Trần Nhược Khát gọi điện cho Hà Gia Hảo, nói: "Chị Hoa bảo chị ấy có thể bay sang đưa cho tôi xem kịch bản và thương lượng phương án quay với tôi luôn, chị ấy hình như hơi điên rồi."

Hà Gia Hảo kẹp điện thoại, đang vừa làm mứt trái cây trong phòng bếp của mình, vừa nghe Trần Nhược Khát nói chuyện. Gần đây Trần Nhược Khát rất hay gọi điện cho cậu, không chửi ầm lên hay rưng rưng lên án gì cả, có khi chỉ đang trên đường từ hoạt động này đến tham gia hoạt động khác cũng đột nhiên gọi cho Hà Gia Hảo. Hà Gia Hảo nghe máy, Trần Nhược Khát liền nói: "Ừm, không sao." Bọn họ tuỳ tiện nói hai câu, rồi Trần Nhược Khát lại cúp máy.

Hà Gia Hảo đổ mứt trái cây đã làm xong vào mấy cái bình thuỷ tinh mới mua, một mẻ mứt dâu mới toanh. Cậu nửa ngồi xổm xuống nhìn màu mứt hồng đậm. Hà Gia Hảo có thể nói, đối với việc làm thế nào để biến dâu tươi thành mứt dâu thơm ngon thì cậu đã khá là tự tin rồi, nhưng đối với cuộc sống nghệ sĩ của Trần Nhược Khát, cậu hoàn toàn chẳng có kinh nghiệm gì. Thế nên cậu mong rằng mình là một người nghe thật kiên nhẫn.

Có lúc, Hà Gia Hảo dừng lại nghỉ ngơi ở Bách Hảo, cầm điện thoại lướt xem, lướt đến trạng thái mới nhất của Trần Nhược Khát là tham gia tiệc rượu của nhãn hàng. Trần Nhược Khát mặc bộ đồ mình đại diện, chủ đề là "xuân du viễn hạ". Lần trước lúc Trần Nhược Khát chụp poster cho bộ sưu tập này, cậu mặc một chiếc áo ren xuyên thấu, cởi ra một lúc thì bị dị ứng. Cậu véo mấy nốt đỏ trên tay mình, nốt đỏ dần biến thành những vết sưng to.

David chạy đi mua thuốc cho cậu, lúc về phát hiện ra Trần Nhược Khát đang gọi cho Hà Gia Hảo kể chuyện mình bị dị ứng. Hà Gia Hảo nói: "Cậu đừng có tự véo mình nữa, nhớ phải uống thuốc đấy."

Trần Nhược Khát nghe lời gật đầu nói: "Tôi không véo đâu." David cạn lời. Anh ta đưa thuốc và nước cho Trần Nhược Khát.

Tiệc rượu lần này Trần Nhược Khát mặc một chiếc áo dáng dài giống như váy, bên trên tạo hình mô phỏng cành cây và cánh hoa. Nhân viên tạo hình kẹp hai cái kẹp nhỏ trong suốt lên đầu cậu. Hà Gia Hảo cảm thấy Trần Nhược Khát rất giống Narcissus được nữ thần rừng ái mộ.

Điều hoà trên tầng hai của Bách Hảo hỏng rồi. Người sửa mãi chưa đến, phòng trên tầng chỉ có thể tạm thời mở cửa. Lúc Hà Gia Hảo đi từ trên xuống, đụng phải Lưu Mỹ Lan đang định đi lên. Lưu Mỹ Lan ra ngoài làm kiểu tóc mới, xách theo một cái túi nhỏ, hăng hái đi lên. Hà Gia Hảo hỏi sao tự nhiên bà lại sang quán, Lưu Mỹ Lan nói mình không khoẻ lắm, muốn Hà Gia Hảo cùng đi bệnh viện với bà.

Lúc họ ra khỏi Bách Hảo cũng đã sắp chạng vạng. Lưu Mỹ Lan tự lái một chiếc Mazda màu đỏ, xe chạy rất nhanh, không giống bị ốm. Xe chạy đến một nhà hàng ở gần quảng trường trung tâm thì dừng. Lưu Mỹ Lan kéo Hà Gia Hảo vào, vẫy tay với cô gái ngồi bên trong.

Hà Gia Hảo cứ thế bị lừa đến xem mắt. Lưu Mỹ Lan chỉ ngồi một lúc rồi đi. Hà Gia Hảo và cô gái hai mặt nhìn nhau. Cậu biết Lưu Mỹ Lan rất mong cậu tái hôn. Sống ở vùng quê nhỏ, ra ngoài một chuyến là gặp được năm sáu người quen, ai cũng muốn hỏi gia đình cậu có hoà thuận không, sao lại không cưới thêm người khác. Như thể cậu mà không làm việc đó thì tức là sai. Có đôi khi Hà Gia Hảo thật sự không biết phải trả lời thế nào.

Cậu cúi đầu khuấy bát mì Ý trong tay lên. Cô gái hỏi cậu, món bánh xuân vũ có phải là món đặc trưng của Bách Hảo không. Hà Gia Hảo gật đầu, cậu nói: "Bánh mì của chúng tôi cũng ngon lắm."

_

Trần Nhược Khát ăn một miếng bánh mì lấy từ khu tự phục vụ, vị nhạt nhẽo lắm, không thể ngon bằng Hà Gia Hảo làm được. Trần Nhược Khát ăn hai miếng rồi bỏ sang một bên. Cậu gặp được mấy người quen trong giới nghệ sĩ, dừng lại nói chuyện mấy câu, bộ quần áo trang trí trên người cọ vào da cậu, không thoải mái lắm.

Có mấy diễn viên mới đến chỗ cậu chào hỏi. Sau sóng gió của "Con Hàu", Trần Nhược Khát ngoài ý muốn nhận được một làn sóng đồng cảm và chú ý. Từ diễn viên ngây ngô trong "Giế t chết lời đồn", cậu bỗng nhiên được quảng cáo thành "phái thực lực thế hệ mới". Có người giơ điện thoại lên chụp ảnh chung với cậu, chụp ảnh xong, vươn tay lấy đi một cái kẹp trên đầu Trần Nhược Khát.

Ở lại hội trường một lúc, Trần Nhược Khát cảm thấy nóng quá, hình như điều hoà hỏng rồi. Quần áo của cậu kín mít. Cậu đi ra ngoài hóng gió, dựa vào cửa sổ bên hành lang nhìn vườn hoa phía sau khách sạn. Nếu bây giờ trong túi quần áo có thuốc, nhất định cậu phải hút một điếu.

Cậu lại cầm điện thoại lên gọi cho Hà Gia Hảo. Hà Gia Hảo nghe, không có tiếng ồn ào trong quán cơm. Trần Nhược Khát không nói lời nào, Hà Gia Hảo a lô một tiếng, hỏi: "Sao thế?"

Trần Nhược Khát nói: "Không có gì, bí bách quá."

Hà Gia Hảo cười một tiếng, cậu nói: "Tôi cũng bí bách quá." Cậu dựa vào nhà vệ sinh trong nhà hàng.

Mắt Trần Nhược Khát nhìn vào dòng người đẹp đẽ xán lạn cứ không ngừng đi ra đi vào rảnh, nói: "Tham gia kiểu tiệc rượu này, nhiều nhất là nói mấy lời nhảm nhí, cũng chẳng yên tĩnh mà ăn được gì." Trần Nhược Khát đè thấp giọng, khẽ nói: "Hơn nữa đồ ăn còn không ngon."

Hà Gia Hảo cười. Cậu nói: "Mấy hôm trước tôi mới làm mứt dâu, gửi cho cậu được không? Như vậy thì lúc cậu đói chỉ cần phết lên bánh mì là ăn được." Trần Nhược Khát bảo được.

Hôm sau Trần Nhược Khát nhận được mứt trái cây mà Hà Gia Hảo gửi. Cậu làm theo lời Hà Gia Hảo nói, không ăn thì để vào tủ lạnh, lúc ăn thì lấy dao nhỏ ra múc một ít phết lên bánh mì đã nướng sẵn. Mứt dâu Hà Gia Hảo tự làm không ngọt lắm, không có phụ gia, ăn vẫn thấy mùi dâu tây nồng đậm. Trần Nhược Khát thích lắm.

Cậu đặc biệt gọi cho Hà Gia Hao một cuộc, nói cậu thích lắm. Lúc đó Hà Gia Hảo đang vội đưa Hà Tiểu Mãn đi học, một tay cầm điện thoại, vội vã nói: "Vậy lần sau tôi lại làm rồi gửi cho cậu."

Trần Nhược Khát li3m mứt dâu ở khoé môi, nói: "Được."

Lúc David phát hiện ra, tần suất Trần Nhược Khát gọi điện cho Hà Gia Hao đã cao đến mức này rồi. Nguyên nhân khiến cho một người trầm lặng như Trần Nhược Khát, bỗng nhiên lại thích gọi điện thoại hẳn phải là một việc cực kỳ không thể tưởng tượng nổi. Hơn nữa lần nào cũng là, giữa lúc đóng phim, lúc thay trang phục, lúc dựa vào cửa phòng hoá trang xem điện thoại, xem một lúc lại bỗng nhiên gọi đi, còn sờ mũi mình nói: "Tôi vừa quay được hai cảnh lớn."

David chẳng biết Hà Gia Hảo đã nói gì, Trần Nhược Khát cúi đầu cười, nói: "Vậy tôi cúp nhé." Sau khi cúp máy, Trần Nhược Khát lại không cười nữa.

Khoảng thời gian ấy, khi đến phòng khám tâm lý, Trần Nhược Khát nói: "Gần đây tôi cảm thấy bức bối lắm, cứ như trong người có một trận mưa lúc hoàng hôn muốn đổ xuống mà chẳng thể xuống được."

Trần Nhược Khát dừng lại, bác sĩ nhìn cậu, hỏi: "Vì sao?"

Trần Nhược Khát nói: "Tôi biết là không nên quấy rầy cuộc sống của cậu ấy từng giây từng khắc như thế, nhưng tôi không khống chế được mình, thậm chí còn muốn phá huỷ của sống của cậu ấy."

Cậu ngẩng đầu lên nhìn bác sĩ: "Tôi có hơi không thể rời cậu ấy ra được rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!