Diệp Ninh nhìn chằm chằm hành lá nổi trên nước canh, hai mắt sáng lên.


Diệp Dao nói quả nhiên không sai, canh bồ câu bỏ mấy cái lá xanh xanh này lại càng thơm hơn!Cây măng tựa như mang theo sức sống của mùa xuân, cộng thêm mùi thơm của loại cỏ xanh kia, khiến thằng bé liên tục ch ảy nước miếng.

Sau khi hầm, măng mùa xuân trắng muốt biến thành màu vàng đậm, chìm trong nồi nước canh màu nâu nhạt, nhìn cực kỳ giống một chén mì sợi nóng hôi hổi.Nhưng so với mì sợi, măng tươi ăn càng giòn, càng thơm, càng ngon miệng hơn.Diệp Dao múc một chén đưa cho hắn: “Mau ăn đi, chắc chắn là rất ngon.”Gắp một lát măng kho giòn sần sật, rồi lại ăn một sợi măng mùa xuân, uống một ngụm canh măng thanh ngọt xua tan cái lạnh lẽo đầu xuân.“Ngon quá!” Đến cả Diệp Ninh luôn luôn thích hô to gọi nhỏ, cũng chỉ thốt lên một tiếng, Rồi lại cặm cụi cúi đầu ăn.Đây là một loại khẳng định tay nghề khác, Diệp Dao đắc ý nhấp một ngụm canh, canh hôm nay quả thực ăn ngon hơn mọi ngày.Nàng thoải mái mà than thở :“Nếu có gạo thì tốt rồi! Nấu một chén cơm trắng, bất kể là ăn kèm với canh măng hay là trộn với nước sốt măng kho cũng đều đặc biệt ăn ngon.”“Cơm trắng mà cũng ngon như thế à?” Diệp Ninh nuốt một ngum canh lớn: “Hóa ra ngươi muốn ăn cơm.”“Đúng vậy, không thể thiếu cơm được.”Cuối cùng một nồi canh măng và một bát măng kho lớn vẫn chưa ăn xong thì bụng hai đứa nhỏ đã tròn vo.Lúc này đã là giữa trưa, mặt trời đã lên cao quá đỉnh đầu.Diệp Dao đỡ cái bụng vì ăn quá nhiều, bỗng nhiên nói: “Ngươi không quay về mà không có ai tìm sao?”Diệp Ninh ngơ ngác chớp chớp mắt, ngay sau đó hắn giật mình nhảy dựng lên: “Chết toi, đến giờ ăn cơm rồi, mẫu phi đang đợi ta.”“Bạn tốt à, Diệp Dao tốt bụng, ta về trước đây.

Lần sau, à không, ngày mai ta lại đến tìm ngươi nhé! Buổi trưa ta chỉ thể ra ngoài một lát thôi.”Diệp Ninh dẫn theo con chó nhỏ, vội vã ra khỏi rừng trúc.


Rời khỏi cấm cung chẳng bao lâu đã thấy cung nhân đi khắp nơi tìm hắn.Lúc Diệp Ninh về đến nơi cũng vừa lúc bắt đầu ăn cơm trưa.Diệp Ninh nhìn đủ các loại mỹ vị bày trên cái bàn lớn, thằng bé lén xoa xoa cái bụng nhỏ, nó hơi no rồi.Nhàn quý phi tự mình bới một chén cơm đặt trước mặt Diệp Ninh, dỗ dành: “Ninh Nhi, hôm nay ăn một chén cơm nhé? Ăn hết một chén cơm mẫu phi khen thưởng con một viên mứt hoa quả, như vậy uống thuốc sẽ không đắng nữa.”Ninh Nhi sinh non, bẩm sinh đã yếu ớt, thân thể không khỏe còn không thích ăn cơm, chứ đừng nói đến uống thuốc.

Cứ nghĩ đến thằng bé là tim nàng lại đau đớn.Diệp Ninh nhìn chén cơm, cái mũi nhỏ hít hà, chẳng có mùi vị gì cả, thật sự ngon như Diệp Dao nói à?Sao hắn không cảm thấy thế nhỉ!Diệp Ninh ngẫm nghĩ, quyết định tin tưởng bạn tốt ăn thử một miếng cơm trắng.Hắn nhìn đ ĩa thịt Đông Pha* trên bàn…… rồi lại nhìn chén nước sốt màu nâu bên cạnh.“Mẫu phi, con muốn trộn với cơm.”“Trộn cơm?” Nhàn quý phi nghi ngờ, sao tự dưng Ninh Nhi của nàng lại nảy ra suy nghĩ kỳ lạ này nhỉ? Tuy rằng trộn nước sốt với cơm không lịch sự cho lắm, nhưng chỉ hài tử đồng ý ăn cơm, thì đây có tính là gì.Dưới nước thịt màu nâu lên trên cơm trắng, bát cơm nhạt nhẽo vô vị tức khắc sống lại, nước thịt đậm đà bao bọc lấy từng hạt gạo.


Vị ngọt nhẹ tự nhiên của cơm kết hợp với chút mỡ béo ngậy mằn mặn của nước thịt, ăn vừa thơm lại vừa mềm.Diệp Ninh ăn một miếng to, ngon quá!“Mẫu phi cũng trộn cơm với nước sốt đi, ăn ngon lắm, con còn có thể ăn thêm nửa chén nữa!”Người bạn tốt của hắn thông minh ghê, trách không được nàng muốn ăn cơm trộn, ngon như này ngày nào hắn cũng có thể ăn.Diệp Ninh ăn no thì mắt díp lại, tiểu hài tử vừa ngủ là ngủ hết một buổi trưa, càng không cơ hội đi tìm bạn tốt chơi đùa.Ban đêm, Diệp Ninh lặng lẽ đặt cây măng bảo bối của mình lên gối đầu, đây là lễ vật hắn được bạn tốt tặng đó!Lúc này Diệp Dao đang khoanh chân ngồi trên giường, cẩn thận lau chùi bình hồ lô linh ngọc, nhưng lau mãi lau mãi mà không hết màu xám xịt trên bìnhNàng tưởng sư phụ.“Hả?”Bỗng nhiên, nàng dí sát vào bình, hình như cái bình hồ lô đã sáng hơn một chút?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!