Giai Tuệ nhẹ nhàng lắc đầu nói :
"Đã quá muộn rồi,thời gian qua ta đã suy nghĩ rất nhiều,ta và chàng đi đến ngày hôm nay một phần do chàng không tin tưởng ta,chàng có quá nhiều thứ phải lo và cái chính là chàng quá nhu nhược không có chứng kiến của riêng mình cho nên người ngoài lới nhân cơ hội để chen vào chia rẽ chúng ta và nhất là đã làm hại được hài tử,chúng ta hòa ly là lựa chọn tốt nhất rồi ".

Giai Tuệ quay mặt đi rồi nói :
"Mẫu thân,muội muội chúng ta đi thôi ".

Lúc này Hiên Viên Kiệt mới thấy được quyết tâm trong lòng nàng,Y cảm thấy lo sợ vội vàng muốn kéo nàng lại nhưng Giai Kỳ đã nhanh chân tiến lên chắn đường nàng nói :
"Hoàng thượng người hãy giải quyết việc nhà trước lúc đó mới nghĩ đến tỷ tỷ,lúc tỷ tỷ bên cạnh người,người không biết quý trọng bây giờ khi tỷ ấy đã bị quá nhiều tổn thương thì người mới nghĩ đến tỷ ấy đã quá muộn rồi ".

Giai Tuệ cất bước đi thẳng nàng không quay đầu nhìn lại phía sau,bóng lưng nàng thật cô đơn và lạnh lùng.

Dù biết con đường phía trước có nhiều trông gai nhưng nàng vẫn sẽ cố gắng bước đi.

Nếu chưa xảy ra việc hài nhi chắc nàng cũng sẽ tha thứ cho Y nhưng mọi chuyện làm gì có giá như.


Trong chuyện nàng bị xảy thai rõ ràng có quá nhiều nghi ngờ và kẽ hở nhưng Y lại không muốn điều tra rõ để trả thù cho hài tử của mình chỉ làm qua loa cho có lệ.

Vì có lẽ Y hiểu người hại nàng và con là ai nên Y không muốn tìm hiểu sâu hơn để cho nàng một đáp án hợp lý.

Đấy mới là lý do nàng quyết định hòa ly với Y.

Lúc này Tuyên Triệt ,Thiên Kỳ và Dương Kỳ đã ở ngoài hoàng cung chờ đợi các nàng.

Hiên Viên Kiệt cứ lầm lũi đi theo phía sau Giai Tuệ,lúc này Y đã ân hận lắm rồi,chỉ nghĩ sau này không có nàng bên cạnh Y đã thật sợ hãi.

Thời gian ở bên nàng thời gian qua đã khiến cho Y cảm thấy mở rộng lòng mình hơn,sự hiểu biết cùng sự ôn nhu của nàng khiến Y đắm trìm trong đó mà quên mất rằng nàng cũng cần phải quan tâm săn sóc.

Bây giờ ngôi vị đối với Y không còn chấp nhất và quan trọng như trước nữa.

Nếu có thể quay lại Y sẽ không đi lại vết xe đổ,sẽ yêu thương bảo vệ nàng không cho một ai có thể bắt nạt được nàng dù cho có là mẫu hậu của mình đi chăng nữa.

Ra ngoài hoàng cung,Nhược Khê quay lại nói :
"Hoàng thượng ngươi đừng đi theo nữa ,ta tuyệt đối sẽ không để cho Tuệ nhi lập lại những đau thương đó một lần nữa đâu,một lần là quá đủ rồi,ngươi về đi.

"
Lúc này Hiên Viên Kiệt mới nói :
"Người cho con nói với nàng ấy một câu cuối cùng được không ?".

Nhìn vẻ mặt và ánh mắt của Y Nhược Khê không nỡ từ chối bà quay lại nhìn Giai Tuệ xem ý nàng thế nào.


Giai Tuệ cũng muốn giải quyết một lần cho dứt điểm,nàng nhẹ nhàng đi lên nói :
"Chàng muốn nói với ta điều gì ?".

Bây giờ nhìn kĩ lại Y mới cảm thấy mình đã quá vô tâm đến đâu,đôi mắt nàng đầy vẻ mệt mỏi buồn bã và bi thương đã không còn trong trẻo tinh khiết như lúc ban đầu.

Y cầm tay nàng và nói :
"Xin lỗi nàng,nàng hãy về Sở quốc nghỉ ngơi một thời gian đi,ta sẽ không chấp nhận thư hòa ly đâu.

Đến khi ta giải quyết hết mọi việc ở đây ta sẽ sang Sở quốc đón nàng về được không ?,có thể cho ta một cơ hội cuối cùng được không ?".

Giai Tuệ lúc này thật sự rất lúng túng,chưa bao giờ nàng nhìn thấy Y như lúc này ,sự lo sợ hiện rõ trên đôi mắt của Y,sợ lời từ chối phát ra từ miệng nàng,bàn tay Y nắm lấy tay nàng còn run run.

Bỗng một mũi tên xé gió từ xa lao tới nhắm thẳng vào Giai Tuệ khiến cho mọi người ở xa không kịp chống đỡ.

Hiên Viên Kỳ theo bản năng của mình ôm chặt lấy nàng bao trọn nàng ở trong lòng,mũi tên cắm phập vào lưng Y khiến máu tuôn ra như suối.

Giai Tuệ hoảng hồn hết lên ôm ghì lấy Y mà khóc,trong thâm tâm lúc này nàng cảm thấy sợ hãi,nàng không muốn Y chết.

Hiên Viên Kiệt mỉm cười nói :

"Tuệ nhi đừng khóc,ta không sao đâu,nàng có thể hứa không rời xa ta được không ?,ta sẽ giống như phụ mẫu nàng một đời một đôi không chia lìa,nàng đừng hòa ly với ta nhé ta thật sự không thể xa nàng".

Rồi Y phun một ngụm máu ngất đi không biết gì cả,Giai Tuệ lo lắng gọi :
"Mẫu thân ,mẫu thân người hãy cứu chàng đi "
Lúc này Tuyên Triệt và Thiên Kỳ đã đuổi theo tên bắn lén lúc nãy chỉ còn lại Nhược Khê và Dương Kỳ.

Bà nhìn thấy Giai Tuệ khóc lóc liền dịu dàng nói :
"Con thật là có ta ở đây hắn làm sao có thể chết được chứ ,lau khuôn mặt của con lại đi nhìn con khóc ta không biết phải làm sao nữa ".

Nhược Khê ngồi xuống miết nhẹ vào khu vực bị thương,bà lắc đầu nghiến răng nói :
"Kẻ nào ác độc muốn lấy tính mạng nữ nhi ta,ta mà bắt được sẽ cho chúng nếm mùi độc dược của Bạch Nhược ta ".





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!