Ngay trong nhà Tống Nạo Tuân, một gã nông phu quê mùa lên tiếng hỏi làm thế nào mới hôn cậu được. Dù là tiểu quả phu phong lưu lả lơi cũng khó mà không cảm thấy xấu hổ, huống chi Tuyết Úc chỉ là đang sắm vai. Ngón tay cậu run lên, chỉ biết câm lặng trừng mắt nhìn Trình Trì.

Trình Trì không chỉ có dáng người thô kệch, khả năng nhìn mặt đoán ý của hắn cũng chẳng có. Hắn chỉ bức thiết muốn mang toàn bộ tâm tư ý nghĩ của mình ra giãy bày.

"Tôi cũng muốn."

Tuyết Úc cảm thấy bản thân như đang bị một chú chó hoang ven đường quấn lấy. Cậu suýt không giữ được biểu tình nữa. Ánh mắt không kiên nhẫn nhấc lên, nhìn gã đàn ông.

"Người quen của anh chưa thổi gió bên tai nói cho anh biết tôi là loại người nào sao?"

"Có nói." - Trình Trì đáp.

"Bọn họ nói gì?"

"Họ nói em là người tham tiền, còn khinh thường người nghèo. Nói chung là em là người xấu."

Tuyết Úc không phủ nhận. Nghe đến những lời lẽ kia cũng chẳng thể hiện sự tức giận, cậu xoay xoay quả mọng trên ngón tay thon dài. Khi sự chú ý của Trình Trì bị những ngón tay xinh đẹp ẩm nước đó thu hút, hắn lại nghe thấy tiểu quả phu nói.

"Vậy anh có tiền sao?"

Trình Trì ngẩn người. Dẫu vụng về đến đâu, hắn cũng hiểu được ý của Tuyết Úc.


"Tôi là người như trong lời họ nói. Vậy anh còn chưa rõ sao?"

Trình Trì nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của Tuyết Úc. Hắn cảm thấy bản thân dường như đang trở nên cực kỳ bất thường. Dù là ai đi chăng nữa, khi nghe thấy những lời chanh chua gay gắt như vậy đều sẽ cách tiểu quả phu thật xa. Thế nhưng hắn hoàn toàn không cảm thấy mâu thuẫn, mà còn thấy Tuyết Úc thật xinh đẹp đáng yêu.

Hắn mang kế hoạch trong đầu lật đi lật lại thêm một lần. Trình Trì thận trọng nuốt nước bọt, gương mặt rám nắng khoẻ mạnh thoạt có chút khẩn trương mà tái đi, thanh âm của hắn cũng trở nên lúng túng.

"Vậy, bởi vì Tống Nạo Tuân có tiền, nên em mới thân cận cậu ta?"

Chất giọng gã nông dân thiên về trầm thấp, ngữ âm cũng không quá pha tạp ngữ điệu địa phương, thực dễ nghe. Tuyết Úc nghe từng chữ rõ ràng, và Tống Nạo Tuân toan bước vào ngoài cửa cũng vậy. Chàng trai đình trệ ở ngưỡng cửa. Thân ảnh thon dài cứng đờ đứng trớc cửa, mấy ngón tay đặt trên nắm cửa cũng ngừng lại.

Sinh ra trong gia đình gia giáo giàu có, Tống Nạo Tuân được dạy dỗ lễ nghi cẩn thận. Từ nhỏ, Tống phụ đã bảo hắn không nên nghe lén người khác nói chuyện. Thế nhưng hôm nay, thói quen nhiều năm dưỡng thành có chút không thể thực hiện được. Anh chôn chân đứng trước của, Tống Nạo Tuân muốn biết liệu Tuyết Úc sẽ trả lời ra sao.

Luôn bám lấy anh, nói chuyện mềm nhũn. Rốt cuộc là vì cái gì?

Trong phòng bếp chỉ có tiếng vải vóc sột soạt cử động, trái tim Tống Nạo Tuân khẩn trương đập nhanh. Anh đối với đáp án kia có chút hồi hộp khó tả. Vài phút sau, anh nghe thấy thanh âm của tiểu quả phu cất lên, âm giọng như thể ngạc nhiên kỳ quái mà hỏi lại.

"Chứ không thì sao?"

Sắc mặt Tống Nạo Tuân trong phút chốc trầm xuống. Sự thật đã chứng minh, anh không nên ôm ấp hy vọng gì đối với người này. Người trước mặt anh nhu tình như nước, mềm mại đáng yêu, so với trong tưởng tượng của anh còn tồi tệ hơn nhiều...

*

Tuyết Úc sợ Trình Trì lại náo loạn. Cậu không dám ở lại nhà Tống Nạo Tuân lâu hơn, trái cây còn chưa ăn đã kiếm cớ đánh bài chuồn. Còn Trình Trì, từ khi nghe thấy câu trả lời của cậu, mỗi lần cả hai chạm mặt nhau, hắn không đưa ánh mắt nóng rực nhìn cậu nữa.

Tuyết Úc vui mừng khôn xiết. Cậu cho rằng gã đã trở lại bình thường. Ai ngờ ngày hôm say khi cậu từ bờ sông trở về liền bắt gặp Trình Trì đứng ở sân nhà chờ mình. Quần áo trên người gã thấm ướt mồ hôi, cơ bắp lực lưỡng ẩn hiện sau lớp áo mỏng, cả người toát lên vẻ phong trần mệt mỏi.

Thân người to lớn đứng ở đó, Tuyết Úc muốn làm lơ hắn cũng không được. Cậu chần chờ một chút rồi quay người cắm chìa khoá vào cửa. Giọng nói người đàn ông ôn tồn phát lên từ sau lưng.

"Tôi mới tìm được việc làm ở trấn trên."

Động tác mở cửa khựng lại, cậu ngẩng mặt nhìn người đàn ông, biểu tình mê mang phút chốc mà ừ một tiếng.

Liên quan gì đến cậu?

Trình Trì miệng lưỡi vụng về. Nói xong câu trên, hắn liền yên lặng đứng đó, mắt dõi theo bóng tiểu quả phu đi vào cổ trạch. Tuyết Úc thì chớp mắt đã mang Trình Trì vào quên lãng. Cậu lười biếng nghỉ ngơi, thả lỏng bản thân một ngày không chạy theo cốt truyện. Ngày hôm sau khi chạm mặt Tống Nạo Tuân ở hẻm nhỏ, cậu mới phát giác cảm xúc của Tống Nạo Tuân có chút không đúng lắm.


Vừa nhìn thấy cậu, mày anh liền nhíu chặt, đáy mắt quay cuồng chán ghét, biểu hiện xa cách hẳn. Hoàn toàn khác hẳn biểu hiện ngoan ngoãn nghe lời hôm trước.

Thế này là sao vậy ta?

Tuyết Úc chớp mi. Cổ tay vừa trắng vừa mềm linh hoạt quấn lên cánh tay Tống Nạo Tuân. Hương thơm ngọt nị quấn lấy chàng thanh niên, quẩn quanh bên tai là âm giọng ngọt mềm uỷ khuất của tiểu quả phu.

"Sao vừa nhìn thấy tôi liền bỏ đi?"

Cánh tay dựa trên người mềm như nhung, cảm giác thoải mái bất giác khiến Tống Nạo Tuân đang xây dựng tâm lý đột ngột cứng đờ. Anh nhấp môi, ngữ khí lạnh nhạt.

"Tôi đang vội về nhà."

Tuyết Úc híp mắt, ngữ điệu vẫn mềm mại: "Tôi có thể cùng về với cậu không?"

"Vì cái gì?"

"Thích ở cùng cậu nha, tôi sẽ thực an tĩnh, không làm phiền cậu đâu."

Người này, sao có thể thản nhiên lừa gạt người khác như thế? Rõ ràng là nhìn trúng gia sản nhà anh, sao có thể tự nhiên thốt lên câu "thích ở cùng cậu". Môi Tống Nạo Tuân cắn đến trắng bệch. Cánh tay đang quàng lấy anh như có một sức mạnh vô hình khiến anh có chút vô lực. Anh hít một hơi thật sâu, sau đó không chút nương tình đẩy cậu ra.

Anh rũ mi mắt, nhìn xuống gương mặt rắng nõn của Tuyết Úc: "Xin thứ lỗi, tôi không thích người lạ đến nhà mình."

Tuyết Úc sửng sốt vài giây. Cậu tự hỏi Tống Nạo Tuân lại đột nhiên phát điên cái gì, mới hôm qua còn thân thiện vô cùng, hôm nay thái độ đã hoàn toàn đổi khác. Trời nóng hầm hập, thiếu niên xinh đẹp đứng đó, gương mặt hơi ửng đỏ, tựa như yêu tinh mị được khắc hoạ trong Liêu trai. Cậu dè dặt đặt tay lên cánh tay Tống Nạo Tuân, chớp đôi mắt ngập nước.

"Đến vài lần liền không còn là người lạ mà. Để tôi đến nhé, được không?"


Kỹ xảo tiểu quả phu dùng đi dùng lại mãi, chỉ có làm nũng. Thế nhưng lần nào cũng có hiệu quả. Duy chỉ có lần này, Tống Nạo Tuân như đã hạ quyết tâm. Anh lắc đầu.

"Không được, hôm nay tôi muốn xem sổ sách. Anh sang không tiện."

"Thật sự là không cho tôi qua hở?"

"Đúng vậy."

Tuyết Úc lập tức cảm thấy phiền chán. Cậu vốn dĩ không thích mặt nóng dán mông lạnh (nhiệt tình với người không quan tâm), cậu nhìn Tống Nạo Tuân, gương mặt nhỏ sa sầm xuống. Cậu nhàn nhạt ừ một tiếng rồi xoay người bỏ đi. Bỏ lại Tống Nạo Tuân đứng đó.

Biểu tình Tống Nạo Tuân có chút thất thần. Anh nhìn chằm chằm bóng dáng Tuyết Úc đi xa dần, qua một hồi lâu, biểu cảm trên gương mặt thanh lãnh thay đổi. Anh nhíu mày tức giận, nhẹ nhàng ha một tiếng bực dọc.

Nếu, nếu là âm mưu lừa tiền, vậy không thể kiên nhẫn chút sao?

Nếu anh ta hỏi thêm một câu nữa...

...Anh liền đáp ứng mà.

Lời edior: Tui chưa drop truyện đâu nha, chỉ là cuối năm hơi nhiều việc nên bận quá. Tui thấy trên hdx reup truyện này mà còn thu phí từng chương nữa, cay đắng ghê.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!