Châu Ngư vén tóc mái trên trán ra, sờ vào một vết sẹo nhạt.

“Đây là lúc lần đầu tiên anh bảo tôi đừng lo cho anh rồi đẩy tôi va vào bàn bida để lại sẹo, Ngôn Từ, tôi không hề vứt bỏ anh, là anh…”   

Tiếng nói im bặt đi.

Vì cô nhìn thấy nước mắt của Ngôn Từ.

Ba ngày sau khi hai vợ chồng giáo viên Ngôn qua đời, Châu Ngư cũng ở nhà tang lễ, trong thị trấn làm tang lễ có rất nhiều nghi thức, Ngôn Từ là con một, phải túc trực bên linh cữu, phải đáp lễ những người đến phúng viếng, trong ba ngày đó, phần lớn thời gian anh ta đều quỳ gối ở nhà tang lễ.

Chưa đến nửa năm, những gì cô đã trải qua, anh cũng trải qua một lần.

Cũng không hề rơi một giọt nước mắt.

Trước khi Châu Lập Văn qua đời, đã để lại cho Châu Ngư mấy hàng chữ ngắn ngủn, cô không nhìn thấy quá trình ba mình mất, chỉ biết được kết quả từ đồng nghiệp của ông, ngồi xe lửa từ Bạch Thành, đáp máy bay vào trong thành phố, khi lại ngồi xe buýt chạy tới bệnh viện, đã đắp vải trắng lên.

Ba mẹ Ngôn Từ 5 giờ chiều từ nơi xảy ra tai nạn được đưa đến bệnh viện cấp cứu, rạng sáng ngày hôm sau trong khoảng thời gian bốn giờ đến năm giờ lần lượt qua đời, không thể để lại lời nào cho anh.

“Sẹo?” Anh ta gỡ mũ xuống, để lộ ra một vị trí giống với vết sẹo trên trán Châu Ngư cho cô xem, “Tôi đền cho em.”

Anh ta đi về phía trước, cô lùi về phía sau.

“Ngôn Từ anh đừng như vậy.”

Advertisement

“Như thế nào?”

“… Xin lỗi.” Châu Ngư biết rõ ba chữ này yếu ớt nhường nào, nhưng ngoại trừ cái này ra, không biết còn có thể nói được gì.

Gió thổi tuyết vào trong quần áo, hai tay Ngôn Từ lạnh cóng đến mất cảm giác, ngay cả cơ thể cũng đang run rẩy.

Anh ta ôm chặt Châu Ngư, hệt như người chết đuối nắm được nhánh cỏ cứu mạng, “Châu Ngư, em hoàn toàn không hiểu.” 

Chất lỏng lạnh lẽo rớt vào cổ, Châu Ngư dừng lại động tác đẩy anh ta ra.

Anh ta nói, “Tôi không cần lời xin lỗi của em, tôi muốn em đau khổ giống như tôi.”

Vì ân oán giữa hai bên mà đau khổ.

Vì thích cô từ lâu đến nay mà đau khổ. 

Gần cô quá sẽ căm ghét bản thân, đẩy cô ra cũng sẽ trằn trọc khó ngủ.

Thời gian dài như vậy, anh ta vẫn luôn bị kẹt ở trong ngõ cụt không đi ra được, cho rằng cô cũng giống như vậy, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ rằng sẽ có người khác bước chân vào.

Cô ra ngoài rồi, anh ta phải làm sao bây giờ?



Sáng sớm Trình Ngộ Chu thức dậy phát hiện mình bị cảm, tối hôm qua Châu Ngư ở bên ngoài với anh lâu như vậy, anh có hơi lo lắng có thể cô cũng bị bệnh rồi.

Anh không ở nhà ăn sáng, ra ngoài trước mười phút đi mua thuốc.

Sau khi đến trường, chỗ của Châu Ngư không có ai, cô rất ít khi đến trễ, từ hồi nhập học đến giờ cũng chỉ trễ hai lần, hôm nay hết tiết tự học cũng vẫn chưa tới.

Ngôn Từ thường xuyên đến trễ, Trình Ngộ Chu cũng đã quen.

Giáo viên còn chưa rời khỏi phòng học, Trình Diên Thanh đã uể oải chán nản nằm nhoài lên bàn, cũng không đi gọi Trình Ngộ Chu ăn sáng.

Trình Ngộ Chu đi qua, mũi chân khẽ đá ghế cậu ta một cái, “Sao vậy?”

“Đừng để ý đến tôi, phiền quá.” Trình Diên Thanh hận không thể vùi đầu vào trong chồng sách, bàn cậu ta lộn xộn không ra thể thống gì, “Tôi không ăn, tôi không đói, anh đi tìm Khanh Hàng đi.”

“Tuyệt thực cho ai nhìn? Cô ta cũng không ở đây, dù cho mày có chết đói đi chăng nữa, cô ta cần mập mờ với ai vẫn sẽ mập mờ với người đó.”

Một cây dao đâm vào tim Trình Diên Thanh, cậu ta tức tối nhìn chằm chằm Trình Ngộ Chu, mắt cũng đỏ lên, “Anh chờ đó cho tôi!”

“Được rồi, ăn gì, tao mua hộ mày, không nói thì mua bừa nhé.”

“Mẹ nó sao cũng được.”

Khanh Hàng phải đến văn phòng, Trình Ngộ Chu bèn xuống lầu trước, Trình Vãn Nguyệt đã chờ ở sân thể dục, cô ấy cầm cái bình mới, cho rằng Châu Ngư sẽ ở cùng với Trình Ngộ Chu, còn định cho Châu Ngư một nửa chè nấm tuyết ở trong bình giữ nhiệt.

“Ngư đâu?”

“Cô ấy không tới trường.”

“Chắc là ở nhà có chuyện rồi, bà ngoại đã lớn tuổi, đôi khi sẽ cáu kỉnh, mấy ngày nữa lại là ngày giỗ của chú Châu, tâm trạng của dì chắc chắn cũng không tốt.” Trình Vãn Nguyệt khẽ thở dài, “Anh, sau này nếu như anh và Ngư ở bên nhau rồi, nhất định phải tốt với cậu ấy, cậu ấy thật sự đã rất khổ rồi.”

Chưa có chính thức thổ lộ, thì không tính là ở bên nhau.

Advertisement

Thành tích của Châu Ngư không ổn định lắm, lúc cao lúc thấp, Trình Ngộ Chu từng cam đoan, trước khi thi đại học sẽ không ảnh hưởng đến cô.

“Không phản đối nữa?”

“Em cảm thấy vẫn là anh tốt hơn, vả lại, hình như Ngư rất thích anh.”

“Lại hết tiền rồi đúng không?”

“Ừm ừm, túi của em còn sạch sẽ hơn cả mặt nữa, bữa sáng tuần này chỉ có thể dựa vào anh trai Chu Chu đẹp trai của em rồi, Trình Diên Thanh cũng là đồ ngốc, sau này có thể anh phải kiếm tiền nuôi ba người bọn em, Ngư có trách nhiệm lấp đầy thời gian sau khi tan làm của anh, Trình Diên Thanh phụ trách dọn dẹp vệ sinh.”

“Thế còn em?”

“Em tất nhiên là có trách nhiệm làm cho mọi người vui vẻ á.”

Trình Vãn Nguyệt thích ăn bánh bao hấp ở một tiệm đồ ăn sáng ở bên ngoài trường, cô ấy và Trình Ngộ Chu mới vừa ngồi xuống, Cao Duệ cũng tới.

Trong tiệm không còn chỗ trống khác, Cao Duệ bèn cùng một bạn học khác đi qua ngồi chung bàn với Trình Vãn Nguyệt.

Trình Ngộ Chu nghĩ đến Châu Ngư, có hơi thất thần, ngay cả khi Cao Duệ ngồi xuống chào anh, anh cũng không chú ý.

Trình Vãn Nguyệt ăn chậm, bèn bảo Trình Ngộ Chu về lớp học trước.

“Duệ Duệ.” Trình Vãn Nguyệt cảm thấy mình làm chuyện này không được tốt lắm, Cao Duệ cũng là bạn của cô ấy, “Anh mình thật ra anh ấy…”

Cao Duệ cười, “Mình biết, cậu ấy không có ý đó với mình, đúng là mình có chút thích cậu ấy, nhưng may là chỉ có một chút.”

Cô ấy cũng có lòng kiêu hãnh của mình, không nhất thiết phải vì một chàng trai trong mắt hoàn toàn không nhìn đến cô ấy mà để bản thân rơi vào một đoạn tình cảm tự mình rung động. 

“Không cần cảm thấy có lỗi, lúc đầu là mình mở lời bảo cậu giới thiệu cậu ấy cho mình quen biết trước.”

Trình Vãn Nguyệt nghe cô ấy nói vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, “Cậu giỏi giang thế này, sau này nhất định có thể gặp được người tốt hơn.” 

Cao Duệ cười cười, “Đó là đương nhiên.”



Lý Chấn là tiết buổi chiều, ông ấy là giáo viên chủ nhiệm, ngoại trừ tiết họp lớp mỗi thứ hai hàng tuần ra, bình thường cũng sẽ dành vài phút ở tiết của mình nói chuyện trong lớp.

Thầy ấy chưa từng dạy lố giờ, tiếng chuông vừa vang lên đã bỏ phấn xuống, để cho các bạn học giờ giải lao ra ngoài hoạt động nhiều hơn, đừng lúc nào cũng ru rú trong lớp học.

“Gần đây thời tiết rét lạnh, mọi người chú ý giữ ấm, bị bệnh thì đừng có gắng gượng, đến bệnh viện sớm một chút. Đúng rồi, Ngôn Từ và Châu Ngư xin nghỉ bệnh, hai ngày này nếu có giáo viên hỏi tới, lớp trưởng nói giúp nhé.” 

Khanh Hàng gật đầu, “Dạ.”

Trình Ngộ Chu tự trách mà buông tiếng thở dài, quả nhiên là cô bị bệnh rồi.

Học xong tiết cuối cùng anh đi tìm Lý Chấn xin nghỉ, Lý Chấn bảo anh đo nhiệt độ cơ thể, quả thật có hơi sốt, bèn phê giấy phép xin nghỉ cho anh, trước khi anh đi chỉ nói một tiếng với Trình Diên Thanh.

Trình Diên Thanh vẫn là dáng vẻ ỉu xìu như buổi sáng, “Không học tiết tự học buổi tối à?”

“Không, mày mang bài tập về giúp tao.” 

Advertisement

“Được được được mau mau cút đi.”

Sau khi Trình Ngộ Chu rời khỏi trường học thì đến nhà Châu Ngư.

Trong nhà có người, nhưng đợi mấy phút mới mở cửa.

Nghỉ hè anh và Trình Vãn Nguyệt đã cùng nhau tới mấy lần, Lưu Phân vẫn còn nhớ, nhưng không để cho anh vào nhà, chỉ mở cửa ra một nửa, hỏi anh có chuyện gì. 

“Cháu và Châu Ngư là bạn cùng lớp, thầy chủ nhiệm nói cậu ấy bị bệnh, bảo cháu tiện đường đưa bài thi ngày mai và ngày mốt tới cho cậu ấy.”

Lưu Phân nói, “Châu Ngư đang ở bệnh viện truyền dịch.”

“Cho cháu hỏi là bệnh viện huyện hay là bệnh viện Trung y ạ?” Hai bệnh viện cách nhau khá xa.

“Bệnh viện huyện.”

Buổi sáng Châu Ngư không thức dậy, Lưu Phân mới phát hiện cô bị sốt, người cũng nóng đến mức có chút mơ màng, uống thuốc cũng không có tác dụng, buổi chiều càng nghiêm trọng hơn, Lưu Phân gọi cô dậy đến bệnh viện truyền dịch. 

Lúc Trình Ngộ Chu đến nhà họ Châu, Lưu Phân mới từ bệnh viện trở về chưa được hai mươi phút.

Mấy ngày nay bệnh nhân cảm cúm bị sốt nhiều, trong phòng truyền dịch của bệnh viện huyện toàn là tiếng khóc trẻ con. 

Châu Ngư đến muộn, chỉ còn lại vị trí gần đầu gió.

Trên TV đang chiếu phim hoạt hình dỗ trẻ con, một bình thuốc nhỏ được một phần ba đã có phần buồn ngủ, y tá bận rộn không hết việc, cô phải tự mình xem chai truyền dịch, chỉ dám tựa vào lưng ghế chợp mắt giây lát.  

Trong lòng có thêm một cái túi chườm nóng, Châu Ngư chậm rãi mở mắt ra, Trình Ngộ Chu đang đứng ở trước mặt cô cởi áo khoác.

“Sao cậu lại tới đây?”

Giọng cô cũng đã khàn.

“Tới mua thuốc, thuốc vẫn chưa kê xong đã nhìn thấy cậu rồi.” 

Trình Ngộ Chu phủ áo lên người cô, duỗi tay sờ trán cô, “Sốt cao thế này, khó chịu lắm đúng không?”

Cửa đang mở, luôn có người ra ra vào vào, gió thổi vào rất lạnh.

“Cũng tạm.” Châu Ngư trả áo khoác cho anh, “Mình không lạnh, cậu mau mặc áo vào đi.”

“Mình cũng không lạnh, cậu khoác đi.”

“Cậu không mặc, mình cũng không cần túi chườm nóng này nữa.”

Cô bị cảm nặng lại thêm sốt cao, giọng mũi nặng, cũng không giống như tức giận, hai má đỏ ửng, khóe mắt ươn ướt, lúc này cô nói gì Trình Ngộ Chu cũng sẽ nghe.

Trình Ngộ Chu nhận lấy áo khoác mặc vào xong, ngồi ở bên cạnh cô chắn gió.

Ăn cơm chiều cũng chỉ có một tiếng, Châu Ngư nhìn thời gian trên TV, đã 6 giờ rưỡi, “Buổi tối cậu không đi học sao?”

“Xin nghỉ rồi.” Trình Ngộ Chu đỡ đầu cô tựa vào vai anh, “Dựa vào mình, truyền xong mình gọi cậu.”

Châu Ngư mơ mơ màng màng, cũng không để ý mọi người xung quanh.

Cứ như vậy tựa vào anh truyền hết chai thuốc đầu tiên, y tá tới đổi thuốc, cô mới chợt nhận ra có chút xấu hổ, viện lý do mỏi cổ ngồi thẳng người.

Trình Ngộ Chu rót ly nước ấm uống thuốc, đúng lúc y tá cũng cầm thuốc uống của Châu Ngư ra.

“Đừng nhúc nhích, mình đút cậu uống.” Trình Ngộ Chu đưa ly đến bên miệng cô, tiện thể xoa xoa mặt cô, “Sao lại cảm giác một ngày mà cậu đã gầy đi rất nhiều.”

Châu Ngư cong môi cười, “Đâu có.”

“Có muốn ăn chút gì không?”

“Trong miệng rất đắng, không có khẩu vị.” Cô nhớ tới trước đây, “Hồi bé bị bệnh luôn muốn ăn đồ hộp, bà ngoại mình có một cái rương gỗ, bên trong toàn là kẹo trái cây, đồ hộp và bánh quy, mỗi lần bà ngoại đều bảo mình trốn trong chăn, lặng lẽ đưa cho mình ăn.”

“Mình đi mua.”

“Mình cũng chỉ nói thôi, bây giờ lạnh cỡ nào chứ.” Châu Ngư nắm lấy tay anh, cô vẫn còn một chai thuốc lớn, “Cậu về nhà trước đi, nếu không bệnh cảm của cậu cũng sẽ nặng thêm.”

“Nặng thêm thì nặng thêm, dù gì mình cũng muốn lười biếng nghỉ ngơi hai ngày.” Trước khi Châu Ngư buông tay, Trình Ngộ Chu đã trở tay nắm chặt tay cô.

Xung quanh người bệnh và người nhà truyền dịch xong lần lượt rời đi, bên tai mới yên tĩnh lại.

Ngôn Từ được y tá dẫn tới phòng truyền dịch, Châu Ngư nhìn thấy anh ta trước, rút tay ra khỏi tay Trình Ngộ Chu.

Y tá ở phía sau nói, gần đây học sinh cảm cúm nóng sốt quá nhiều, lại tới một người.

Trình Ngộ Chu thuận theo ánh mắt Châu Ngư quay đầu lại, Ngôn Từ đứng ở cửa, trong tay xách theo một hộp đào vàng đóng hộp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!