Dứt lời,Âu Mạc Thiên Vũ bước ra khỏi phòng đóng sầm cửa lại để mỗi Thẩm Lạc Ngưng đứng sững người ở đó.

Lúc này khóe mắt Thẩm Lạc Ngưng đã đỏ ẩn,cô gán kìm lấy giọt nước mắt đang muốn rơi xuống.

Trong lòng thầm nghĩ không được khóc vì kẻ không xứng đáng.

Sau tối hôm đó,Âu Mạc Thiên Vũ ít khi về nhà có lúc cả vài tháng mới thấy có mặt ở nhà.

Cô và anh như chiến tranh lạnh nhưng cũng như người lại cùng sống chung một căn nhà.

Trái tim Thẩm Lạc Ngưng lúc này đã lạnh đi không ít nhưng cô vẫn không muốn từ bỏ.

Mặc kệ thái độ của Âu Mạc Thiên Vũ như nào nhưng cô cũng muốn thử một lần.

Chiều thứ bảy,cô hạ quyết tâm gọi điện đến văn phòng Âu Mạc Thiên Vũ định bụng sẽ cùng anh ăn tối cùng nhau.

Nhưng người nhấc máy lại là giọng phụ nữ,chỉ hai từ" tôi nghe" của cô ta đã khiến cô đứng hình.

Thẩm Lạc Ngưng im bật,không tin vào tai mình,cô lên tiếng" Xin chào,đây có phải số điện thoại của Âu Mạc Thiên Vũ không?"

" Vâng,đúng rồi ạ.Âu Tổng đang tắm.Cô là ai? Nếu có việc gì thì cô cứ nói với tôi,một lát nữa tôi sẽ nhắn lại cho Âu Tổng." Giọng nữ lại vang lên,giọng nói dịu dàng,câu từ được sắp xếp gọn gàn,rành mạch.Suýt chút nữa cô đã nghĩ cô gái bên đầu dây bên kia là vợ của Âu Mạc Thiên Vũ chứ không phải là cô.


Chưa đợi cô cất tiếng,giọng nói của Âu Mạc Thiên Vũ cũng vừa lúc vang lên:

" Ai gọi?"

" À,là điện thoại của anh.Có một cô gái lạ gọi điện muốn gặp anh" Cô gái kia lại lên tiếng,giọng nói vừa đủ để cô nghe thấy.

Âu Mạc Thiên Vũ nhíu mày,nghĩ ngợi gì đó rồi đi lại giựt lấy điện thoại di động mà Tiểu Nhã đang cầm.

Nhìn số điện thoại đã lâu không nhìn đến,Âu Mạc Thiên Vũ xoa xoa mi tâm lên tiếng" Có chuyện gì?"

Thẩm Lạc Ngưng nắm chặt điện thoại trong tay,lạnh lùng đáp" Ông nội nhờ tôi nói với anh,cuối tuần đến thăm ông,ông nội muốn gặp anh."

" Được"

Cuộc điện thoại nhanh chóng kết thúc.

Âu Mạc Thiên Vũ xoay người nhìn Tiểu Nhã tức giận hỏi" Ai cho cô đụng vào đồ của tôi?"

Tiểu Nhã người tình cũ của Âu Mạc Thiên Vũ hiện giờ là thư kí của anh.Tuy nói là người cũ nhưng Âu Mạc Thiên Vũ không để ý đến Tiểu Nhã ngược lại còn rất ghét bỏ.

Tiểu Nhã uất ức nói" Do em thấy điện thoại vang lên nãy giờ.Tưởng việc gì quan trọng nên mới bắt máy giúp anh.Không ngờ là một cô gái xa lạ bắt máy.Em hứa mai mốt sẽ không nghe máy khi không có sự cho phép của anh!"


Âu Mạc Thiên Vũ lạnh lùng nói lớn" Tôi không nói việc cô gái kia mà nói việc cô chạm vào đồ của tôi kìa.Tôi cảnh cáo cô tránh xa tôi một chút nếu không đừng trách!"

Tiểu Nhã cuối đầu như muốn khóc đáp" Vâng,em biết rồi"

" Cút ra ngoài!"

Nhìn thấy cô ta ở đâu anh cũng không gặp được điều gì may mắn.

Lúc nãy khi anh và cô ta đến gặp khách hàng không may bị rượu đổ vào người.Vậy nên anh phải đến khách sạn gần nhất để thay đồ.

Do chỉ có anh và cô ta đến tiếp khách nên cô ta cũng là người duy nhất để anh nhờ.

Mẹ kiếp!

Đã không gặp được may mắn mà còn bị cô ta nói thành vậy.

Không biết bây giờ Thẩm Lạc Ngưng đã nghĩ anh thành loại người gì rồi!

***

Cuối tuần,đúng như những gì đã nói cô cùng Âu Mạc Thiên Vũ đến nhà tổ thăm ông nội.

Trước mặt ông nội cả hai không thể mặt lạnh mà nhìn nhau,cho dù có ghét nhau đi chăng nữa cũng phải giấu nhẹm đi mà đối diện với ông nội.

Chiếc Audi lái thẳng vào sân nhà Tổ.Không đợi Âu Mạc Thiên Vũ mở cửa xe, Thẩm Lạc Ngưng đã nhanh chóng bước xuống mặc kệ Âu Mạc Thiên Vũ đang nghĩ gì.

Trên xe cả cô và anh cũng chẳng nói với nhau được mấy câu.Cả hai đều mặt lạnh từ nhà đến đây.Biết là cái gì cũng là diễn nhưng cả hai cũng không thoải mái khi phải vừa cười giả tạo vừa nói chuyện với nhau.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!