công cộng trong núi, hầm cầu dưới đáy… Thật ra có tai họa ngầm rất lớn, nên chôn lấp từ sớm, xảy ra chuyện này cũng không kỳ quái. Chẳng lẽ anh nghi ngờ con nhóc này là người khởi xướng?”

Nhìn con bé yếu đuối như vậy, nào có giống tên hung ác giỏi làm chuyện này.

Phong Đình nhớ tới cảnh mình nhịn mùi hôi thối kiểm tra nhà kho đạo quán, phát hiện số liệu bên trên dụng cụ cho thấy trong đó có lưu lại một chút nguyên tố hóa học lưu huỳnh làm tâm tình họ nhất thời phức tạp nhưng nào có nói gì.

Thời đại các vì sao, tục đốt pháo rồi chạy đi thời xưa đã biến mất từ lâu. Pháo hoa hiện đại toàn được tung ra từ xa, cho dù là pháo hoa ngày lễ tết của mấy cô bé nông thôn cũng vậy.

Lúc đầu anh ta còn hoài nghi cho nên cố tình thăm dò, nhưng sau khi nhìn thấy phản ứng của A Điêu, anh lại bỏ đi.

Cô nhóc đáng thương khôn cùng là thế, còn mang trong lòng tấm lòng lương thiện. Anh ta khó mà dùng lòng ác ý phỏng đoán cô.

Bởi vì là một vụ án nhỏ, chứng cứ rất xác thực, việc lập án định án và xét xử lại rất dễ dàng nên chỉ một giờ đã giải quyết xong. Đám người Hồ Hỉ bị kết án dưới ba năm, tuy rằng không nhiều lắm nhưng đối với những người này mà nói cũng là tin dữ tuyệt đối. Bọn họ còn đang yêu cầu kháng cáo, đồng thời liên hệ với sòng bạc và Tưởng Xuân để giúp bọn họ thoát khỏi nguy hiểm.

(P3)

Tại tòa, bọn Hồ Hỉ phản đối, bảo phán quyết này bất hợp pháp, bọn họ chỉ là dọa cô một chút, hơn nữa... Không phải bọn họ không hiểu luật.

“Con nhỏ đó đã 18 tuổi, mắc cái gì mà phán chúng tôi nhiều năm như vậy?!”

Luật pháp triều đại này định nghĩa vị thành niên là 18 tuổi, bọn họ biết cô tròn 18 tuổi từ lâu do sau này Tưởng Xuân bỏ tiền điều tra.

Đình trường nhìn hắn một cái: “Xem ra anh không phải là người thiếu kiến thức pháp luật, đáng tiếc mấy anh không biết tuổi mụ của cô gái là 18 nhưng tuổi trên giấy tờ thì chưa tới. Trong hệ thống thân phận tính toán tuổi của cô sẽ dựa theo tuổi giấy tờ. Hiện tại tính ra cô chỉ mới 17 tuổi, còn thiếu nửa tháng mới tròn 18.”

Má!! Cái này mà cũng được?!

Hồ Hỉ bỗng nhiên hiểu được cái gọi là điều tra khẳng định không phải xâm nhập vào hệ thống để tìm ra tin chính thức mà lại là hỏi xung quanh trong cái thôn tồi tàn đó.

Mẹ kiếp, bọn họ bị thằng nhóc Tưởng Xuân kia hãm hại chết rồi.

Trong nhà tù, Hồ Hỉ được quan phủ cho phép liên lạc với thế giới bên ngoài tìm kiếm cơ hội kháng cáo, nhưng bọn họ thất vọng.

Điện thoại không kết nối được.

“Đáng chết, đáng chết!”

Rốt cuộc Hồ Hỉ ý thức được đã làm người không thể quá phách lối, bằng không sẽ bị dạy cách làm người.

Có đánh chết hắn, hắn cũng chả tin vụ nổ hầm cầu là chuyện ngoài ý muốn.

Lúc ấy sau khi hắn cầm ván gỗ ra là ngửi thấy mùi hôi thối bị đè nén ở cái miệng hố phía dưới ngay. Song dưới sự ghê tởm ấy, hắn thoáng nhìn thấy phía dưới nào có cảnh tượng sắp nổ tung.

Nó phát nổ chắc chắn là có biến cố bên dưới.

Thuốc nổ?

Nhưng phỏng đoán của hắn cũng không làm sai nha tiếp thu, quan ghi chép chỉ hoàn tất việc ghi lại là tự mình lo bịt mũi rời đi.

Tức chết mà!

Đám sai nha thấy sau lưng bọn Hồ Hỉ có người. Vốn muốn mượn thời điểm bọn chúng “yếu ớt” hiện tại để cho chúng khai ra người sau lưng, kết quả đến cuối đám người này vẫn cắn chặt không hé miệng.

Ánh mắt Phong Đình sâu thẳm, thản nhiên cho hay: “Hẳng người phía sau đã bỏ tiền thu xếp cho gia đình bọn chúng, chúng không dám lật lọng.”

Ngồi tù ba năm mà thôi, cuối cùng đám người này vẫn chấp nhận vì người nhà của họ đã nhận được đủ tiền.

Mặc dù đối với người giật dây mà nói là chuyện đổ máu và cũng phiền lòng, song đối với nạn nhân và các sai nha mà nói, thế giới này... đến cùng nào có công bằng hoàn toàn.

(P4)

....

Thật ra A Điêu hoàn toàn chả màng tới chút chuyện nhỏ này có thể làm gì Tưởng Xuân, cho nên không có gánh nặng tâm lý. Cô không thể nào một mực ở chỗ quan phủ, thế nên rất nhanh đã làm xong thủ tục và rời đi. Lúc đi ra ngoài, đúng cảnh thấy xe bay của quan phủ trở về, cửa xe vừa mở là kéo ra ngay một hàng cáng cứu thương.

Có ai bị thương rồi?

Nhưng dùng vải trắng che đầu, tựa như cái xác.

A Điêu sinh ra lòng kiêng kỵ, lúc lùi lại đôi bước có thoáng trông sang và bắt gặp một bàn tay phía dưới vải trắng rơi cạch xuống.

Máu chảy đầm đìa, máu tươi còn nhỏ xuôi tỏng tỏng, hơn nữa còn có nhiều vết thương dữ tợn.

Cô giật mình và áp sát vào tường trong nỗi sợ hãi.

Thi thể nhanh chóng được đưa vào, nhưng A Điêu thầm nghĩ: Đây cũng là người bị giết bởi vụ cướp của nhân lúc linh khí sống lại sao?

Cái này quá hung tàn rồi, đám phú hộ quyền quý này phát điên dữ thật.

Không được, trước mắt cô nhất định không thể để lộ chuyện bồn cầu.

A Điêu vội vàng rời đi. Cô nào biết cái xác này được đưa tới bộ phận khám nghiệm tử thi, kéo xuống vải trắng, chỉ nhìn thấy lồ ng ngực và bụng thi thể bị móc sạch.

Đúng vậy, nội tạng không còn, trên xương còn có vết cắn.

Pháp y thoáng giật mình, sau một phen kiểm tra trắc nghiệm, y ngẩng đầu nhìn về phía Phong Đình của đội ngũ sai nha.

“Óc cũng bị hút sạch.”

“Hung thủ không phải là người.”

Dẫu Phong Đình đã có suy đoán từ sớm, nhưng sau khi được xác nhận thì vẫn cười khổ: “Lần này phiền toái, hình như khác với đời đầu tiên. Giống như lần linh khí phục hồi này mang đến không chỉ có linh khí.”

“Thế giới sẽ trở nên rất nguy hiểm.”

Pháp y tán thành lắm, bản thân bọn họ ở quan phủ âu biết nhiều vụ án hơn một chút. Chỉ trong hai ngày trời, thi thể bọn họ nhìn thấy đã không dưới hai con số.

Mà đây chỉ là một huyện nhỏ mà thôi.

“Chuyện xảy ra ở đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!