“Thế tử, đây súp cua bát công chúa làm, ngài mau thử một chút đi.”Vân Tranh ho khan mấy tiếng sau đó ngồi dậy, trước mặt hắn là một chén súp siêu bự, nước súp sền sệt, mùi thơm xộc thẳng vào mũi.Chiếc muỗng sứ trắng khuấy nhẹ một vòng, lộ ra thịt sợi màu vàng nhạt ẩn giấu phía dưới.

Vân Tranh nhìn kỹ, súp cua hóa ra lại là súp cá, súp này không bỏ thêm tinh bột, mà là cá băm nhuyễn.Ngửi mùi thơm thoang thoảng của bát súp, yết hầu Vân Tranh trượt lên xuống, không có mùi tanh, hắn cũng không có cảm giác buồn nôn.Dưới ánh mắt lo lắng lại mong đợi của Thất Cửu, hắn múc một muỗng súp cua vào trong miệng, hương thơm nồng nàn tựa tơ lụa vương vấn nơi đầu mũi, Vân Tranh không kịp phòng bị nóng bỏng đầu lưỡi, nhưng hắn lại không nỡ nhổ ra.Hắn nhíu mày, nuốt xuống.Súp cá vào miệng xua tan cảm giác đăng đắng ở lưỡi, nước súp đặc sệt trơn mềm trượt xuống cổ họng, vừa xuống dạ dày lập tức xoa dịu đau dạ dày quặn thắt.Vân Tranh cảm giác như có một nước ấm áp chảy vào trong miệng, cảm giác đau đầu nhức óc cơn cảm lạnh mang tới ngay tức khắc tan biến thành mây khói.Hắn múc một muỗng đầy cá và măng sợi chìm dưới đáy nồi.

Măng mùa xuân thái sợi giòn sần sật, ăn cùng với thịt cá tươi non, làm tăng thêm hương vị độc đáo.


Thịt cá được chiên sơ với mỡ heo, dù được hầm một lúc lâu nhưng bên ngoài vẫn giữ được độ mềm dẻo.Đôi tay đang cầm muỗng của Vân Tranh thoáng khựng lại, hai mắt rũ xuống, sau đó múc liên tiếp ăn từng ngụm từng ngụm.

Hắn không nỡ dừng lại, nếu không phải đã được dạy dỗ một thời gian thì hắn đã ngấu nghiến ăn rồi.Món canh cá này thật xứng với cái tên súp cua, thịt cá trơn mềm hậu vị ngọt thanh không hề kém cạnh cua mùa thu chút nào.Chỉ một lát sau, súp cua trong cái chén sứ cỡ lớn đã sắp chạm đáy.

Vân Tranh giảm dần tốc độ, tiếc nuối chậm rãi nhấm nháp nốt chỗ súp còn lại.Cảm nhận sự ấm áp trong cơ thể, hắn bỗng có chút hoảng hốt nói: “Thất Cửu, ngươi nói xem bát công chúa nấu mấy món này như thế nào?”Ai có thể ngờ được một chén canh có hương vị thơm ngon bậc này lại được làm bởi một đứa bé mới chỉ 6 tuổi?Thất Cửu nói: “Thế tử, ta đã đi hỏi thăm rồi.


Mẹ ruột của bát công chúa từng là cung nữ chuyên chăm sóc chuyện ăn uống bên người Hoàng Thượng.

Về sau người cung nữ kia do nổi lên ý niệm không nên có, nên lúc này mới có bát công chúa.

Có điều chuyện này đã chọc giận thánh nhân, bà ấy bị đày vào cấm cung sống ơn đó cho đến khi chết…… Bọn họ vẫn luôn sống trong cấm cung, cho nên việc nàng biết nấu ăn cũng không có gì kỳ quái.”Vân Tranh rũ mắt, nhàn nhạt nói: “Về sau chớ có tự tiện hỏi thăm chuyện riêng tư của nàng.”“Thất Cửu biết sai.”Chẳng lẽ không ai cảm thấy kỳ quái sao?Một tiểu cô nương có thiên phú dị bẩm, mới chỉ 6 tuổi mà trù nghệ đã có đạt tới trình độ tột đỉnh như vậy, cho dù phải sống một mình trong cấm cung cũng chưa bao giờ từ bỏ.Mà chính mình…… Vân Tranh siết chặt nắm tay, trong lòng âm thầm dấy lên ý chí chiến đấu.

Hắn không nên cứ trầm luân cam chịu như vậy, phủ Trấn Quốc Công còn đang đợi hắn trở về.Hắn bưng cái chén sứ lên, uống một hơi cạn sạch chỗ súp cua còn lại.Trong đôi mắt màu nâu ẩn hiện một ngọn lửa cháy hừng hực, khóe miệng Vân Tranh khẽ nhếch lên, ôn hòa nói: “Thất Cửu, lấy kiếm của ta tới đây.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!