Ôn Hoa nhanh trí, thấy tình huống không ổn, vội chạy ra từ quán ăn, chen ngang nói với Ôn Kiều: “Chị Ôn Kiều, trong quán nhiều việc quá bọn em không lo nổi, chị mau tới giúp đi!”

Ôn Kiều nhìn Ôn Hoa vô cùng cảm kích, sau đó phối hợp nói: “Được, vậy tôi vào làm việc đây, hai người ngồi uống nước nhé.” Nói xong cô vội vàng chuồn vào trong quán.

Hiển nhiên Tống Thời Ngộ và Thiệu Mục Khang cũng không có ý định ngồi đây uống nước.

Thiệu Mục Khang đưa túi đồ ăn trong tay cho Ôn Hoa: “Đây là thức ăn Ôn Kiều đóng gói mang về, cậu cầm vào trong đi.”

Ôn Hoa nói: “Được, các anh cứ ngồi đi, để tôi đi rót nước.”

“Không cần đâu.” Thiệu Mục Khang nói với Ôn Hoa, sau đó quay về hướng Tống Thời Ngộ, thản nhiên cười nói: “Đàn anh, chúng ta đi làm một ly đi.”

-

Ôn Hoa xách theo chiếc túi quay trở lại quán ăn, sau đó nói với Ôn Kiều: “Chị Ôn Kiều, anh Thời Ngộ với anh bạn kia của chị đi uống rượu với nhau rồi.”

Ôn Kiều ‘hả’ một tiếng, cô vô cùng ngạc nhiên, sau đó ra ngoài xem thử, quả thật đã nhìn thấy bóng dáng Tống Thời Ngộ và Thiệu Mục Khang đang rời đi, trong giây lát cô cứ cảm thấy có chút vô lý.

“Chị Ôn Kiều, hóa ra chị đi ăn cơm cùng anh Thiệu à?” Ôn Hoa áp sát lại gần hỏi: “Có phải anh ấy cũng đang theo đuổi chị không?”

Ôn Kiều vừa tức giận vừa buồn cười, cô trừng mắt nhìn cậu ấy: “Đừng nói linh tinh, bọn chị chỉ là bạn bè thôi. Mấy người trẻ tuổi các em bây giờ sao vậy, chỉ cần một nam một nữ ở chung là bắt đầu gán ghép vớ vẩn.”

Ôn Hoa lè lưỡi.

Cậu ấy cảm thấy lúc hai người Tống Thời Ngộ và Thiệu Mục Khang đứng cạnh nhau cực kỳ ngập mùi thuốc súng, chính là cảm giác tình địch đỏ mắt gặp nhau vậy.

Ôn Kiều ở trong quấn ăn cũng không có quá nhiều việc phải làm, phần lớn thời gian là đứng bên cạnh giám sát Lưu Siêu, cậu ấy vẫn chưa thành thạo lắm, quan sát mức lửa vẫn chưa chính xác. Lúc Ôn Hoa không quá bận rộn cũng đứng bên cạnh hướng dẫn cậu ấy, thế nhưng với mấy món nướng như này thì chỉ cần nguyên liệu nấu ăn tươi ngon, sau đó quết thêm gia vị, lửa không quá nhỏ thì hương vị sẽ không khác biệt quá nhiều.

Hạ Xán đưa Bình An sang chỗ bên cạnh chơi.

Ôn Kiều cầm điện thoại mở WeChat, thấy lịch sử trò chuyện của cô và Tống Thời Ngộ dừng lại trước khi ngủ trưa, Tống Thời Ngộ gửi một câu ngủ ngon kia, cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn ấn tắt điện thoại.

Mười một giờ tối.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Điện thoại của Ôn Kiều đột nhiên vang lên, cô nhìn một cái, là cuộc gọi đến từ Lê Tư Ý.

Cô có chút bất ngờ, sau đó đi phía sau nhà vệ sinh rồi mới nhận điện thoại: “A lô, Tư Ý?”

Cô nghe thấy âm thanh bên phía Lê Tư Ý rất ồn ào, có tiếng nhạc rất lớn, nghe có vẻ giống như đang ở một quán bar.

Giọng của Lê Tư Ý rất nôn nóng: “Ôn Kiều, bây giờ cậu mau đến chỗ tớ một chuyến đi! Tống Thời Ngộ vẫn cứ uống rượu, bọn tớ không tài nào cản được, cậu biết dạ dày cậu ấy không được tốt mà, nếu cứ tiếp tục uống sẽ phải vào viện mất…”

Ôn Kiều nhíu chặt mày: “Anh ấy đang ở đâu vậy?”

Lê Tư Ý nói: “Ở quán của tớ, để tớ gửi địa chỉ cho cậu, cậu mau qua đây đi.”

Ôn Kiều đáp: “Được.”

Lê Tư Ý nói: “Vậy tớ cúp máy trước.”

Cúp điện thoại xong, ngay sau đó Lê Tư Ý đã gửi đến một địa chỉ.

Quán bar X, Ôn Kiều biết nơi này, đó là một quán bar trên con phố cách quán ăn của cô khoảng hơn tám trăm mét. 

Ôn Kiều dặn dò mấy người Ôn Hoa một tiếng rồi cầm điện thoại chạy ra ngoài.

Mà lúc này ở ghế VIP trên tầng hai của quán bar X.

Diêu Tông thấy Lê Tư Ý cúp điện thoại, gửi tin nhắn xong cũng phải vỗ tay khen ngợi: “Lê Tư Ý, cậu đỉnh thật đấy. Với kỹ thuật diễn này mà không vào giới giải trí làm diễn viên thì quả thật là tổn thất rất lớn đó.”

Lê Tư Ý hất tóc, ‘xùy’ một tiếng, đuôi lông mày khẽ nhếch lên không thể che giấu nổi vẻ đắc ý.

Mà bên kia, Tống Thời Ngộ đang vô cùng tỉnh táo, bình tĩnh ngồi đó, khác hẳn với miêu tả trong cuộc gọi của Lê Tư Ý.

Lê Tư Ý nói: “Có lẽ Ôn Kiều sắp tới rồi, tôi xuống dưới đón cậu ấy đây.” Nói xong, cô ấy cầm điện thoại đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Diêu Tông chậc chậc hai tiếng: “Cậu nhìn xem, quả nhiên vẫn là phụ nữ có tâm cơ.”

Tống Thời Ngộ hỏi: “Sao cậu còn chưa đi?”

Vẻ mặt Diêu Tông không thể tin nổi, phẫn nộ nói: “Sếp Tống à, đây là quán bar của tôi đó, cậu dám đuổi tôi đi ấy hả?”

Tống Thời Ngộ gật đầu: “Chỗ này tôi đã đặt trước, cậu có thể đi được rồi.”

Diêu Tông: “Đừng mà!”

Anh ấy còn phải ở lại xem kịch vui nữa.

Tống Thời Ngộ: “Biến đi.”

Diêu Tông: “...”

-

Từ xa Ôn Kiều đã nhìn thấy Lê Tư Ý đang đứng chờ ở ngay trước quán bar X, lúc nhìn thấy cô, cô ấy còn vẫy tay chào cô một cái.

Ôn Kiều sang đường, nhanh chóng đi đến.

Lê Tư Ý cầm tay cô: “Mau lên trên thôi.”

Ôn Kiều cảm thấy hơi kỳ lạ, cứ như thể Lê Tư Ý sợ cô chạy mất, sau khi bị dẫn lên mấy bậc cầu thang, cô mới nghĩ ra vấn đề cấp bách bây giờ: “Chỉ có một mình Tống Thời Ngộ thôi sao?”

Lê Tư Ý nói: “Đúng vậy, một mình cậu ấy đến.”

Có lẽ Thiệu Mục Khang đã rời đi trước rồi, Ôn Kiều nghĩ như vậy rồi bị Lê Tư Ý dẫn vào quán bar.

Đây là lần đầu tiên Ôn Kiều đến quán bar, bởi vì đã là cuối tuần, mặc dù sắp mười hai giờ đêm nhưng trong quán bar vẫn còn có khá nhiều người, ánh đèn chói mắt, âm nhạc đinh tai nhức óc, trong đây đều là nam nữ trẻ tuổi nóng bỏng, đối với Ôn Kiều thì đây giống như là một thế giới khác vậy.

Ôn Kiều quét mắt nhìn xung quanh, bấy giờ mới phát hiện quán bar còn lớn hơn so với tưởng tượng của cô. Cô không có chút khái niệm nào nhưng muốn mở một quán bar to như vậy ở nơi như này, ước tính đầu tư phải hơn chục triệu rồi.

Thế mà chỗ này lại là quán bar của Lê Tư Ý.

Thật khó có thể tưởng tượng nổi.

Lê Tư Ý kéo Ôn Kiều đến khu VIP trên tầng.

Vừa bước lên, bọn họ gặp phải một người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên kéo cánh tay Lê Tư Ý lại, ánh mắt đánh giá trên người Ôn Kiều một lượt rồi còn mang theo nụ cười: “Ôi, chị Tư Ý, em gái này là ai thế?”

Bởi vì tối nay Ôn Kiều ra ngoài ăn cơm nên cô mặc một chiếc váy vải cotton sáng màu, gương mặt cô rất trắng nhưng làn da còn trắng ngần trong suốt, đôi môi màu hồng anh đào tự nhiên, mái tóc đen nhánh mềm mại buông xõa được vén ra sau tai càng lộ ra gương mặt thanh tú, nhìn giống cô gái trẻ hai mươi hai, hai mươi ba tuổi gì đó.

Cậu ta đã từng thấy nhiều cô gái trang điểm lồ ng lộn ở trong quán bar, nhưng dưới ánh đèn rực rỡ đột nhiên xuất hiện gương mặt trắng nõn mộc mạc như vậy khiến đôi mắt người ta lập tức sáng lên.

Hiển nhiên chàng trai trẻ tuổi này khá thân thiết với Lê Tư Ý, nếu không cũng sẽ không tùy tiệm nắm tay cô ấy như vậy.

Lê Tư Ý gạt cánh tay cậu ta ra, tức giận nói: “Người không có quan hệ gì với cậu!”

Chu Cẩm Niên than một tiếng, sau đó trực tiếp nói với Ôn Kiều: “Em gái à, thêm WeChat nhé?”

Cậu ta trông khá đẹp trai, nụ cười rạng rỡ cũng không khiến người ta cảm thấy phản cảm hay buồn nôn.

Ôn Kiều thấy đây là bạn bè của Lê Tư Ý nên trong chốc lát có chút bối rối.

Đột nhiên cánh tay bị Lê Tư Ý buông ra đã bị một bàn tay khác chen vào nắm lấy, sau đó người kia dùng sức khiến cô bị kéo đi, đụng phải lồ ng ngực của người đó.

Trong lòng Ôn Kiều cả kinh, cô ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Tống Thời Ngộ mang hơi thở lạnh lẽo đến đây.

Chu Cẩm Niên thấy Tống Thời Ngộ đột nhiên xuất hiện, lập tức lắp bắp nói: “Anh… Anh Thời Ngộ.”

Lê Tư Ý nhịn cười.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tống Thời Ngộ lạnh nhạt hỏi: “Vừa nãy cậu gọi cô ấy là gì?”

Sắc mặt Chu Cẩm Niên đỏ bừng: “Anh Thời Ngộ, em không biết cô ấy là bạn gái anh, em sai rồi.”

Nghe được câu này, biểu cảm lạnh lùng của Tống Thời Ngộ mới dịu đi một chút.

Lê Tư Ý phụt cười, khoác vai cậu ta nói: “Đừng lo, không biết thì không có tội, chỉ có điều cậu không nên gọi người ta là em gái, cậu phải gọi là chị gái mới đúng, Ôn Kiều nhà người ta hơn cậu hai, ba tuổi đấy.”

Chu Cẩm Niên kinh ngạc nhìn Ôn Kiều, lúc chạm phải ánh mắt lạnh buốt của Tống Thời Ngộ thì lập tức trở nên ngoan ngoãn, ra vẻ ngoan hiền trước mặt Ôn Kiều: “Chào chị.”

Ôn Kiều lúng túng gật đầu.

Lê Tư Ý vỗ vai cậu ta: “Đi chơi đi.”

Chu Cẩm Niên như nhận được đại xá, nói một tiếng với Tống Thời Ngộ rồi lập tức xuống tầng.

Vừa xuống tầng, cậu ta đã lấy điện thoại mở nhóm WeChat: “Vãi chưởng! Anh Thời Ngộ yêu đương rồi, tớ vừa gặp anh ấy với bạn gái ở quán bar X!”

Nhóm WeChat vốn yên tĩnh lập tức sôi nổi.

[Đường 45 Lương Triều Vĩ]: “Thật hay giả thế?”

[Gió nam]: “Bạn gái của Tống Thời Ngộ? Trông người đó thế nào?”

[Má lúm đồng tiền]: “Mau chụp lén một tấm để bọn tớ xem tiên nữ trông thế nào đi!”

[Dấu chấm]: “Hóng ảnh!”

[Trà sữa]: “Không phải chứ? Nam thần của tớ!”

Chu Cẩm Niên cúi đầu gõ chữ: “Tớ còn lỡ thả thính với chị ấy nữa chứ! Kết quả đúng lúc anh Thời Ngộ đi qua, suýt chút nữa dọa chết tớ rồi! Chuồn lẹ.” 

[Gió nam]: “Vãi, đỉnh thật!”

[Má lúm đồng tiền]: “Đừng có chạy! Chụp tấm hình cho bọn tớ xem! Người đó trông thế nào vậy? Có phải là siêu cấp mỹ nữ không?”

[Đường 45 Lương Triều Vĩ]: “Cẩm Niên đã thả thính người ta thì chắc chắn là mỹ nữ rồi, còn phải nghĩ hả?”

Chu Cẩm Niên nghĩ ngợi, sau đó gõ chữ trả lời: “Rất khó miêu tả, không tính là đại mỹ nữ nhưng ban nãy thoạt nhìn vô cùng dịu dàng.”

[Gió nam]: “Cậu hình dung như vậy cũng quá trừu tượng rồi đấy.”

[Dấu chấm]: “Cậu lén lút chuồn vào trong chụp một tấm đi.”

[Lê Tư Ý]: “@Cẩm Niên, cậu nhàn rỗi quá à?”

Lê Tư Ý vừa xuất hiện, trong nhóm lập tức yên tĩnh.

Qua mấy giây sau, Chu Cẩm Niên mới ủ rũ xuất hiện.

[Chu Cẩm Niên]: “@Lê Tư Ý, em sai rồi.”

Lê Tư Ý ấn tắt điện thoại, một tay đặt trên lan can, một tay cầm ly rượu, lười biếng nhìn về chỗ cô ấy vừa ngồi.

Nơi đó chỉ có hai người Tống Thời Ngộ và Ôn Kiều.

Mà vị trí hiện giờ cô ấy đang đứng, chỉ cần chú tâm một chút thì có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói của hai người bọn họ.

Thế là cô ấy đã nghe thấy Tống Thời Ngộ hỏi chuyện.

“Ai nói với em là anh đang ở đây?”

Lê Tư Ý suýt thì bật cười, vội vàng uống một ngụm rượu, vừa nãy Diêu Tông còn khen cô ấy diễn xuất tốt nữa chứ, chắc là người ta còn chưa thấy khả năng diễn xuất lúc này của Tống Thời Ngộ đâu.

Chậc chậc, giọng nói này, nắm bắt đúng chỗ đấy.

“Thế nào rồi?” Không biết Diêu Tông chui ra từ đâu.

Lê Tư Ý quay đầu, làm động tác tay im lặng với anh ấy.

“Tư Ý nói với tôi.” Ôn Kiều nhìn hai chai rượu rỗng trên mặt bàn, lại nhìn vẻ mặt của Tống Thời Ngộ, ánh đèn quán bar không sáng lắm, ánh sáng lờ mờ vốn dĩ không nhìn ra sắc mặt của anh thế nào, cô khẽ nhíu mày: “Anh đã uống rất nhiều rượu sao?”

Tống Thời Ngộ nhìn cô không nói gì, một lúc sau anh mới hỏi với ý tứ sâu xa: “Không phải em bận lắm sao? Sao lúc ăn cơm với Thiệu Mục Khang lại rảnh rỗi vậy?”

Hơn nữa còn cố ý mặc váy.

Anh gặp lại cô lâu như vậy rồi cũng chưa từng thấy cô mặc váy, vậy mà hôm nay cô còn cố ý mặc váy đi ăn cơm cùng Thiệu Mục Khang, lại còn xõa tóc nữa chứ, tóm lại là không giống bình thường.

Cơn buồn bực nghẹn ở trong lồ ng ngực, dấm chua trong lòng cuồn cuộn dâng lên không thể ép xuống được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!