*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

17: Hợp Nhất Linh Dao


Thị vệ vừa tới gần cấm cung Diệp Dao đã bừng tỉnh, nàng lấy cây chùy thủ dùng để nấu ăn vào ban ngày ở dưới gối ra, lặng lẽ dán sát vào cửa nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài.Cổng lớn ngoài cấm cung “Rầm” một tiếng bị đẩy ra, một loạt tiếng bước chân vang lên dồn dập, thị vệ dẫn đầu hét vọng vào cửa phòng Diệp Dao: “Phụng mệnh của Hoàng Thượng, chúng ta tới để tìm kiếm bồ câu ngự sủng bị thất lạc, không ai được ngăn trở!”Tiếp đó là tiếng bước chân tản ra, vang lên khắp các ngóc ngách ngoài sân.Diệp Dao có thể nghe thấy tiếng bọn họ lục lọi từng đám cỏ dại, dò xét dưới tàng cây, nàng còn nghe thấy tiếng mở cửa.Căn phòng trong góc sân bị đẩy ra, gian phòng trống rỗng không có gì cả, tiếng bước chân lại nhanh chóng tới gần, tiến về phía Diệp Dao.Bọn họ đang tìm cái gì?Bồ câu, bồ câu, ngự sủng……Diệp Dao nhớ tới con chim béo múp míp bị nàng hầm thành canh, chẳng lẽ con bồ câu kia…… Là phụ hoàng nuôi?Tay Diệp Dao run lên, suýt chút nữa thì làm rớt cây chủy thủ.Bỗng nhiên, nàng kinh hoàng mà nhìn về phía cái tủ gỗ ở đầu giường, nơi đó có một cái bình hoa nhỏ bằng sứ, bên trong cắm mấy chiếc lông đuôi màu xám.Ban đầu sau khi xử lý xong bồ câu, nàng định vứt hết lông chim và xương cốt vào bệ bếp thiêu hủy, nhưng nàng cảm thấy lông đuôi bồ câu mượt mà xinh đẹp, nên đã nhặt một ít c ắm vào bình hoa.


Mà lucs này đây mấy cọng lông chim kia chẳng khác nào bùa đòi mạng.Người ở bên ngoài chạy tới phòng bếp, bọn họ chỉ nhìn lướt qua một vòng, không thấy con bồ câu thì lập tức bỏ đi.Tiếp theo là chủ điện Diệp Dao ở.Tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa tựa như nhịp trống nện thẳng vào tim cô bé.

Diệp Dao hớt hải lao đến nhét đống lông bồ câu trong bình hoa vào tay áo bên trái, còn tay phải nắm chặt cây chủy thủ, nằm lại trên giường giả vờ ngủ say.Không sao, không sao, bọn họ sẽ không lục soát trên người nàng đâu.Từng chùm đuốc chiếu rọi khắp cấm cung nho nhỏ.Diệp Dao nhắm nghiền mắt, hàng lông mi run rẩy, cố gắng ổn định lại hô hấp, tay trái đang che giấu đuôi bồ câu run lên không ngừng.Thị vệ đã tới trước cửa, Diệp Dao siết chặt cây chủy thủ, nếu bị phát hiện thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ nàng thật sự phải dùng chủy thủ phản kháng ư?Không được, đó chính là tự tìm đường chết, nhưng mà nàng sợ hu hu.Nang sợ bị phát hiện, cũng sợ người phụ hoàng lạnh lùng kia.Khi còn nhỏ, Diệp Dao thường xuyên nghe mẫu thân kể phụ hoàng nàng là một vị minh quân yêu dân như con.

Ông thường xuyên phê duyệt tấu chương đến tận đêm khuya, khi ấy mẫu thân sẽ nấu một chén canh an thần đưa qua cho ông.

Dưới sự thống trị của phụ hoàng, cuộc sống của người dân ở Dạ Lang ngày càng tốt, nhưng thân thể phụ hoàng lại bắt đầu suy yếu.Diệp Dao không thể hiểu nổi, tại sao người yêu dân như con như phụ hoàng lại đày hai mẹ con nàng vào cấm cung, chẳng đoái hoài gì đến bọn họ nữa.Diệp Dao cảm thấy phụ hoàng là người cực kỳ mâu thuẫn, ông rất tốt mà cũng rất xấu, khiến trong lòng nàng vừa tò mò lại sợ hãi.Hôm nay là lần đầu đầu tiên nàng được tới gần phụ hoàng, nhưng lý do lại là vì nàng đã làm thịt con bồ câu của ông.Nỗi sợ hãi xen lẫn áy náy, đó không phải là bồ câu hoang, mà nơi này cũng không phải Tu chân giới, ăn lung tung sẽ mất mạng.Ngay vào thời khắc nguy hiểm, một cảm giác huyền diệu thoáng chốc bao phủ lấy cơ thể Diệp Dao, nàng đột nhiên cảm giác cây chủy thủ trong tay như trở thành một phần thân thể mình.Nàng đánh bậy đánh bạ vậy mà lại tiến vào cảnh giới hợp nhất linh dao.Đúng lúc này, tiếng bước chân ngoài cửa đột ngột dừng lại, thị vệ dẫn đầu cất cao giọng nói: “Trong cấm cung không có người, trong viện cũng không tìm thấy ngự sủng.


Mọi người đi chuyển sang chỗ tiếp theo.”Dứt lời, tiếng bước chân trong viện rút đi như thủy triều, nguy cơ đã được giải trừ.Nhưng lần này lại đến lượt Diệp Dao ngây người, vừa rồi bọn họ nói…… Cấm cung không có người?.


18: Súp cua


Cuối cùng cấm cung cũng khôi phục trạng thái yên ắng như thường ngày, chỉ còn lại tiếng côn trùng vọng ra từ sau rừng trúc.

Diệp Dao nặng nề thở hắt ra một hơi, cô bé nhéo mây cọng lông bồ câu trong tay, oán hận nói: “May mà mày ăn ngon!”

Ngay cả thị vệ cũng không nhớ trong cấm cung còn có một vị bát công chúa, chỉ sợ là người phụ hoàng lạnh lùng kia cũng đã sớm quên mất sự tồn tại của nàng rồi.

Đáng giận, ông ấy huy động nhiều người như vậy chỉ để tìm một con bồ câu, vậy mà lại chẳng đoái hoài gì đến hai mẹ con nàng, ông ấy không cảm thấy chột dạ hay áy náy chút nào sao?

Hừ , lần sau mà còn nhìn thấy con chim nào nàng sẽ tiếp tục ăn, không tha con nào hết!

Cô bé hầm hừ vứt lông đuôi chim bồ câu sang một bên. Diệp Dao nhớ lại cảm giác huyền diệu vừa rồi, nàng nhìn cây chủy thủ trong tay, nhắm mắt lại cẩn thận lĩnh ngộ.


Hợp nhất linh đao, thật ra chỉ là một thuật ngữ trong Tu chân giới, nó khác với việc tu luyện. Một người bình thường khi sử dụng đao kiếm đạt đến trình độ cực hạn thì đều có thể ngẫu nhiên ngộ đạo hoặc gặp được kỳ ngộ.

Ở phàm tục có người dùng kiếm mà ngộ đạo, khi người kiếm hợp nhất người đó có thể trở thành thiên tài kiếm khách trong giới phàm tục. Cũng có đầu bếp khi thái rau gặp được kỳ ngộ hợp nhất linh dao, sau đó khả năng dùng dao và trù nghệ ca người đó tiến bộ cực nhanh.

Loại cảm giác này tương tự với kiếm tu hợp nhất, người tu kiếm dùng kiếm, người tu thực dùng dao, kỳ thật cũng là một đạo lý.

Có điều người tu thực ở Tu chân giới có thể lĩnh ngộ linh dao hợp nhất cực kỳ hiếm. Nghe nói khai sơn thủy tổ giới tu thực đã lĩnh ngộ đạo lý này, kỹ thuật cắt tỉa của người không ai bì nổi, tuy nhiên sau này người ngộ đạo đã ít lại càng ít hơn.


Diệp Dao không ngờ mình lại ngộ đạo vào giây phút nguy hiểm đó.

Đúng là trong họa được phúc, sư phụ dạy bảo quả nhiên không sai.

Diệp Dao đứng dậy đi về giường ngồi xuống, nặng nề thở dài. Xem ra sau này không thể ăn uống lung tung rồi, nơi này không phải Tu chân giới, không thể tùy tiện bắt bậy bắt bạ rồi.

Nhưng sao nàng cứ cảm thấy mình quên mất chuyện gì đó nhỉ……

Không xong rồi, Diệp Ninh!

Diệp Ninh vẫn chỉ là đứa bé, lại dễ dàng dụ dỗ như vậy, nếu nó bị dọa khóc tới trầy da tróc vẩy nói hớ ra thì nàng coi như xong rồi.

Diệp Dao nơm nớp lo sợ suốt cả một đêm, nhưng may là tới khi trời hửng sáng cũng không có người tới cửa nữa.

Ngày hôm sau, Diệp Dao ngước mắt nhìn ngọn cây, không thấy được con chim bồ câu béo nào, cô bé tiếc hận lắc đầu.

Hương vị bồ câu quả thực không tồi, thịt vừa nhiều vừa chắc, không hổ là ngự sủng, mong là lần sau còn được ăn tiếp.


Bữa sáng hôm nay, Diệp Dao quyết định ăn gì đó nhẹ nhàng một chút, làm ấm dạ dày cũng để đỡ sợ.

Nhắc tới món ăn nhẹ nhàng lại có thể làm ấm dạ dày thì cháo là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng tiếc là cái lu gạo trong cấm cung trống không.

Có điều không có cháo thì còn có súp mà, cuối cùng Diệp Dao quyết định nấu một nồi súp chua.

Súp cua, vị cũng như tên. Món này tại hiện lại hương vị ngọt nhẹ mặn mà của cua, nó còn có một cái tên khác là canh cá Tống tẩu. Nghe đồn món này do sư tổ phái tu thực truyền lại, nhưng vị tôn giả kia lại giải thích món này do một vị phu nhân mọi người hay gọi bà Tống tẩu sáng chế, hắn chỉ học theo mà thôi.

Có điều vị tôn giả kia thật sự có quá nhiều món ngon, nào là rượu Đỗ Khang, đậu hủ Ma Bà, lẩu thịt nướng, thậm chí còn có cả mấy món kỳ kỳ quái quái như bún ốc, đậu hủ thúi!

Nhưng lần nào vị tôn giả kia cũng giải thích rằng đó là do người khác sáng chế, ông ấy chẳng qua là đã được chỉ dạy lúc xuất đạo.

Điều này cũng không cản trở Diệp Dao học hỏi.

Lặp lại chiêu cũ, nàng vừa thò tay xuống nước đã có cá chủ động bơi tới, tuy rằng nàng cũng không rõ tại sao mình lại được đám cá này hoan nghênh đến thế, có điều có thể bắt cá mà không cần dùng sức cũng là chuyện tốt.

Sau khi sơ chế cá, nàng cắt con cá ra làm đôi, một nửa băm nhuyễn, nửa còn lại thì thái sợi. Diệp Dao dùng rượu vàng và muối để ướp xương và đầu cá, sau đó cho vào nồi hầm để lấy nước cốt.

Nàng không có tinh bột để làm súp, để đạt được trạng thái sền sệt của súp cá, Diệp Dao quyết định thay thế bằng cá băm nguyễn. Cho một ít rượu vàng trộn với cá băm nhuyễn và mấy lát cá, rồi dùng phương pháp độc đáo để xoa bóp, cố gắng loại bỏ mùi tanh và giữ lại độ tươi ngon của cá.

Thịt cá ướp gia vị óng ánh trong suốt được đặt ở trong chén, cá băm mềm mại tinh tế, những miếng cá cắt sợi tươi ngon mà không hề nát.

Đun nóng dầu trong nồi, cho cá cắt sợi vào nồi chiên sơ qua để định hình. "Xèo” một tiếng, mùi của mỡ lập tức làm dậy lên huơng thơm đặc trưng của cá, khiến phòng bếp thơm nức mũi. Sau khi chiên cá thái sợi có màu vàng nhạt.

Nồi nước cốt xương cá hầm liên tục đến khi sủi bọt trắng thì bỏ thêm măng non thái sợi vào tăng thêm màu sắc và hương vị, sau đó cho thêm cá băm nhuyễn. Chẳng bao lâu sau nồi canh đã đặc sánh.

Dùng muỗng gỗ quấy đều, miếng cá băm lại càng mềm nhuyễn hơn, cho vào miệng là tan. Nêm nếm gia vị cho vừa ăn, rồi ninh trên lửa nhỏ thêm một lúc là có thể tắt bếp, lấy ra khỏi nồi.

Bát súp ngọt thanh, sánh mịn cực kỳ đơn giàn nhưng sắc hương vị không hề thua kém.Nhóc Con Tu Thực Xuyên Về Rồi - Chương 18 Súp cua



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!