Hai người mới vừa đi đến cửa câu lạc bộ thì thấy một nữ sinh của đại đội nào đó xách túi nhìn chằm chằm biển câu lạc bộ của họ, do dự không tiến lên.

“Quan Thấm?” Tuy rằng Quý Duyệt Sênh không giao lưu nhiều với người của phân khu khác, nhưng bởi vì nữ sinh của đại đội bọn họ ít đến đáng thương, cho nên cô nhận ra nữ sinh này.

Quan Thấm có chiều cao tiêu chuẩn 1m7, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, diện mạo mỹ nữ phương Đông tiêu chuẩn, nhưng nặng tới 60kg. Cô ấy có một thứ khá giống với Quý Duyệt Sênh là siêu sợ kiểm tra thể lực. Hai người đều đội sổ môn chạy 800m.

Hoặc là Quan Thấm đứng bét, hoặc là Quý Duyệt Sênh đứng bét, hai người luôn thân thiện thay phiên nhau đứng bét.

“Duyệt Sênh...” Quan Thấm nhìn thấy cô, không biết vì sao nhẹ nhàng thở ra: “Tớ nói thẳng nhé. Tớ cảm thấy câu lạc bộ của các cậu giống như bệnh viện tâm thần ý, làm người ta sợ hãi đồng thời hoài nghi rốt cuộc mình có bệnh hay không.”

“Nếu cậu nghĩ vậy thì chắc chắn cậu có bệnh.” Quý Duyệt Sênh không chút lưu tình vạch trần.

Quan Thấm cười đánh cô một cái, rồi sau đó nhìn sang Kỳ Tư ở bên cạnh cô. Anh là người có khí chất sạch sẽ xuất chúng nhất trong tất cả nam sinh, không biết vì sao anh vẫn luôn yêu Quý Duyệt Sênh sâu sắc. Năm hai, anh còn bỗng dưng cùng Quý Duyệt Sênh sáng lập một câu lạc bộ.

“Không phải tớ là khách hàng đầu tiên từ khi câu lạc bộ các cậu mở cửa đấy chứ?” Quan Thấm không thể tin nổi, hỏi.

Quý Duyệt Sênh cười hì hì, vội nhiệt tình đẩy cô ấy vào cửa: “Cũng không phải mục đích lấy lợi nhuận, thuần túy là giao lưu tâm sự, mở rộng cửa lòng, trợ giúp cậu một lần nữa làm người.”

“Cái gì?” Quan Thấm nhăn mày, dở khóc dở cười ngồi xuống.

Ban đầu văn phòng câu lạc bộ của bọn họ chỉ là phòng chứa đồ, sau khi dọn dẹp thì cũng sáng sủa, gọn gàng, rộng rãi.

Kỳ Tư còn tri kỷ lấy cốc dùng một lần rót nước cho Quan Thấm, đặt xuống bàn bên phía tay trái cô ấy.

“Cảm ơn.” Quan Thấm “được yêu chiều mà kinh sợ” với đãi ngộ này. Cô ấy suy nghĩ lúc lâu, đột nhiên cảm thấy có câu nói cực kỳ thích hợp để hình dung về hai người bọn họ: “Sao tớ cảm thấy như mình đến nhà các cậu làm khách ấy?”

“Về sau sẽ có cơ hội.” Kỳ Tư bình tĩnh mỉm cười nói.

Quan Thấm quái gở hừ một tiếng, duỗi tay véo Quý Duyệt Sênh: “Hâm mộ cậu.”

Quý Duyệt Sênh xoa xoa cánh tay bị véo đau, e lệ cười nói: “Đáng ghét!”

Hai nữ sinh đang không đầu không đuôi vui đùa, Kỳ Tư cầm một cốc nước khác chậm rãi đi tới rồi thuận tay đưa cho Quý Duyệt Sênh, sau đó tự mình ngồi ở đối diện Quan Thấm, hỏi: “Cho nên cậu gặp phải vấn đề nan giải gì khó giải quyết à?”

Quan Thấm nghe thấy câu này, trái tim đều thắt lại. Cô ấy không biết rốt cuộc việc này của mình có được coi là vấn đề hay không? Hay do cô ấy cố chấp phóng đại nó thành vấn đề nan giải cần giải quyết.

“Tớ biết chúng ta đều là người thuộc thuyết duy vật, tớ cũng biết mơ không thể là thật, không thể so sánh thật với giấc mơ. Chương trình học môn tâm lý của chúng ta cũng có, nhưng tớ thật sự không có cách nào dùng lý luận tri thức giải thích cảnh trong mơ của mình.”

Quý Duyệt Sênh và Kỳ Tư liếc nhau, tiếp tục nhìn Quan Thấm, nghe cô ấy nói.

“Tớ đã vô số lần nằm mơ thấy giấc mơ này, hoàn cảnh mỗi lần đều giống nhau, nhưng nội dung giấc mơ lại khác biệt. Tớ không chắc lắm, cảnh trong mơ tương tự, nhưng chi tiết lại khác nhau. Nói sao nhỉ...” Quan Thấm nóng lòng muốn nói rõ, trái lại càng nói càng lộn xộn.

Kỳ Tư đâu vào đấy tổng kết thay cô ấy: “Ý cậu là mỗi lần cảnh trong mơ đều sẽ tăng thêm một vài thứ mới, nhưng hoàn cảnh chung thì vẫn giữ nguyên không đổi.”

“Đúng vậy, đúng là thế.” Quan Thấm vội vàng gật đầu.

Quý Duyệt Sênh nghe giọng điệu nói chuyện của cô ấy, xác định mục đích của cô ấy. Quý Duyệt Sênh bỗng chốc khó có thể lý giải: “Cậu… cậu muốn bọn tớ giúp cậu chứng minh tính chân thật của cảnh trong mơ à?”

Quan Thấm dùng lòng bàn tay vuốt v e viền cốc, gật đầu nói: “Có phần hoang đường, nhưng giấc mơ này đã quấy nhiễu tớ rất lâu rồi. Tớ sợ mình sẽ trở thành tâm thần. Tớ không muốn bị một thứ hư vô mờ mịt nhiễu loạn cuộc sống bình thường.”

“Vậy cậu nhất định biết cảnh tượng trong mơ ở đâu.” Kỳ Tư không tỏ ra kinh ngạc như Quý Duyệt Sênh, từ đầu đến cuối anh đều cực kỳ bình tĩnh.

Quan Thấm gật đầu, từ một hỏi một đáp này, cô ấy thật sự có thể cảm nhận được sự chuyên nghiệp của Kỳ Tư, đồng thời cũng không thể tránh né mà cho rằng mình thật sự như đang khám bác sĩ tâm lý.

“Quan Thấm, cậu chờ đã.” Quý Duyệt Sênh lại đột nhiên cắt ngang cô ấy, nghiêm túc hỏi cô ấy: “Việc cậu uống thuốc ngủ là thật à?”

Quan Thấm hoảng sợ, buông các cốc trong tay, sắc mặt khiếp sợ: “Sao cậu biết?”

Quý Duyệt Sênh đã từng nghe thấy nữ sinh khác thảo luận về Quan Thấm. Trong lúc vô ý cô nghe thấy bạn cùng phòng của cô ấy đề cập đến việc cô ấy mất ngủ, cần phải uống thuốc mới có thể đi vào giấc ngủ. Như vậy, chứng minh…

“Trong tiềm thức của cậu nhận định tính chân thật của cảnh trong mơ, nó đã bắt đầu ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cậu.”

Cho ra kết luận như vậy tuyệt đối không phải dấu hiệu tốt lành gì. Hiện tại nhìn Quan Thấm có vẻ vẫn bình thường, nếu cứ tiếp tục như vậy, tinh thần của cô ấy chắc chắn sẽ có vấn đề.

“Giấc mơ quá chân thật, tớ có cách nào chứ? Có một thời gian, gần như ngày nào cũng bị bóng đè, tớ sắp sụp đổ rồi! Tớ muốn biết rốt cuộc sao lại thế này? Tớ chỉ muốn một giấc ngủ yên ổn!” Quan Thấm đột nhiên có phần kích động.

Đối mặt với cảm xúc chợt kích động của cô ấy, Quý Duyệt Sênh cảm thấy cô ấy thật sự bị việc này quấy nhiễu. Hơn nữa, cô ấy chắc chắn đã từng thử nói chuyện với người khác, chẳng qua mọi người không để ý mà thôi. Trong số này, nhất định bao gồm cả bố mẹ của Quan Thấm.

Nếu không, cô ấy sẽ không nói ra nỗi sợ mình trở thành bệnh nhân tâm thần như vậy.

“Giấc mơ này bắt đầu từ khi nào?” Quý Duyệt Sênh lại hỏi.

Quan Thấm nghĩ tới giấc mơ này thì đầu đau muốn nứt ra. Mỗi đêm cô ấy khó có thể đi vào giấc ngủ, tinh thần bị tra tấn, lúc này nó vẫn hao tổn sức lực của cô ấy. Vì thế, cô ấy đi học không cách nào tập trung chú ý, thậm chí làm chuyện gì cũng uể oải ỉu xìu.

Kỳ Tư ngẩng đầu nhìn Quý Duyệt Sênh, ra hiệu cho cô đừng hỏi tiếp. Ngay sau đó, anh lấy ra giấy và bút từ trong ngăn kéo, nói với Quan Thấm: “Không sao. Kể cho tôi nghe cảnh cậu thấy trong mơ đi. Tôi vẽ đại khái hình thức ban đầu, cậu có thể nói bất kỳ thứ quái đản nào cậu thấy trong mơ, tôi đều có thể vẽ được.”

Được sự bảo đảm cùng loại với “không bị cười nhạo”, Quan Thấm vẫn mang biểu cảm nặng nề. Mục đích cô ấy đến đây là vì kể giấc mơ như một câu chuyện cười này cho Quý Duyệt Sênh và Kỳ Tư nghe.

Một giấc mơ mà thôi, căn bản không cần có bất kỳ gánh nặng gì. Cô ấy tự khuyên mình như vậy.

“Quan Thấm, chúng tớ tôn trọng tất cả mọi thứ về cậu, bao gồm cả đau khổ của cậu.” Quý Duyệt Sênh ngồi xổm trước mặt cô ấy, nắm lấy tay cô ấy, cổ vũ: “Không phải sợ, bọn tớ sẽ giúp cậu.”

Quan Thấm nhìn vào đôi mắt trong veo long lanh kia của Quý Duyệt Sênh, truyền lại tin tức cho cô ấy, không phải cô gái trước mắt trong sáng đáng yêu ra sao, mà là giá trị tin tưởng tuyệt đối của cô.

Càng không cần phải nói đến Kỳ Tư có khí thế cực vững vàng. Anh như linh hồn của câu lạc bộ này, mang theo yêu cầu lột ra chân tướng giấu kín, dũng cảm và vững bước đi về phía trước.

Bốn phía đều là màu xám xịt, toàn bộ màu sắc vốn có biến thành chỉ một màu xám - lá cây là xám, mặt cỏ là xám, củi đốt rơi rụng trên đất cũng là xám.

Căn nhà gạch của bà cô ấy cũng màu xám. Căn nhà thấp bé chỉ có một cái cửa, như một bà cụ một mắt, tĩnh lặng và đáng sợ. Cánh cửa gỗ phát ra tiếng vang kẽo kẹt kia được một miếng sắt hình chữ nhật che lại chỗ hở lọt gió, cả cánh cửa nhìn rất quái đản và buồn cười.

Đẩy cửa đi vào, thấy một cái bệ bếp của nông thôn, bà vẫn luôn nấu cơm ở chỗ này. Trên cột ống khói còn dán bức hình ông Công ông Táo, Quan Thấm nhớ, nó có màu đỏ.

Cô ấy vuốt gạch men sứ trên bệ bếp mới, buồn bực, hiện tại thế giới xung quanh lại biến thành đen trắng. Vòng đến phía sau bệ bếp là mắt bếp để thêm củi lửa cho bếp. Cô ấy ngồi trên băng ghế nhỏ, nhìn chằm chằm mắt bếp tối om kia, bên trong dường như có thứ gì đang hấp dẫn cô ấy vào trong tìm kiếm...

Đột nhiên, cô ấy nghe thấy tiếng vang sột soạt, âm thanh kia cách cô ấy vô cùng gần.

“Quan Thấm? Quan Thấm...”

Có người đang gọi tên cô ấy, âm thanh kia như đến từ bầu trời, mơ hồ tới mức không tìm được chỗ phát ra âm thanh. Nhưng cô ấy không thể nhúc nhích như bị điểm huyệt. Ở trong mơ, lần đầu tiên cô ấy ý thức được mình đang nằm mơ. Cô ấy hoảng loạn thất thố, lại như bị mê hoặc nhìn chằm chằm vào mắt bếp.

Trong bóng đêm, một đôi mắt lóe lên ánh sáng xanh lục đến gần cô ấy. Ánh sáng xanh lục u tối kia mang theo dải sáng hẹp dài, như dải sáng xuất hiện khi bạn bật chế độ chụp chậm vào ban đêm.

Mơ hồ không rõ, rồi lại thấy được thực thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!