Cả phòng họp yên ắng chừng năm giây.

Lâm Khấu Khấu liếc họ hỏi: “Không được à?”

Mọi người nhìn sang Nghiêm Hoa, trông cậy hết vào cậu ta.

Nghiêm Hoa bỗng thấy áp lực nặng nề như núi, trán mướt mồ hôi, dè dặt mở miệng: “Cũng không phải là không thể thử cách này, nhưng mà… Sau này chúng ta vẫn phải trao đổi mấy chuyện linh tinh liên quan đến phỏng vấn ứng viên với HR đúng không ạ? Bây giờ chúng ta qua mặt HR mà liên hệ ông chủ của họ thì liệu có ổn cho ứng viên không, nhỡ bên kia tìm cách ngáng chân…”

Chốn công sở rất khó đề phòng mưu hèn kế bẩn, hầu hết mọi người đều trải qua mấy chuyện như vậy.

Nghiêm Hoa vừa dứt lời, mọi người đều lẳng lặng gật đầu.

Lâm Khấu Khấu đưa mắt nhìn họ một cái, nét mặt vẫn thản nhiên như không: “Chúng ta trao đổi với ông chủ anh ta để tìm cấp trên cho anh ta, mắc gì anh ta lại ngáng chân? Mà anh ta dám ngáng chân chắc?

Tuyển cấp trên cho mình và tuyển nhân viên bình thường là hai chuyện khác hẳn nhau, có muốn ngáng chân thì cũng phải biết chừng mực chứ. Nếu giở chiêu trò trong buổi phỏng vấn một nhân viên bình thường khiến họ từ bỏ cơ hội thì HR chẳng chịu tổn thất gì; nhưng nếu là tuyển cấp trên, sẽ phải gánh chịu rủi ro rất lớn. Chẳng may thất bại, cấp trên vào làm thì kẻ ngáng chân chắc chỉ có nước khăn gói mùng mền cút xéo.

Lâm Khấu Khấu nghĩ rằng hiện tại mình hoàn toàn có thể ngang ngược như thế.

Dù sao tình hình cũng khá đặc biệt mà.

Nếu không nhân dịp này để ngang ngược thì cơ hội vuột mất đâu quay trở lại, làm người phải biết quý trọng thời cơ chứ.

Nghiêm Hoa nghe mà mí mắt cứ giật lia lịa, hơi há miệng như muốn nói gì.

Lâm Khấu Khấu bèn khuyên: “Không nói nên lời thì đừng nói.”

Nghiêm Hoa: “…”

Cậu ta lập tức ngậm miệng.

Có lẽ bình thường Lâm Khấu Khấu ôn hòa dễ tính thật, nhưng một khi vào việc là cô biến thành một bạo quân hàng thật giá thật ngay!

*

Trong những phòng họp khác cùng tầng lầu, mấy nhóm khác cũng vô cùng tất bật. Vì bốc thăm ngẫu nhiên nên trước đó mọi người đều không biết mình sẽ bốc được vị trí nào nên không hề có sự chuẩn bị trước, lại còn đụng trúng lĩnh vực mình không am hiểu nên có khá nhiều công việc khó khăn cần giải quyết.

Chẳng hạn như Tiết Lâm, tuy cô ta may mắn xếp trước, bốc được một đơn chết độ khó cấp A, nhưng khi mở ra xem mới phát hiện đơn này thuộc lĩnh vực thương mại điện tử.

Thời nay internet cực kỳ phát triển, hầu như headhunter nào cũng từng tiếp xúc với lĩnh vực này.

Nhưng bình thường mọi người chỉ qua lại với các công ty và nền tảng lớn.

Bây giờ khách hàng lại là một nền tảng bé tí tầm thường tên là Đức Phong, mới thành lập chưa đến hai năm, chẳng những mức lương thưởng cực kỳ bình thường mà còn yêu cầu rất cao, hy vọng tuyển được một Giám đốc kinh doanh có sẵn nguồn lực, tốt hơn hết là đến từ nền tảng lớn.

“Nếu từng làm cho nền tảng lớn mà muốn nhảy việc thì sẽ sang làm cho một nền tảng lớn khác hoặc tự gây dựng sự nghiệp, ai mà chẳng muốn thăng tiến, đời nào chịu đầu quân cho một công ty nhỏ mới thành lập chứ?” Tiết Lâm nhìn những yêu cầu quá đáng về ứng viên ghi trên tấm thẻ thì tức xì khói, “Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, sao không chịu soi gương xem mình có xứng không?”

Mọi người cũng cảm thấy quá lố, không khỏi gật đầu tán đồng.

Bầu không khí trong phòng họp trở nên cực kỳ âm trầm.

Nhóm 2 toàn các sếp tụ lại thì bốc được một đơn chết khá đơn giản cấp B, đáng lý phải dễ hơn một chút.

Ba headhunter át chủ bài xử một đơn chết cấp B chẳng phải là dùng dao mổ trâu giết gà, dễ như trở bàn tay hay sao?

Nhưng có vẻ như tình hình thực tế lại không phải thế.

Sau khi mở phong thư ra xem trong hội trường, mọi người chẳng ai nói gì, giờ vào phòng họp lại càng im lặng hơn.

Ba thành viên bình thường trong nhóm nơm nớp lo sợ, cứ đưa mắt liếc ba sếp mãi.

Mặt Bạch Lam trơ như đá.

Nụ cười của Lê Quốc Vĩnh có vẻ đã cứng lại.

Lục Đào Thanh nhìn tấm thẻ nhíu mày hỏi: “Sao lại bốc tấm này?”

Lê Quốc Vĩnh lập tức kiếm cớ chạy tội: “Trên bàn chỉ còn lại hai tấm, tuy tôi bốc cái bên trái nhưng ai biết cái bên phải sẽ không tệ hơn cái bên trái chứ? Suy cho cùng chúng ta xếp hạng chót, đâu còn sự lựa chọn nào khác.”

Bạch Lam cười khẩy: “Ý ông là đang trách tôi chơi trò chơi giành thứ hạng cao quá nên giờ mới khiến ông chịu liên lụy đúng không?”

Lê Quốc Vĩnh mỉm cười: “Tôi đâu có ý đó…”

Bạch Lam nói: “Chẳng phải ý ông là thế còn gì nữa?”

Hai người nói dăm ba câu là lại bắt đầu gây gổ, Lục Đào Thanh đứng giữa khuyên can, hễ xoa dịu được người này là kẻ kia lại nổi khùng, bận tối mày tối mặt.

Ba thành viên khác không ngờ còn chưa bắt đầu xử đơn mà mấy sếp đã cãi nhau, nhất thời trợn mắt há miệng không biết phải làm sao.

Cuối cùng Lục Đào Thanh thấy phiền phức quá bèn đặt tấm thẻ kia xuống bàn, phán một câu xanh rờn: “Giờ ai gây chuyện thì người đó tự làm case này một mình đi!”

“…”

Bạch Lam lập tức nhã nhặn rút tập hồ sơ suýt phang lên mũi Lê Quốc Vĩnh về, còn Lê Quốc Vĩnh cũng hết sức bình tĩnh nuốt hết mấy câu khịa đểu chưa vuột khỏi miệng vào bụng.

Phòng họp chợt yên ắng lại.

Ba thành viên bình thường bất giác thở phào một hơi.

Bấy giờ Lục Đào Thanh mới nói: “Dù không thích đơn này thì cũng đâu vứt đi được, cuối cùng vẫn phải xử mà? Hay chúng ta bàn bạc phương án đi?”

Mí mắt Lê Quốc Vĩnh giật một cái.

Khóe môi Bạch Lam cũng giật khẽ, cô ta nói: “Đây rõ ràng không phải là lĩnh vực chúng ta rành rẽ…”

Thậm chí có thể nói là sự tồn tại của cái đơn chết này rõ ràng đã khiêu khích năng lực và mạng lưới quan hệ của bọn họ!

Không sai…

Cái đơn chết cấp B khỉ gió này bắt ba headhunter lão làng như bọn họ phải tuyển một nhân viên lễ tân xinh đẹp biết 4 thứ tiếng từng làm tiếp viên hàng không cho một công ty ất ơ chưa ai nghe danh bao giờ.

Bạch Lam không kìm được mà xẵng: “Thời đại thay đổi rồi à? Sao dạo này khách hàng chẳng biết tự lượng sức mình gì hết vậy, bộ tưởng mình là Hoàng đế tuyển phi chắc?”

Tình hình bên nhóm 3 không căng thẳng như vậy, chủ yếu là vì mọi người đã đoán trước là đơn chết cấp S sẽ rất khó, hơn nữa Trang Trạch vốn là người luôn bình tĩnh trước mọi sóng gió, mở phong thư ra xem qua, chẳng thấy bận tâm lắm.

Tìm Trưởng phòng thiết kế cho một công ty quảng cáo 4A.

Điều kiện đãi ngộ không tệ chút nào, cũng có kha khá công ty headhunter từng tiếp xúc đơn hàng này nhưng chẳng ai chốt nổi.

Bởi vì công ty này đặt ra mục tiêu rất cụ thể.

Ứng viên hoàn hảo trong mắt họ là Trưởng phòng thiết kế của công ty đối thủ!

Một case săn người có định hướng rõ ràng, khoanh vùng ứng viên cụ thể. Trừ người này, họ không cần ai khác.

“Yêu cầu quá rõ ràng, hơn nữa còn là nhân viên công ty đối thủ. Vì đã có nhiều headhunter thử sức với case này nên một là ứng viên đã mệt mỏi ứng phó, không quá sẵn lòng tiếp điện thoại của headhunter, hai là công ty đối thủ cũng đã đề cao cảnh giác với headhunter, nếu nghe phong thanh thì sức mấy chịu thả ứng viên đi.”

Đầu óc Chu Phi khá nhạy bén, anh ta vừa phân tích đơn hàng vừa nhìn Trang Trạch, muốn tìm kiếm sự thay đổi cảm xúc trên mặt gã đao phủ trước kia vốn làm nghề giảm biên chế.

Nhưng chỉ tốn công vô ích.

Có vẻ như góc độ xem xét vấn đề của Trang Trạch khác hẳn họ: “Ép một ứng viên rời khỏi công ty là chuyện cực kỳ dễ dàng. Đơn này tuy khó, nhưng nếu ngẫm kỹ lại thì ít ra chúng ta đã có một ứng viên khiến khách hàng hoàn toàn hài lòng, chẳng phải đã dẫn trước các nhóm khác trong vòng đầu xác định ứng viên à?”

Chu Phi ngớ ra, thật sự không ngờ còn có thể suy nghĩ theo hướng ấy.

Theo lý mà nói thì đúng là thế thật, nhưng khi khách hàng chỉ cần một ứng viên như vậy thì dù bọn họ có giới thiệu ứng viên khác cũng chưa chắc được việc. Chuyện này chắc chắn gia tăng mức độ rủi ro cho đơn hàng của họ, có bao nhiêu ưu thế thì cũng có bấy nhiêu bất lợi.

Anh ta bỗng thấy hơi nghi ngờ năng lực của gã cố vấn Trang này.

Thái độ của những người còn lại về Trang Trạch cũng rất mâu thuẫn. Một mặt họ không hề nghi ngờ việc Trang Trạch là người giỏi nhất nhóm này và cả nhóm phải dựa vào hắn; mặt khác lại nghĩ trước kia hắn toàn làm giảm biên chế, nghề ấy trời sinh đã xung khắc với headhunter, nên ai nấy đều có phần dè chừng hắn.

Mọi người trong phòng họp đưa mắt nhìn nhau, bầu không khí có phần quái lạ.

So ra thì nhóm 4 có Hạ Sấm làm nhóm trưởng bình thường hơn nhiều.

Một là vì đơn hàng cấp A họ bốc được khá bình thường. Khách hàng là một công ty trò chơi thuộc một studio game nổi tiếng nọ, đang trong giai đoạn viết code một game trực tuyến, nhưng nhân viên thiết kế game này lại đột nhiên mắc bệnh rồi từ chức nên bây giờ họ cần gấp một nhân viên thiết kế game có kinh nghiệm và tài hoa để lấp chỗ trống này. Khốn nỗi hiện nay ngành sản xuất game đang bùng nổ, nguồn cung nhân tài thực sự không đủ cầu, biết đi đâu tìm người trong một chốc một lát đây? Vừa nhìn đã biết là một case khó nhằn.

Cái ngặt nghèo của đơn này nằm ở chỗ phải tìm người gấp.

Hai là vì bầu không khí trong nhóm rất hài hoà. Dù gì Hạ Sấm cũng do Lâm Khấu Khấu chỉ bảo thành tài nên danh tiếng cũng đủ xài, giờ lại mới nhảy việc sang làm cho một công ty headhunter lớn như Nhuệ Phương nên những người khác đều xem trọng cậu ta, có thái độ cực kỳ hợp tác khi được nhóm trưởng là cậu ta giao việc.

Hạ Sấm cũng rất nhạy bén trong việc phán đoán tình hình, nhanh chóng đưa ra quyết sách, “Chúng ta không có nhiều thời gian lắm, để tránh mất công trao đổi với khách hàng, bây giờ tốt hơn hết là không cần săn người ngoài ngành mà tìm kiếm ngay trong lĩnh vực của họ luôn. Mục tiêu đầu tiên chính là nhân viên thiết kế game của các studio game lớn có tiếng tăm, sau đó đến các studio nhỏ vừa bứt phá có chút danh tiếng, cuối cùng là những studio độc lập ngoài số đó ra.”

Mọi người rối rít gật đầu, ghi chép những công việc quan trọng.

Chỉ có Bùi Thứ từ khi vào phòng là không nói câu nào, cứ bắt tréo chân ngồi một bên lướt điện thoại.

Hạ Sấm không đếm xỉa đến anh, mà hình như Bùi Thứ cũng tính thây kệ cậu ta luôn.

Ấy thế mà bây giờ anh lại ngẩng lên rà mắt một lượt rồi che miệng ho khan một tiếng: “Ê…”

Mọi người lia mắt sang chỗ anh.

Ai nấy đều tự nhủ là biết ngay mà, một khi họ Bùi chịu tham dự Đại hội và phát ngôn ngông cuồng như vậy vào lễ khai mạc thì chắc chắn muốn làm một cú thật lớn để chứng tỏ bản lĩnh của mình, sao có thể ngoan ngoãn ngồi im re như vậy được?

Rốt cuộc cũng đợi tới lúc anh lên tiếng.

Cảnh tượng ngoài ban công bữa tiệc tối qua vẫn hiện rõ rành rành trước mắt nên Hạ Sấm chẳng có chút thiện cảm với loại người vừa mở miệng đã muốn làm mẹ người ta như Bùi Thứ, lúc này cậu ta chỉ liếc nhìn anh chứ không mở miệng tiếp lời.

Thế nên có một headhunter khác hỏi: “Cố vấn Bùi có chiến lược nào khác à?”

Bùi Thứ lắc đầu: “Đâu có.”

Anh hơi xấu hổ giơ điện thoại của mình lên cho mọi người xem giao diện ứng dụng đặt đồ ăn rồi mở lời, “Khụ, tôi tính hỏi là có ai muốn uống cà phê hay ăn bánh ngọt gì không?”

Cả nhóm:?????

Uống cà phê ăn bánh ngọt?

Mẹ kiếp đã lúc nào rồi mà còn có tâm trạng làm mấy trò đó? Tổng cộng chỉ có năm ngày thôi đó! Nghe anh gáy vang trời cứ tưởng anh rất gì và này nọ, ai dè trong khi mọi người tranh thủ từng giây làm việc thì anh lại bắt đầu chây ì?

Ai cũng dùng ánh mắt khó hiểu, thậm chí là khinh thường để nhìn anh.

Như thể đang hỏi: Trông chúng tôi không đáng tin đến vậy à?

Bùi Thứ lại hiểu lầm ý họ, vội bồi thêm một câu: “Tôi bao.”

“…”

Phòng họp nhất thời chết lặng vài giây.

Ngay sau đó…

“Đặt cơm ở đâu đấy? Cho tôi một ly Americano đá nha.”

“Sáng giờ tôi chưa ăn gì hết, có sandwich thịt xông khói không?”

“Có hồng trà không?”



Tuy ngoài mặt Hạ Sấm làm bộ thờ ơ nhưng lại chẳng thấy bất ngờ chút nào.

Bùi Thứ cực kỳ tự nhiên đặt món mọi người muốn, cuối cùng ngẩng lên nhìn Hạ Sấm hỏi: “Cố vấn Hạ có muốn đặt gì không?”

Hạ Sấm nhìn anh: “Anh tham dự Đại hội là để ăn uống hả?”

Bùi Thứ nhướng mày, ngửa đầu dựa vào ghế cực kỳ thoải mái, cười phớ lớ nói: “Chẳng phải nhóm mình có cố vấn Hạ rồi à? Hơn nữa nơi đây toàn cao thủ hội tụ, ai cũng có tài hết, chốt cái đơn vặt thế này dễ như trở bàn tay còn gì? Chắc tôi thả lỏng một chút cũng không ảnh hưởng gì tới kết quả thắng thua nhỉ? Sao phải nghiêm túc thế làm gì, coi như tới chơi một chuyến là được mà?”

Mọi người nghe xong đều phục lăn. Trước họ cứ tưởng anh là một con nhím sẽ gây ra một trận gió tanh mưa máu nên đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Ai ngờ thằng cha này chỉ tới ngồi cho đủ số, làm một con sâu lười thứ thiệt kia chứ!

Ánh mắt Hạ Sấm lộ vẻ suy tư, có vẻ đang cân nhắc xem anh nói thật hay giả.

Bùi Thứ làm bộ không nhận ra thái độ của người khác, còn bồi thêm một câu với Hạ Sấm: “Cậu không đặt thật à? Thế tôi chốt đơn luôn nhé.”

Hạ Sấm: “…”

Bây giờ cậu ta hơi hiểu sao lúc tuyển thành viên Lâm Khấu Khấu lại bỏ Bùi Thứ mà chọn Nghiêm Hoa rồi.

Đừng nói đây là gián điệp mà chị ấy cố tình phái tới nhóm mình đấy nhé?

Cái điệu bộ chây ì nằm thẳng cẳng này rõ ràng là một con sâu làm rầu nồi canh thứ thiệt chứ còn gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!