Lúc này Giai Kỳ mới giật mình hỏi :
"Ám vệ,người nói ám vệ nào con có biết gì đâu chứ ".

Nhược Khê mỉm cười nói :
"Ta và phụ thân con đã quan sát mấy ngày nay tuy nhiên thấy bọn chúng chỉ âm thầm bảo vệ con chứ không có ác ý nên hai người chúng ta mới không ra tay,Sao còn muốn giấu ta sao ".

Giai Kỳ hỏi nhỏ :
"Mẫu thân ám vệ là người của ai người có biết hay không ?".

Bà lắc đầu mỉm cười :
"Còn ai nữa chứ ngoài hoàng thượng của Lâm quốc còn ai sát sao muốn bảo vệ con như thế ".

Giai Kỳ bĩu môi :
"Con mới không thèm cần chàng ấy vảo vệ,con muốn hòa ly với chàng ấy,chàng ấy là người không giữ lời hứa ,nói rằng cả đời này chỉ lấy một ngươi thê tử là con mà bây giờ đòi lập thêm người khác, Giai Kỳ con cả đời này sẽ không lấy phu quân nữa ".

Bà dí mạnh vào trán nàng rồi nói :

"Tính cách con thật là nông nổi và không bao giờ chịu thiệt,kể con bù trì cho tỷ tỷ con thì tốt biết mấy ,làm việc gì cũng sốc nổi không nghĩ trước nghĩ sau.

Cũng may Lâm Hạo Thiên gửi thư cho phu thê ta nếu không con định lừa ta và mọi người đến khi nào ".

Giai Kỳ chột dạ tò mò hỏi :
"Chàng viết thư cho người làm gì,vì sao lại biết người đang ở đây mà viết thư chứ,người lừa con đúng không ?".

Bà cười dịu dàng :
"Cái tính này của con không biết giống ai chứ, Hiền tế là một người trọng tình,mọi việc của con nó là người biết rõ nhất,con nghĩ ai cử nguyên một đội ám vệ đi theo bảo vệ con ".

Bà Uống một ngụm nước nhỏ rồi nói tiếp :
"Nó sợ con hiểu lầm nó lại theo ta trở về Sở quốc nên mới viết thư kể rõ đầu đuôi,con là thê tử mà những thay đổi nhỏ như thế cũng không biết không hiểu con vô tâm hay cố ý quá.

"
"Tây bá hầu liên kết với Dự Vương chèn ép phu quân con vì việc Y tuyên bố rằng chỉ lấy duy nhất một thê tử là con ,hắn có Ý định trợ giúp Dự Vương lên ngôi vua,cũng may Y nhanh trí trong ngoài phối hợp với thừa tướng phá vỡ âm mưu của bọn chúng.

Vì vậy mới có chuyện nữ nhi của Tây bá hầu vào cung đó ".

"Con thì hay rồi,chưa rõ sự tình đã ngúng nguẩy bỏ đi ,hiền tế sợ con ở lại nguy hiểm nên đã để con đi xa một mình ở lại đương đầu với bọn chúng,con thì hay rồi làm việc tùy hứng.

Nó là một nam nhân có trách nhiệm thật giống với phụ thân của con ta thật sự tự hào ".

Lúc này Giai Kỳ mới biết toàn bộ sự thật,nàng thầm trách bản thân mình tại sao lại vô ý đến thế, biết chàng có tâm sự không những động viên còn giận hờn với chàng.

Giai Tuệ ánh mắt như có nước nghẹn ngào hỏi mẫu thân :
"Vậy trong thư chàng có nói cụ thể không,?,bao giờ chàng mới đến hay là con trở về tìm chàng có được không ?".

Nhược Khê phì cười nói :
"Bảo con ngốc con lại không chấp nhận,mẫu thân vừa nói rõ cho con rồi mà con không nhớ hả,vậy con nghe cho kĩ.


Hiền tế đã dẹp yên mọi việc rồi Tây bá Hầu và Dự Vương làm phản không thành đã bị bắt bây giờ Y đang trên đường đến đây có nhờ ta giữ chân con lại nếu không Y sợ đến nơi con lại đi mất ".

Giai Kỳ cúi đầu xuống xấu hổ,chưa bao giờ nàng mong gặp chàng đến vậy.

Có lẽ mẫu thân nói đúng tình yêu của nàng giàng cho chàng chưa đủ lớn cho nên mọi chuyện mới như thế này.

Cũng may chàng không trách cứ gì mình,luôn luôn lo lắng và bao dung cho mình không một lời oán trách.

Nhược Khê thấy nữ nhi như thế thì mỉm cười nắm tay phu quân.

Hạnh phúc chỉ đơn giản như thế được sống với người mình yêu.

Con cái được hạnh phúc là bà đã mãn nguyện rồi,bây giờ chỉ còn chuyện của Tuệ nhi nữa là bà mới yên tâm.

Mong rằng sau sóng gió lần này hai người sẽ biết yêu thương và trân trọng nhau hơn.

Tuyên Triệt ôm bà vào lòng rồi nói :
"Nàng đừng lo lắng nữa,mọi việc sẽ qua nhanh thôi,ta sẽ luôn ở bên nàng ".

Cùng lúc này Giai Tuệ luôn luôn túc trực trên giường của Hiên Viên Kiệt.


Thái hậu khi biết tin thì khóc nức nở,bà muốn ra ngoài để gặp Y.

Nhưng theo lệnh của hoàng thượng không ai dám cho thái hậu ra ngoài.

Bà chỉ có duy nhất một mình Y là nhi tử , nếu Y có mệnh hệ gì thì bà sống sao được, khi bà ta biết người gây ra vết thương của Nhi tử thì bà là người Lâm gia thì bà lắc đầu thở dài oán thán :
"Thật là tạo nghiệt mà,luân quả tuần hoàn báo ứng đúng là báo ứng,rồi bà thất thểu đi vào không đòi ra ngoài nữa ".

Nửa đêm do vết thương sâu nên Hiên Viên Triệt có dấu hiệu sốt và lâm vào hôn mê,mê sảng,Y cả đêm chỉ kêu lên một tiếng Tuệ nhi rất thương tâm.

Giai Tuệ thay khăn cho Y liên tục,lúc này nhìn Y thật yếu ớt,có lẽ trong chuyện này cả hai người đều đã sai ,có lẽ nàng chưa hiểu hết về Y.

Sâu trong tâm hồn Y mỏng manh đến đáng thương ,có lẽ đó là hệ lụy của một tuổi thơ không có tình yêu thương ấm áp cho nên Y mới thành ra như thế.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!