*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bánh sữa của Tống Điềm làm cũng tương đối thành công, tuy rằng hơi xem xém bên ngoài một chút nhưng ăn vào thì rất giòn xốp, bẻ nhỏ một miếng cho vào miệng, vị sữa ngọt ngào trong nháy mắt tan ra, tư vị này quả thật khiến người ta không kiềm chế được ăn thêm mấy miếng.

Tống Điềm cũng như vậy, một lần liền phải ăn mấy cái, nhìn qua bí đỏ sữa bò ướp lạnh bên cạnh, bí đỏ vàng tươi thơm ngọt. Bởi vì không biết khi nào thi đấu mới kết thúc, Tống Điềm cũng không vội lấy đá ra, hiện tại là vừa đúng lúc, nàng cùng với mấy tiểu nha hoàn nhanh chóng bận rộn, bởi vì quá mức chuyên chú nên cũng quên mất chuyện trận chung kết ở ngoài kia.

Mãi cho đến khi tiếng hò reo vang dội tràn về, Tống Điềm mới biết, bên kia đã kết thúc rồi.

"Bưng hết điểm tâm qua đó đi." Tống Điềm nói.

Người ở nhà bếp đi xem thi đấu cũng sôi nổi trở về, bao gồm của Tiểu Điệp, nàng giống như một con bươm bướm nhỏ nhẹ nhàng bay vào, "Điềm Điềm tỷ~~"

"Tỷ không xem trận chung kết thật là đáng tiếc!!!" Tiểu Điệp tiếc hận nói.

Tống Điềm cười hỏi, "Ai thắng?"

"Đương nhiên là đại tướng quân rồi!" Tiểu Điệp kiêu ngạo cực kì đáp, Tống Điềm gật nhẹ đầu, kỳ thật nàng cũng đã đoán được Cố Hiển Thành sẽ thắng.

Mạnh Thiệu cho dù lợi hại thế nào thì vẫn sẽ có sự chênh lệch với tướng quân, dù sao vạn dặm mới tìm được một người như hắn, huống hồ nàng còn từng nghe Phúc Quý nói qua về quá trình phấn đấu của Cố Hiển Thành, có được ngày hôm nay, nhất định không phải người yếu.

"Nhưng mà Mạnh đội trưởng cũng lợi hại lắm! Điểm số đuổi rất sát! Đại tướng quân cũng vui mừng, tuy rằng hắn không thắng nhưng vẫn tặng lại con dao găm kia, còn trước mặt toàn quân khen hắn cơ, tất cả mọi người đều nói, Mạnh đội trưởng có lẽ sẽ được thăng chức."

Tiểu Điệp nói vậy làm Tống Điềm cũng có cảm giác ngoài ý muốn, Cố Hiển Thành dù sao cũng là tướng quân, không có lý nào lại tranh đoạt một món vũ khí với thuộc hạ, nhưng không ngờ hắn lại nhân nghĩa như vậy, thăng quan cho Mạnh Thiệu.

"Đúng rồi, khoan đã." Tống Điềm bỗng nhiên quay lại gọi một người đang bưng điểm tâm đi ngang qua. "Để lại cho ta một phần."

Người kia gật đầu, lấy một phần cho nàng, Tiểu Điệp hỏi: "Điềm Điềm tỷ muốn nếm thử sao?"

Tống Điềm lắc đầu, "Không, phần này ban nãy ta đã đáp ứng Mạnh đội trưởng, giữ lại cho hắn."

Tiểu Điệp nở nụ cười, "Hoá ra là vậy, chỉ là bây giờ Mạnh đội trưởng đang bị một đám người vây lại chật như nêm cối, bọn họ kêu gào muốn hắn mời rượu, e là không rảnh đến đây đâu!"

Tống Điềm nghe vậy liền thấy khó xử, đúng lúc Tiẻu Thất tham ăn chạy đến tìm điểm tâm, nàng cười đưa cho Tiểu Thất một phần, sau đó hỏi: "Có thể giúp ta một chuyện không? Ngày mai ta làm bánh quy để cho người một phần."

Tiểu Thất vừa nghe, lập tức nở nụ cười: "Được chứ, có việc gì?"

Giúp ta đem phần bánh này cho Mạnh đội trưởng, đừng nói là ta đưa, được không?"

Tiểu Thất: "Còn tưởng chuyện gì, đưa ta! Tiểu tử này vận khí tốt thật, tuy thua nhưng vẫn có thưởng, cô lại còn đưa điểm tâm qua nữa chứ."

Tiểu Điệp cười đi qua, "Điềm Điềm tỷ, đây là..."

Tống Điềm lập tức giải thích: "Đừng nghĩ nhiều, chỉ là Mạnh Thiệu tìm ra, ta đã đồng ý rồi, hắn tuy không thắng nhưng ta cũng không nhỏ nhen như vậy."

Tiểu Điệp cười đáp, "Ta hiểu, Điềm Điềm tỷ là người tốt, vận khí của Mạng đội trưởng thật tốt."

Tống Điềm quay đi bận bịu việc của mình, mà Tiểu Thất cũng không phụ nàng nhờ vả, nhanh chóng di đưa đồ.

Lúc đó, Mạnh Thiệu đang bị cơ số binh lính vây quanh, sôi nổi xem con dao găm của hắn, còn nháo lớn muốn hắn mời rượu. Phó Ngạn thấy cảnh này thì đi đến cạnh Cố Hiển Thành nói, "Ngươi giỏi thật, lòng dạ cũng rộng rãi, thắng nhưng vẫn tặng đồ cho hắn, không hổ là đại tướng quân!"

Cố Hiển Thành cũng liếc mắt nhìn một cái, "Ta tham gia không phải vì cái này."

Phó Ngạn càng hiếu kì, "Vậy là vì sao, thật sự là vì thử sức mọi người? Nhưng ngươi cũng chỉ so chiêu với vài người thôi mà."

Cố Hiển Thành thản nhiên nói, "Cổ vũ sĩ khí, lần thi đấu sau, bọn họ sẽ càng nỗ lực."

Phó Ngạn nghĩ nghĩ, "Đạo lý này cũng đúng..."

Bỗng nhiên, Tiểu Thất chạy từ xa đến, lớn tiếng hô: "Mạnh Thiệu! Mạnh Thiệu! Cái này cho ngươi!"

Tất cả mọi người nghe tiếng đều quay qua Tiểu Thất, Mạnh Thiệu như hiểu ra điều gì, vội chạy ra đón, "Đây là..."

"Nhà bếp đưa." Tiểu Thất không nói là ai, nhưng mọi người xunh quanh Mạnh Thiệu cũng không ngốc, vừa nghe lời này liền ồ lên, mà cũng vừa đúng lúc, bọn tiểu nhị ở nhà bếp cũng lũ lượt đem điểm tâm vào, Phó Ngạn vui vẻ nói: "Tiểu tử Mạnh Thiệu này đúng là có phúc khí! Đi, chúng ta cũng qua xem! Ta đi lấy mấy phần lại đây!"

Hắn vừa dứt lời thì liền cảm thấy không khí xung quanh không đúng lắm, như là đột nhiên thấy rất lạnh, hắn nhìn Cố Hiển Thành, vừa rồi còn tốt mà, sao đột nhiên lại giống như giận tái mặt vậy?

"Huynh... sao thế?"

Cố Hiển Thành quay người rời đi.

Phó Ngạn ở phía sau kêu: "Không ăn điểm tâm à?"

Cố Hiển Thành vẫn không để ý hắn như cũ.

Phó Ngạn: "Không hiểu nổi... không ăn thì ta ăn phần của huynh đấy!"

***

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Cố Hiển Thành trở về doanh trướng, hắn thấy cả người không ổn lắm.

Hắn cũng không biết bản thân bị làm sao, mới vừa nãy, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy một cỗ hoả khí vọt lên, mà hiện tại hắn đưa tay lên lồ ng ngực, cảm giác cực kì phiền muộn...

Chẳng lẽ tiểu trù nương lại không vui?

Cố Hiển Thành bị ý nghĩ này của mình doạ sợ, sắc mặt cũng tối đi mấy phần, ngoài trướng vẫn còn rất náo nhiệt, Cố Hiển Thành lại cảm giác ngực như bị đè ép.

Hắn bỗng nhiên đứng lên, hạ quyết tâm, đi nhanh ra ngoài.

*

Tống Điềm cuối cùng cũng bận rộn xong, hôm nay tuy không cần làm bữa tối, nhưng bận rộn nguyên một ngày, trời cũng dần tối rồi, nàng chuẩn bị làm một phần cơm đơn giản cho mình và con, ăn nhanh còn nghỉ ngơi.

Nhưng khi trở lại doanh trướng vậy mà lại không thấy Tiểu Bảo đâu.

Tống Điềm hoảng sợ, lập tức đi tìm, hôm nay bởi vì cuộc thi võ, mọi người trong doanh đều đi xem náo nhiệt, vậy mà lại quên mất Tiểu Bảo, Chu tỷ cũng vừa hoảng vừa sợ, áy náy vô cùng đi tìm cùng Tống Điềm, trong lòng Tống Điềm sắp hoảng chết rồi.

Cố Hiển Thành càng đi về phía doanh trướng hậu viện càng thấy trên ngực cảm giác không đúng lắm.

Hắn khẳng định, nhất định là có liên quan đến tiểu trù nương kia.

Ngay lúc hắn tăng tốc đi về phía nhà bếp thì bỗng nhiên, trong bụi cỏ bên cạnh có động tĩnh, Cố Hiển Thành cảnh giác dừng bước.

"Ai?" Khả năng nhạy bén của Cố Hiển Thành người thường không thể so được, phản ứng đầu tiên của hắn là có người trốn trong bụi cỏ giả thần giả quỷ, quát lớn hai tiếng cũng không thấy phản ứng, Cố Hiển Thành liền bước qua.

Bụi cỏ bị gỡ ra, hắn cũng đã nhìn thấy người 'lén lút' kia.

Vốn dĩ đang cảnh giác sau khi thấy rõ thì ngẩn người, trong bụi cỏ không phải ai khác chính là Tiểu Bảo đang ngồi nghịch đất, nhìn thấy người, Tiểu Bảo cười lộ ra hàm răng trắng, hai tay vươn về phía Cố Hiển Thành.

"Ôm~~~"

*

Trong lúc Tống Điềm lòng nóng như lửa đốt đi tìm con thì nàng nhìn thấy một cảnh mà có lẽ cả đời này không thể quên.

Cố Hiển Thành đang ôm Tiểu Bảo, mười phần bất đắc dĩ đi về phía trước, còn Tiểu Bảo cưỡi lên cổ hắn lại còn đang kéo tóc hắn, nhưng Cố Hiển Thành lại không hề tức giận hay mất kiên nhẫn.

Không chỉ Tống Điềm ngẩn ra mà mọi người cùng đi với nàng cũng ngây ngẩn.

"Tướng... tướng quân?"

Cố Hiển Thành nhìn các nàng, nhất là Tống Điềm, hai mắt của nàng hồng hồng, hắn nháy mắt hiểu đã có chuyện gì.

"Con của cô?"

Tống Điềm lập tức tiến lên, giọng nói nghẹn ngào, "Tướng quân... là dân phụ..."

Tiểu Bảo giống như nghe thấy tiếng của mẫu thân, lập tức nhìn qua, nháy mắt liền nở nụ cười, "Nương~~"

Tiểu Bảo giơ một tay muốn nàng ôm nhưng tay còn lại vẫn nắm chặt tóc Cố Hiển Thành không buông, Tống Điềm trừng lớn mắt nhìn con trai mình đang ra sức kéo tóc hắn, đại tướng quân khẽ nhíu mày, Tống Điềm sợ tới mức tay chân run rẩy, "Đại tướng quân thứ tội! Trẻ nhỏ không hiểu chuyện!"

Cố Hiển Thành nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của nàng, trầm giọng nói: "Bổn tướng cũng không nhỏ nhen như vậy, lại đi tính toán với một đứa nhỏ."

Tống Điềm nghe lời này liền hít vào một hơi, "Đa tạ đại tướng quân..."

Nàng cẩn thận từng li từng tiếp đón lấy Tiểu Bảo, những người xunh quanh đồng loạt cúi đầu, ăn ý nhìn nhau một cái rồi đều tản đi, vì thế lúc này, xunh quanh chỉ còn lại Tống Điềm cùng Cố Hiển Thành.

À còn có Tiểu Bảo nữa.

Trầm mặc một lát, Tống Điềm nói lời cảm tạ với Cố Hiển Thành, Cố Hiển Thành liếc nhìn Tiểu Bảo hỏi, "Sao đứa trẻ lại tự chạy ra đây thế?"

Tống Điềm vừa nghe hắn hỏi, trong lòng liền thấy đau xót, cùng lúc ngực Cố Hiển Thành cũng cảm nhận được, hắn lập tức hối hận nhăn mày, ý thức được mình đã hỏi chuyện không nên hỏi.

"Đều tại ta... không chăm sóc tốt..."

Cố Hiển Thành đè nén đau đón, tiếp tục nói: "Là do hôm nay bận rộn, thi đấu nhiều người, việc cũng nhiều."

Tống Điềm gật đầu xong lại lắc, "Cũng... không phải... là ta quá thiếu cẩn thận..."

Cố Hiển Thành thấy nàng không nói nữa hắn cũng không hỏi thêm, nghĩ nghĩ xong lại nói, "Hôm nay cô vất vả rồi, một mình chăm con cũng không dễ dàng, chờ mấy ngày này bận rộn xong, ta sẽ bảo Triệu ma ma giúp cô an bài mấy chuyện."

Tống Điềm nghe lời này, nghi hoặc ngẩng đầu, "An bài... gì?"

Cố Hiển Thành nhìn bộ dáng ngây thơ của nàng, bất đắc dĩ nói, "Cô là đầu bếp đứng đầu trong quân, nên có một doanh trướng riêng, lại điều thêm một tiểu nha hoàn từ nhóm tạp dịch đến, giúp cô chăm sóc nhi tử."

Tống Điềm kinh ngạc, "Tướng quân, chuyện này sao có thể...?"

Nàng cũng chẳng phải quý nhân, sao có thể có nha hoàn được.

Cố Hiển Thành cũng không phải là một người kiên nhẫn, nhưng lúc này lại giải thích: "Đầu bếp phụ trách nấu cơm trong quân, dân dĩ thực vi thiên, người coi chuyện ăn uống quan trọng ngang trời, không được coi khinh chuyện nhà bếp, cái này cũng là vì quân doanh, cô xử lý tốt chuyện nhà mới có thể làm tốt chuyện trong quân."

Tống Điềm ngây người, nàng không ngờ đại tướng quân lại nói những lời này, sẽ vì nàng mà suy nghĩ chu toàn như vậy.

Cố Hiển Thành thấy bộ dáng ngơ ngác của nàng, tâm tình vốn đang khó chịu bất giác trở nên tốt hơn, tiểu phụ nhân này, nhiều lúc thần thái thực sự rất ngốc, càng xem càng thấy buồn cười.

Tống Điềm bỗng nhiên lấy lại tinh thần, lập tức nói lời cảm tạ: "Dân phụ đa tạ đại tướng quân... Dân phụ nhất định sẽ dốc hết sức làm việc trong quân!"

Cố Hiển Thành phất tay, đánh gãy lời nàng định nói, ánh mắt rơi xuống hai bàn chân nhỏ đang đong đưa của đứa trẻ, khoé môi bất giác nhếch lên, "Tên là gì?"

Tống Điềm đang định trả lời thì nghe thấy Tiểu Bảo tự mình lên tiếng: "Bảo~~"

Tống Điềm ngạc nhiên mở to mắt, gần đây Tiểu Bảo đang tập nói, hiện tại thế mà đã nói được tên chính mình.

"Tiểu Bảo?" Cố Hiển Thành gọi thử.

Tiểu Bảo lập tức gật đầu, xong lại hô tiếp đồng thời giơ tay ra: "Bảo~~~"

Cố Hiển Thành nở nụ cười, đưa tay đón lấy hắn: "Muốn ta bế sao?"

Tiểu Bảo lập tức gật đầu thật mạnh, rõ ràng rất vui vẻ, Tống Điềm sửng sốt vô cùng, nàng còn chưa từng nghe Tiểu Bảo nói lời này đâu.

Mắt thấy con trai rất thích dáng vẻ của đại tướng quân, Tống Điềm giống như là thụ sủng nhược kinh, lại nói cảm tạ một lần nữa: "Đa tạ đại tướng quân, hôm nay tướng quân thi đấu mệt nhọt rồi, để ta bế..." Nói xong liền muốn đưa tay đón lấy con.

Ai ngờ Cố Hiển Thành lại không cho là như vậy, ngược lại ý vị thâm trường liếc mắt nhìn nàng, "Trong mắt cô, bổn tướng yếu ớt như vậy, một đứa bé cũng bế không nổi?"

Tống Điềm mở to mắt, "Đương nhiên là không phải rồi! Tướng quân anh dũng vô cùng! Dũng mãnh uy vũ, tướng quân..."

Cố Hiển Thành nhìn nàng vét hết những lời hay trong bụng ra ca ngợi hắn, tâm tình cũng tốt lên không ít, "Được, khen không nổi thì không cần hay, chỉ là hôm nay cô không xem trận chung kết, không thấy phong tư của bổn tướng cũng là bình thường."

Tống Điềm cẩn thận suy nghĩ lời này, giống như nghe thấy sự kiêu ngạo cùng ý tứ trêu chọc trong lời hắn.

Hoá ra đại tướng quân cũng sẽ nói đùa với nàng? Tống Điềm cũng cười: "Hôm nay không thể nhìn thấy, đúng là tiếc nuối, lần sau nếu có cơ hội, nhất định phải mở mang kiến thức một chút về sự uy vũ của đại tướng quân."

Cố Hiển Thành ôm Tiểu Bảo, nghe vậy liền híp mắt nhìn nàng, không biết đang nghĩ gì...

Tống Điềm bị Cố Hiển Thành nhìn bằng ánh mắt này liền thấy kỳ quái, "Tướng quân...?"

Cố Hiển Thành hồi thần, lúng túng chớp mắt, "Không có gì."

Hắn dừng một chút rồi nói tiếp, "Cô nếu muốn cảm tạ ta vậy thì làm bữa cơm đi, bổn tướng còn chưa ăn gì."

Tống Điềm kinh ngạc!

"Ngài chưa ăn sao? Vừa rồi ta đã đưa bánh sữa qua rồi mà..."

"Chưa được ăn."

Tống Điềm hoảng sợ, chẳng lẽ nàng làm ít quá, đại tướng quân không có phần? Nàng thấy áy náy vô cùng, lập tức nói: "Tướng quân đi theo ta, ta làm ngay."

Vì thế Cố Hiển Thành đi theo Tống Điềm về nhà bếp.

Dọc theo dường đi, Tống Điềm vài lần định ôm lấy Tiểu Bảo, nhưng đứa nhỏ vẫn luôn nghe lời mọi khi không hiểu sao nay lại nhất quyết dính trên người Cố Hiển Thành không chịu thả ra, Tống Điềm không còn cách nào khác, cũng may đại tướng quân vẫn rất kiên nhẫn, tính tình lại tốt, Tống Điềm quay đầu lại nhìn hắn vài lần, lần nào cũng thấy hắn mỉm cười dung túng.

Tống Điềm thật sự thấy cảm kích trong lòng, vì thế sau khi vào nhà bếp, nàng lập tức hỏi: "Tướng quân muốn ăn gì?"

Tư thế kia, giống như nhất định phải làm cho hắn một bàn Mãn Hán toàn tịch (1).

Cảm giác phiền muộn của Cố Hiển Thành đã biến mất không còn bóng dáng, nhìn nàng buộc tạp dề, tâm tình hắn thực sự rất tốt, đột nhiên lại có chút thèm ăn, "Cô có từng thử qua một món gà gầm trong nồi lớn, bên trong có canh có thịt, ăn kèm với bột bánh?"

Cố Hiển Thành nói xong, Tống Điềm ngẩn ra: "Gà hầm?"

Cố Hiển Thành nghĩ nghĩ, nói: "Ta không biết tên món đấy, chỉ là từng ngủ mơ thấy, giống như trước đây rất thích ăn."

Trước đây rất thích ăn? Tống Điềm hơi giật mình, lập tức nhớ lại những lời Phúc Quý từng nói, đại tướng quân không nhớ chuyện cũ.

Chẳng lẽ, đại tướng quân trước đây rất thích ăn gà hầm, thích đến nỗi dù mất trí nhớ nhưng vẫn ấn tượng đến vậy.

Nghĩ như vậy, Tống Điềm vội nói: "Ta sẽ làm ngay, món đại tướng quân nói chắc hẳn là gà hầm, ta đi chuẩn bị."

Cố Hiển Thành do dự một chút, nói tiếp: "Thôi quên đi, làm món gì đơn giản là được, thịt gà phiền toán lắm, cô cũng mệt mỏi rồi."

Tống Điềm cười nói: "Không phiền toán, kỳ thật món này vừa có thịt lại có bánh bột ăn kèm, ngược lại cũng không quá tốn công sức, chỉ là sẽ phải chờ một chút, đại tướng quân có sợ lâu không?"

Cố Hiển Thành thật lòng muốn ăn, gật đầu: "Được!" Nói xong, nhìn xuống Tiểu Bảo, "Cô đi đi, hài tử cứ để ở đây, ta trông."

Tống Điềm nhìn Tiểu Bảo, đứa nhỏ giống như thật sự rất thích ở bên cạnh đại tướng quân, không thể không gật đầu: "Được!"

Tống Điềm nhớ buổi trưa nhóm tạp dịch có giết hai con gà, đã xử lý sạch sẽ rồi, nhưng khi nàng đến bếp lò nhìn thì phát hiện trong chậu không có cái gì cả, Tống Điềm không khỏi cười khổ, đành phải cởi tạp dề xuống, tự mình đi ra sân sau bắt con gà khác.

Cố Hiển Thành còn đang trêu đùa Tiểu Bảo, không chú ý tới nàng đang làm gì, mãi cho đến khi nghe thấy bên ngoài có tiếng gà bay chó sủa, hắn hơi sửng sốt, sau đó ôm Tiểu Bảo lên vọt ra sân sau.

"Xảy ra chuyện gì?!"

Bên ngoài cảnh tượng có chút chật vật, Tống Điềm không nghĩ gà trống ở biên quan lại khó bắt như vậy, ở nhà nàng cũng tính là "nữ trung hào kiệt" ai ngờ đến đây lại bị một con gà xoay vòng vòng, không bắt được thì thôi lại còn khiến bản thân mình xấu hổ, Cố Hiển Thành chạy đến thì thấy trên đầu nàng còn cắm mấy cái lông gà, trông có chút buồn cười.

Tống Điềm xấu hổ vô cùng, đi qua chỗ hắn: "Ta không bắt được... nhà bếp cũng không có..."

Cố Hiển Thành nhìn nàng, trong mắt loé lên ý cười, hắn đưa Tiểu Bảo cho nàng, "Để ta!"

Tống Điềm vội đón lấy con.

Sau đó chỉ thấy Cố Hiển Thành xắn tay áo, bước vào trại gà, con gà đầu đàn như ý thức được nguy hiểm, lập tức vỗ cánh ra oai, chỉ là trước mặt Cố Hiển Thành, uy phong này chỉ tổ đau cổ họng, không có tí sức uy hiếp nào, trở tay một cái, con gà kia liền ngoan ngoãn thuần phục trong tay Cố Hiển Thành.

Tiểu Bảo nhìn hắn, hưng phấn vỗ tay: "Khoẻ! Khoẻ~~~"

Tống Điềm cũng ngạc nhiên vô cùng, một mặt là vì Cố Hiển Thành tốc chiến tốc thắng, một mặt là vì nhi tử của nàng, một ngày ngắn ngủi đã học được nhiều từ như vậy, còn biết khen người khác.

Cố Hiển Thành cầm theo con gà, Tống Điềm lập tức tiến lên, "Để ta."

Ai ngờ Cố Hiển Thành không có ý định đưa cho nàng, "Đi nấu nước đi, ta giết gà làm lông luôn."

Tống Điềm giật mình, đại tướng quân biết làm gà sao? Nàng sợ tới mức không nói nên lời, "Không... không không, ngài là đại tướng quân... sao có thể..."

Cố Hiển Thành nhìn thoáng qua nàng, giải thích: "Tốc độ của cô quá chậm, ta đói đến hoảng rồi, hành quân đánh trận, chuyện như vậy đã từng làm qua không ít."

Tống Điềm nghe hắn nói vậy liền từ bỏ, nàng lập tức xoay người đi chuẩn bị nước nóng, lại ra vườn nhổ thêm ít rau dưa, cuối cùng chuẩn bị thêm chút bột mì, nếu đại tướng quân đói bụng thì động tác của nàng cũng phải nhanh lên mới được.

Nước nóng đưa ra vừa lúc Cố Hiển Thành cũng đã cắt tiết xong, Tống Điềm bưng qua thì thấy Tiểu Bảo ngoan ngoãn ngồi xổm ở một bên nghiêm túc xem, nam nhân mặc một thân vải thô ngồi trên ghế nhỏ, chỉ có thể thấy một bóng lưng hùng vũ, lúc này hoàng hôn chiếu xuống, khiến nàng bất giác cảm thấy hoảng hốt...

Nàng từng ở Cố gia thôn, thấy nam nhân nhà khác giết gà không ít lần, bên cạnh cũng có mấy hài tử vây quanh, nữ chủ nhân thì bận rộn ở trong bếp nấu cơm, cảnh tượng này Tống Điềm cũng từng khao khát qua vô số lần...

Tiếng cười khẽ của đứa nhỏ làm Tống Điềm hồi phục tinh thần, nàng lắc lắc đầu, vứt gọn những suy nghĩ rối loạn kia ra sau đầu, nàng cười khổ, nhận thức rõ hiện thực trước mắt, đi tới nói: "Tướng quân, nước nóng chuẩn bị xong rồi."

Cố Hiển Thành ngẩng đầu, hoàng hôn chiếu lên hai má nàng giống như phủ lên một lớp mật đường màu hổ phách, người cũng như tên, mềm mại tốt đẹp, khiến Cố Hiển Thành ngẩn ra, hắn hoảng hốt chớp mắt rồi nhận lấy, "Ừm~"

Tống Điềm cũng không nhìn thấy vẻ mặt hắn, nàng đưa xong liền quay người về phòng bếp, làm gà hầm, tuy nói không phiền toán nhưng muốn làm tốt cũng phải tốn chút công phu.

Khi Cố Hiển Thành xử lý gà xong thì Tống Điềm cũng đã xử lý tốt các nguyên liệu nấu ăn khác.

Cố Hiển Thành ôm Tiểu Bảo ra ngoài chờ, sau đó chính là sàn diễn của Tống Điềm, thịt gà chặt thành từng miếng vừa ăn. Chảo nóng dầu sôi, thả vào mấy tép tỏi đảo qua, sau đó là đầu hành, hạt tiêu, quế hồi, cho đến khi thơm lên thì cho thịt gà đã cắt vào. Thịt gà vào nồi thì tăng lửa lớn, đợi nó chuyển màu, lớp da bên ngoài săn lại thì bắt đầu thêm các loại gia vị, hương vị lập tức dâng lên quanh quẩn trong nhà bếp, sau đó là thêm nước vào nồi.

Thịt gà phải hầm đủ nửa canh giờ, trong lúc này, Tống Điềm quay sang chuẩn bị bột bánh. Bột bánh ăn cùng gà hầm không cần nhồi quá lâu, nàng ngâm bột đã nhồi sơ trong nước cho nó nở ra, lúc ăn thả bột bánh vào canh để nó mềm ra, như vậy sẽ dễ hút nước canh, ăn vào có vị ngọt đặc trưng của nước hầm.

Món này đối với Tống Điềm mà hói, kỳ thật đã quá quen thuộc, bởi vì đây là món lúc ở Cố gia nàng làm rất nhiều, không có vì nguyên nhân gì cả, là do nhà nhà người người đều thích ăn, Cố lão thái thái cũng vậy, cho nên chỉ cần tình huống trong nhà tốt một chút thì đều sẽ làm món này.

Chỉ là không ngờ rằng Cố Hiển Thành lại thích ăn.

Thịt gà trong nồi bắt đầu phát ra tiếng sôi ùng ục, Tống Điềm đi qua hé nắp xem, mùi hương nồng đậm bay ra ngoài, Cố Hiển Thành ngồi đợi cũng bị hương vị này hấp dẫn, hắn quả thật có chút đói bụng, vì thế nhìn về phía Tống Điềm thêm vài lần, Tống Điềm rửa tay chuẩn bị bột bánh.

Gà hầm nhiều nước, cùng với món gà xối mỡ trước đây không giống nhau, hơi giống canh gà một chút nhưng cũng không giống, nàng lấy một nắm bột đang ngâm trong chậu ra, bởi vì đã ngâm qua nên rất mềm, nặn thành hình tròn, sau đó đặt lên nồi sắt bên cạnh. Rất nhanh, quanh thành nồi đã có rất nhiều những miếng bánh được đặt lên.

Từ khi giết gà đến khi nấu xong khoảng hơn nửa canh giờ, Tống Điềm cuối cùng cũng nhấc nồi gà hầm xuống khỏi bếp, nàng đang chuẩn bị mang ra cho Cố Hiển Thành thì hắn đã không đợi được mà đến trước, "Để ta."

Nồi sắt có chút nóng, Tống Điềm đúng là hơi tốn sức, nhưng Cố Hiển Thành bê nồi ngược lại như không có gì, tuỳ tiện tìm một chỗ trong nhà ăn, ngồi xuống.

(1) Mãn Hán toàn tịch: (Tiệc triều đình Hán-Thanh) hay Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của Mãn và người Hán. Bữa tiệc Mãn Hán toàn tịch được mệnh danh là đỉnh cao của yến tiệc Trung Hoa. Đây là đại yến kéo dài 3 ngày, được vua Khang Hy tổ chức vào sinh nhật lần thứ 66 của mình và cũng là bữa tiệc nổi tiếng nhất trong lịch sử Trung Quốc. Đây được xem như là một kho tàng ẩm thực của Trung Hoa. Mãn Hán toàn tịch vừa mang nét đặc trưng của món ăn cung đình, vừa mang nét tinh tuý của ẩm thực địa phương. Ngoài ra, trong bữa tiệc yêu cầu những tiêu chuẩn cao nhất về nghi thức và sự tỉ mỉ của các món ăn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!