Tôi nhặt lên thanh đoản kiếm long lân, dưới ánh nhìn chăm chú của Hô Diên Hoằng, tiến đến ôm lấy Triệu Lăng, cắm đoản kiếm vào lồ ng ngực y.

Triệu Lăng rên lên một tiếng, vùi đầu vào cổ tôi, gần trong gang tấc.

“Bệ hạ, thần thiếp tiễn ngài một đoạn đường, kiếp sau chớ nên sinh ra trong gia đình đế vương.”

“Được.”

Lúc hơi thở chỉ còn mỏng manh, dường như tôi nghe y bật cười.

Tiếng cười kia thoảng qua bên tai, rất nông rất nhẹ, nhẹ như cơn gió đêm khe khẽ phất qua mặt tôi vào năm ấy, khi trăng treo cao trên bầu trời, y kéo tôi lên mái nhà uống rượu.

Trước mắt bao người, Hô Diên Hoằng ngồi xổm trước mặt tôi, giơ tay chùi đi thứ gì đó trên má tôi.

Hình như là máu bắn tóe, hay là nước mắt rơi xuống.

Đột nhiên, hắn mím môi, dùng một tay vớt tôi lên kẹp dưới cánh tay, mạnh mẽ như đang mang theo một con thú nhỏ sắp chết.

Hắn cắp tôi một đường từ Thái Cực Điện đến điện phụ bên cạnh, trước mặt tất cả quân Hán.

Sau đó một chân đá tung cửa điện, ném xuống thanh kiếm trong tay.

Bộ áo giáp loang lổ vết máu trên người hắn, làm nổi bật gương mặt với đường nét rõ ràng.

“Bổn vương sẽ không làm khó người khác, cũng biết hiện tại nàng chẳng có tâm tình gì. Ngặt nỗi trước mắt quân Hán đang hỗn loạn mất trật tự, nhiều phe đấu đá nhau, hôm nay nếu nàng không làm người phụ nữ của ta, tất có người sinh lòng mơ ước, mà hiện giờ ta không thể phân thân, chưa chắc có khả năng lo lắng cho nàng.”

Tôi hiểu rõ, cuộc chiến giành ngai vàng tràn ngập âm mưu tính kế.

Tuy Hô Diên Hoằng giết được Hô Diên Kỳ và Hô Diên Táng, một đường công chiếm Lạc Dương, nhưng trước khi thành lập chính quyền mới, vị trí của hắn chưa hoàn toàn vững chắc.

Ở trước mặt hắn, tôi vươn tay, run run cởi bỏ áo giáp trên người hắn.

“Thiếp thân nguyện ý phụng sự Hán Vương, nguyện ý.”

Ngôi điện ban ngày, sáng đến lóa mắt.

Dưới lớp áo giáp, nam tử cao lớn đ ĩnh bạt trong bộ y phục đen lặng lẽ đứng nhìn tôi.

Tôi run rẩy, cuối cùng vươn tay ôm eo hắn, vùi đầu vào lòng hắn, nước mắt tuôn rơi.

“Thiếp không có đường lui, cũng sẽ không hối hận.”

Bàn tay to thô ráp giữ lấy eo tôi, giống như kìm sắt cộm người, tôi run run, bàn tay còn lại m ơn trớn mặt tôi, lau đi nước mắt, cười nói: “Đừng căng thẳng, cũng đâu phải hoàng hoa khuê nữ, bổn vương chưa chắc biết nhiều hơn nàng.”

Năm Thái Thương thứ bảy, năm thứ 183 của Đại Ngụy, Lạc Dương thất thủ.

Cảnh Văn Đế Triệu Lăng bị giết.

Hán Vương Hô Diên Hoằng, định đô ở Lạc Dương, xây Tử Quang Điện, thành lập Đại Ninh, lên ngôi Hoàng đế.

Hoàng hậu tiền triều Hồ Mẫn Dung, bị bắt làm tù binh, ủy thân cho Hô Diên Hoằng, trở thành Hoàng hậu Đại Ninh.

Năm năm sau, tôi gặp Từ Tuân trong nhà lao.

Năm đó, Hán quốc cử sứ thần đến Đại Ngụy, sứ thần vừa trở về, Từ Tuân phản quốc bỏ trốn.

Triệu Lăng phái người ám sát nhưng vẫn chậm một bước.

Nếu không phải vì gã, Đại Ngụy không diệt vong nhanh đến như vậy.

Hiện giờ tôi là Hoàng hậu Đại Ninh, là người Hoàng đế Hô Diên Hoằng tín nhiệm nhất.

Trong năm năm qua, hắn gắng sức ổn định triều cục, sùng văn ức võ, củng cố các nhánh yếu.

Tôi đề xướng nâng cao Hán học, chiêu mộ những tay cự phách trong văn đàn, bước vào trung tâm quyền lực.

Học hỏi từ mối họa mất nước của tiền triều, từ khi Hô Diên Hoằng lên ngôi, binh quyền của phiên vương bị bãi bỏ, hoàng quyền là tối cao, cũng dựng bia đá ở Thái Miếu, không giết sĩ phu, không tăng thuế nông nghiệp.

Khi bắt đầu cải cách hiến pháp luôn gặp vô số nhấp nhô, sau đó mới thấy hiệu quả, bạo loạn của những người cũ trong triều đại trước dần dần lắng xuống.

Tôi dùng năm năm để hiểu được, hóa ra “Trời yên biển lặng, bình an được mùa” không phải là việc khó.

Sẽ có một ngày “Vũ trụ bừng sáng, vạn vật thái bình”.

Triệu Lăng không làm được, không phải vì y bất tài.

Y đã tận lực, y đã cố gắng bảo hộ hoàng quyền và giang sơn liêu xiêu sắp đổ từ khi đăng cơ, đáng tiếc thất bại.

Lịch sử sẽ không ghi lại những thành tựu của một Hoàng đế như vậy.

Chỉ biết ghi lại y yếu đuối, vô năng.

Bởi vì y là một vị Hoàng đế mất nước.

Ngay như Hô Diên Hoằng, vào lúc thân thể quấn quýt, cũng sẽ kề bên tai tôi chấp nhất hỏi: “Ta so với Hoàng đế Triệu gia của tiền triều, như thế nào?”

Tôi ngoan ngoãn úp mặt vào ngực hắn: “Bệ hạ là thánh chủ, y là vị vua mất nước, hà tất so đo. Thế gian này, chỉ có bệ hạ mới thật sự là đại trượng phu.”

Một vị vua mất nước, làm sao có thể so được với Hô Diên Hoằng.

Thế nhân và sách sử đều biết đạo lý này, đâu lẽ nào Hồ Mẫn Dung có thể không hiểu!

Tôi đã từng rất thắc mắc về động cơ của Từ Tuân.

Một kẻ tiểu nhân phản quốc như vậy, Hô Diên Hoằng cũng khinh thường.

Cho nên sau khi triều cục ổn định, hắn nghe theo đề nghị của tôi, lôi Từ Tuân hạ ngục xử tử.

Trước khi hành quyết, tôi gặp lại gã.

Vị đại đạo sư áo trắng bay bay, thế mà tóc cũng bạc.

Môi trường lao ngục dơ bẩn, gã vẫn một thân sạch sẽ, nhìn thấy tôi vẫn ôn hòa hành lễ: “Hoàng Hậu nương nương.”

Tôi nhìn gã, trong lòng như có một cây gai đâm vào tận xương tủy.

Vì lý do gì?

Gã nói, gã chưa bao giờ là Từ Tuân, cũng không phải con trai của Từ gia.

Từ Tuân chân chính là sư huynh đệ đồng môn của gã, sớm chết ở trên núi từ khi còn nhỏ.

Tên thật của gã là Phùng Đường, nguyên quán Ngũ Tân, Thục Châu. Vào thời Tuyên Tông Đế, gia đình gã đã bị triều đình tắm máu vì một vụ án oan.

Cha mẹ đã chết, chị ruột cũng chết, toàn tộc già trẻ lớn bé đều chết, còn bị treo xác ngoài cửa thành.

Hoàng đế vô năng, xa hoa dâm dật, chư vương tàn bạo, coi thường nhân mạng.

Biết bao bình dân bá tánh đã chết trong cuộc tranh giành quyền lực giữa hoàng tộc, bọn chúng bất nhân thì gã sẽ đùa bỡn bọn chúng trong lòng bàn tay, khiến bọn chúng tàn sát lẫn nhau, đoạn tuyệt dòng giống của Triệu thị, điên đảo giang sơn Đại Ngụy.

Cuối cùng gã chết có ý nghĩa, không hề hối hận.

“Nếu sự tồn tại của một vương triều khiến bá tánh chịu khổ, chịu ức hiếp, vậy thì nó không cần thiết phải tồn tại, nên bị lật đổ.”

“Nhất sinh tử, tề Bành Thương, sống như gửi, chết như về, đấy là thuyết lý của Phùng Đường ta đây. Tiểu Mẫn Dung hãy nhìn xem, Đại Ngụy diệt vong, Đại Ninh kiến thiết, các vị làm được rất tốt, tương lai nhất định sẽ làm càng tốt hơn, đúng hay không? Có sinh có tử, chết rồi lại sinh, ta làm đúng.”

Từ Tuân đã chết.

Không, phải nói Phùng Đường đã chết.

Tôi thực mờ mịt, gã làm đúng hay sao? Nếu gã làm đúng, chẳng lẽ tôi và Triệu Lăng sai rồi?

Trong năm năm ngắn ngủn, Đại Ninh đã có một nền cai trị nhân từ.

Tôi và Hô Diên Hoằng sinh đứa con trai, thằng bé vừa sinh ra đã được sắc lập thành Hoàng Thái Tử.

Mấy năm nay, Hô Diên Hoằng yêu chiều tôi rõ như ban ngày.

Mọi người đều nói, Hoàng hậu tiền triều Hồ Mẫn Dung có số mệnh quá tốt, dẫu qua tay bao nhiêu đàn ông mà vẫn được Hoàng đế Đại Ninh nâng niu trong lòng bàn tay.

Hô Diên Hoằng không thích những lời đồn đãi này, nếu bị hắn nghe được, không tránh được phải chết rất nhiều người.

Tôi là Hoàng hậu Đại Ninh, cư ngụ trong Tiêu Phòng Điện ở Lạc Dương.

Tiêu Phòng Điện tọa bắc triều nam, mái cong trải rộng.

Bọn họ tôn kính tôi, không chỉ vì Hô Diên Hoằng thích tôi hay tôi là thê tử của hắn, mà còn vì tôi có được miếng đất cắm dùi trong triều đình.

Nhưng hôm nay, tôi thậm chí không muốn miếng đất cắm dùi này.

Tôi nghe được tin tức của Hà Thanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!