Vốn dĩ chỉ quay phim thôi thì cũng được, kết quả lại là phải tha hương ở nơi đất khách quê người này, đồ ăn không hợp khẩu vị cũng không sao, còn bắt anh ấy phải ngửi mùi hương như vậy, chỉ ngửi mà không thể ăn, đây chẳng phải là bắt nạt, tra tấn người ta hay sao?Anh quay phim thấy rất tủi thân đấy.

Sau khi Thời Tiểu Ngư chiên xong cơm, tắt bếp đi, lấy cơm chiên ra, xúc vào bát, nén chặt rồi úp ngược vào đĩa, thế là một món cơm chiên hoàn hảo đã được hoàn thành.

Cứ theo cách này, ba phần ăn, được đặt trên ba đĩa riêng biệt.

Toàn bộ cơm chiên trong chảo cũng vừa lúc hết sạch, không còn thừa lại chút gì.

Tiêu Nhã cực kỳ kịp thời tiến lên, bưng hai phần cơm chiên đi ra ngoài, đặt lên trên bàn ăn, Thời Tiểu Ngư cầm phần cơm chiên cuối cùng, đi ở đằng sau.

Anh quay phim lớn còn chưa ăn sáng, hiện tại trơ mắt nhìn cơm chiên trong tay Thời Tiểu Ngư.

Thời Tiểu Ngư thấy anh ấy như vậy, còn tưởng muốn quay, lập tức đưa đến trước mặt máy quay: "Muốn quay cái này à?"Cơm chiên đến gần, màu sắc đó rơi vào trong mắt anh quay phim, trộn lẫn với mùi thơm của cơm chiên, anh quay phim càng thấy đói hơn.

Anh ấy khóc không ra nước mắt, đành phải nghiêm túc quay cận cảnh món cơm chiên.


Sau đó trơ mắt nhìn Thời Tiểu Ngư bưng cơm chiên đi, đặt lên bàn.

Đúng là muốn khóc.

Sau khi Thời Tiểu Ngư đặt đĩa lên bàn ăn, cẩn thận sắp xếp lại bộ đồ ăn lên, giống như bị chứng ám ảnh cưỡng chế, cực kỳ ngăn nắp, đồng thời, ba cốc sữa cũng được đặt ở vị trí riêng của ba người bọn họ.

Mặc dù Tiêu Nhã rất nóng lòng muốn ăn, nhưng vẫn đến trước cửa Kính Gia Uyên, gõ cửa gọi anh ra ngoài ăn sáng.

Kính Gia Uyên mở cửa, anh đã thu dọn xong mọi thứ từ lâu, buổi sáng sau khi thức dậy, nhìn đường phố yên tĩnh ngoài cửa sổ, trong đầu anh đột nhiên có chút cảm hứng.

Cho nên không dám trì hoãn, nhanh chóng ghi lại nguồn cảm hứng này.

Nhưng bây giờ khi nghe thấy Tiêu Nhã gọi mình, sau khi nói lời cảm ơn, đi đến bàn ăn.

Tiêu Nhã giới thiệu với anh: "Hôm nay Tiểu Ngư tự mình làm món cơm chiên trứng đấy, khi em ấy làm xong tôi đã không thể kìm được, vừa nhìn đã biết ăn rất ngon.


"Kính Gia Uyên nghe thấy câu này, theo bản năng ngước mắt lên nhìn Thời Tiểu Ngư, đôi mắt bình thản của anh có hơi kinh ngạc.

Thời Tiểu Ngư đối diện với ánh mắt của anh, nhanh chóng dời mắt đi.

“Mau ăn đi, ăn xong còn phải hoàn thành nhiệm vụ không dễ dàng trong hôm nay nữa.

” Thời Tiểu Ngư vội vàng nói.

Tiêu Nhã nghe vậy, cũng không muốn chần chờ nữa, cô ấy vội vàng cầm lấy thìa, múc một thìa cơm cho vào miệng.

Cơm chiên trứng không nóng như cháo, tránh cho cô ấy khỏi bi kịch bị bỏng ngay lần cắn đầu tiên.

Nhưng sau khi ăn một miếng, Tiêu Nhã lại một lần nữa cảm nhận được cái gì là ngon đến mức muốn khóc.

Hạt cơm tơi rõ, trong từng hạt cơm đều có thể nếm ra được mùi thơm của trứng, cà rốt, ngô và đậu Hà Lan được xào vừa chín tới, dậy mùi thơm của chính các nguyên liệu nấu ăn này, tôm vừa bắt lên đã được bóc vỏ, có thể cảm nhận được độ tươi ngon của tôm bóc vỏ, cộng thêm cả hành hoa, cái này như kiểu dệt hoa trên gấm cho món cơm chiên này, khiến người ăn muốn dừng mà không được.

Cô ấy cắn một miếng, không nhịn được giơ ngón tay cái lên: "Tiểu Ngư, em đúng là thiên tài.

".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!