Lúc này đã là 8 giờ 40 phút tối.

“Có phải để sót hay bỏ qua chỗ nào rồi không?” Quý Duyệt Sênh xoa xoa đôi tay, nhìn xung quanh.

Kỳ Tư cảm thấy sẽ không xuất hiện tình huống như vậy. Ba người bọn họ căn bản không bỏ qua bất kỳ kiến trúc nào, ngay cả cái cây trồng bên đường cũng xem. Hơn nữa chỗ ký hiệu này đánh dấu lớn mật lại bí ẩn, ba đôi mắt đều không nhìn thấy, vậy thật quá khó hiểu.

Nhưng vào lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng phanh xe chói tai và tiếng va chạm rất lớn. Đám người bỗng nhiên tụ vào, ồn ào náo động quá mức dẫn bọn họ lựa chọn lộn trở lại.

“Tai nạn xe cộ.”

Còn chưa đi đến chỗ đám người, Quý Duyệt Sênh đã nghe thấy được tin tức hữu dụng trong tiếng người ồn ào. Cô và Kỳ Tư nhanh chóng tiến lên, phát hiện va chạm là một chiếc xe hơi và một chiếc xe đạp điện. Xe đạp điện nát không chịu nổi, nắp trước của xe hơi cũng bị đâm cho xốc lên.

“Trời ạ, chảy nhiều máu quá.”

“Gọi cấp cứu chưa?”

“Có ai làm bác sĩ không?”

Tất cả lời nói đều truyền hết vào trong tai Quý Duyệt Sênh. Cô cách vài người nhìn tình hình hiện trường, người phụ nữ đi xe đạp điện ngã trên mặt đất, máu tươi ào ạt chảy ra ngoài. Mà người đàn ông lái xe chỉ bị va đập nhẹ, lúc này xuống xe đứng ở bên cạnh người bị thương, cầm di động, cực kỳ nôn nóng.

“Đừng nhìn.”

Tình hình hiện trường quá khốc liệt, Kỳ Tư kéo Quý Duyệt Sênh ra khỏi đám người, không hy vọng cô nhìn thấy những cảnh này. Sinh mạng của con người yếu ớt, không chịu nổi chút lăn lộn. Nhưng ông trời lại thích lăn lộn, không biết đang thử thách gì ở con người.

Kiều Khải Vọng nhìn Quý Duyệt Sênh, trên mặt tràn ngập ngoài ý muốn. Anh ta biết có lẽ một cô gái sẽ cảm thấy khó chịu với cảnh như vậy nên cũng cố ý chặn tầm mắt cô, không cho cô tiếp xúc quá nhiều.

Nhưng dù bọn họ cản trở thế nào, Quý Duyệt Sênh vẫn có thể liếc mắt một cái là thấy người kia nằm yên không nhúc nhích trên mặt đất. Máu từ trên đầu bà ta chảy xuống, che mắt bà ta, theo hướng máu chảy, Quý Duyệt Sênh chợt sững sờ...

“Cậu đi đâu đấy?”

Quý Duyệt Sênh đột nhiên len vào đám người. Kiều Khải Vọng ở phía sau gọi cô, cô cũng hoàn toàn không nghe thấy. Kỳ Tư lập tức đẩy đám người ra đuổi kịp cô, phát hiện cô vòng tới trước mặt người bị thương, sau đó ngồi xổm xuống.

Chỗ phần đầu người phụ nữ đập xuống vừa hay là một cái nắp cống thoát nước, mà Quý Duyệt Sênh đang nhìn chằm chằm cái nắp cống kia. Tuy người qua đường chung quanh không quen biết người bị thương này nhưng sắc mặt cũng hoảng loạn. Nhìn ba người trẻ tuổi hành động, không biết còn tưởng rằng bọn họ là con của người phụ nữ này.

“Tìm được rồi.” Quý Duyệt Sênh khẽ nói, lại mang theo âm rung nhè nhẹ.

Cô có phần hận bản thân, cũng hận sắp đặt của thế giới này. Không phải cô không quan tâm người này chết hay sống, nhưng cô làm ra hành động lại đang bác bỏ sự thật cô đã phủ nhận. Cô không muốn dùng sự hy sinh của bất kỳ ai làm cái giá để đổi lấy thứ cô muốn biết, nhưng trước mắt lại đúng là như thế.

Giờ phút này, cô nghĩ tới Thu Manh. Tất cả những gì cô làm ở hiện tại đều là Thu Manh dùng cái chết đổi lấy. Nếu không xảy ra chuyện đó, có lẽ bốn năm đại học của cô sẽ trôi qua bình lặng.

Vì sao? Cái giá phải trả luôn tàn khốc như vậy? Mà phần thưởng trả về cũng chẳng so sánh được?

Tâm trạng từ trên cao ngã xuống đáy cốc, cảm thương đến không thể hiểu được, không hề có đạo lý. Quý Duyệt Sênh nhìn máu tươi đầm đìa, cảm thấy lời nói yếu ớt. Trong máu phản chiếu ra khuôn mặt của cô, đó là một gương mặt ngu xuẩn không biết sự đời cỡ nào chứ?

Cảnh sát giao thông đến xử lý hiện trường tai nạn, người bị thương cũng được xe cứu thương đưa đi. Không bao lâu, người qua đường vây xem cũng tan, Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh còn có Kiều Khải Vọng vẫn luôn ở cách đó không xa nhìn cảnh này.

Bọn họ đang lẳng lặng chờ mọi thứ xong xuôi, chờ thời cơ lần nữa đến gần kiểm tra ký hiệu trên nắp cống kia.

“Rốt cuộc khắc ‘xin đừng tiếp cận’ vào nắp cống là có ý gì?” Kiều Khải Vọng dựa người vào tường một siêu thị ở đối diện hiện trường tai nạn, tay đút túi quần, rất khó hiểu.

Quý Duyệt Sênh ôm đầu gối ngồi xổm trên mặt đất, nhìn nhìn chằm chằm vệt máu kia.

Kỳ Tư khẽ thở dài, cuối cùng cũng cảm thấy chút mệt mỏi. Tầm mắt anh dừng lại trên cái nắp cống kia, nghĩ “không cần tiếp cận” thật ra là “cần phải tiếp cận”. Rất nhiều chuyện cứ phải làm ngược như thế, dường như giấu đầu lòi đuôi, rồi lại bất đắc dĩ làm ra một loại bảo vệ khác.

“Chúng ta phải đợi đến bao giờ?”

Kiều Khải Vọng cũng ngồi xổm xuống theo Quý Duyệt Sênh, ngẩng đầu dò hỏi Kỳ Tư.

“Nửa đêm.” Kỳ Tư nhẹ giọng đáp.

Việc đã đến nước này, có thế nào cũng phải tra ra manh mối, có mệt, cũng không ai muốn bỏ dở nửa chừng. Cho dù trở về nghỉ ngơi, sáng mai tiếp tục, cũng không cách nào làm được.

Quý Duyệt Sênh dứt khoát ngồi xếp bằng trên mặt đất: “Kiều Khải Vọng, cậu có nghĩ tới khả năng chúng ta sẽ giỏ tre múc nước, công dã tràng không?”

Kỳ Tư duỗi tay kéo cô, nhắc nhở: “Trên mặt đất lạnh.” Nói xong, anh nhìn Kiều Khải Vọng, kéo khăn quàng cổ của anh ta xuống, sửa sang lại một chút đặt thỏa đáng ở trên mặt đất: “Ngồi đi.”

“Cậu...” Kiều Khải Vọng thật sự không còn sức mà nói móc nữa. Nghĩ thôi bỏ đi, dù sao việc này đều là bởi vì anh ta, hai người họ cũng có lòng tốt giúp đỡ. Khăn quàng cổ bẩn có thể giặt, nếu Quý Duyệt Sênh bị ốm, có khi Kỳ Tư sẽ dùng khăn quàng cổ siết chết anh ta.

Vì thế, anh ta rụt cổ, nghiễm nhiên ra vẻ cụ ông, đến cả giọng điệu nói chuyện cũng thay đổi: “Tốt nhất là công dã tràng. Nếu đây thật sự là trò đùa, tớ phải cảm ơn trời đất, tớ không hy vọng người khác xảy ra chuyện gì.”

Lời nói rất chân thành, dáng vẻ nghiêm túc hiếm có của Kiều Khải Vọng khiến Quý Duyệt Sênh đột nhiên nhận ra suy nghĩ của mình thật ti tiện. Vậy mà cô chỉ nghĩ nỗ lực của mình có thành công cốc hay không.

“Nhưng nếu tra được ai bày trò đùa dai này, ông đây chắc chắn không tha cho kẻ đó!” Sau khi đứng đắn, Kiều Khải Vọng lập tức lộ bản tính, nghiến răng nghiến lợi nói.

Kỳ Tư không gia nhập đề tài này, chỉ lo lắng nhìn sắc mặt Quý Duyệt Sênh rất kém kể từ sau tai nạn xe cộ. Nhìn quanh bốn phía, anh quyết định đi siêu thị mua cho cô chút đồ ăn.

“Duyệt Sênh, đưa ví tiền cho anh.” Nhớ ra cô còn cầm ví tiền của mình, anh nhẹ giọng nói.

“À.” Quý Duyệt Sênh ngoan ngoãn trả ví tiền cho Kỳ Tư, sau đó nhìn theo anh đi vào siêu thị. Cô quay đầu lại nói với Kiều Khải Vọng: “Vì sao Kỳ Tư đẹp trai thế nhỉ? Bóng dáng đẹp tới mức trời còn ghen ghét.”

“Ha ha!” Kiều Khải Vọng cười lạnh một tiếng: “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi. Thật ra tớ cũng rất được.”

“Lúc tớ còn chưa thích anh ấy, cũng đã cảm thấy anh ấy đẹp trai.” Quý Duyệt Sênh thẳng thắn.

Kiều Khải Vọng nhìn cô, đột nhiên phát hiện trong ánh mắt cô như có vô số ánh sao lấp lánh, đó là ánh sáng chỉ có khi nói về Kỳ Tư. Anh ta lập tức hiểu, ánh sáng như vậy cũng rất hấp dẫn anh ta. Vì thế, anh ta quay đầu đi, cố gắng làm mình bình tĩnh lại.

“Phân đội của cậu có nữ sinh thích Kỳ Tư không?” Quý Duyệt Sênh theo đuổi không bỏ.

Kiều Khải Vọng không kiên nhẫn nói: “Cậu quen cậu ấy ba năm rồi, có hay không còn không biết à?”

Quý Duyệt Sênh hơi cúi người, suy nghĩ lúc lâu mới nói: “Tớ thật sự không biết. Đến cả chuyện tớ thích anh ấy, đến năm ba tớ mới hiểu.”

“Ồ, mấy đứa con gái phản ứng chậm như cậu không xứng làm nữ chính.” Kiều Khải Vọng bất đắc dĩ lắc đầu, rồi lại cảm thấy biểu cảm nghiêm túc tưởng thật của Quý Duyệt Sênh cũng rất đáng yêu: “Kỳ Tư hoàn mỹ như vậy đương nhiên có rất nhiều người thích, nhưng mà phân đội của tớ chỉ có hai nữ sinh. Hình như hai bạn đó đã có bạn trai từ năm cấp ba, cho nên...”

“Cho nên cậu không có cơ hội chứ gì?” Quý Duyệt Sênh đột nhiên nghịch ngợm.

Kiều Khải Vọng làm vẻ mặt ghét bỏ “Sao lại gặp phải người như cậu”, anh ta cố nhịn giải thích: “Ánh mắt anh đây rất cao, không phải thứ rau cỏ ven đường nào đều có thể vào mắt anh.” Nói xong, còn thuận tiện liếc Quý Duyệt Sênh: “Như cậu cũng không được.”

“Ha ha, cậu nghĩ đẹp ghê.” Quý Duyệt Sênh cười thoải mái.

Kiều Khải Vọng thấy cô cười, cũng nhẹ nhàng thở ra. Lúc ấy cô nhìn thấy người bị thương, dáng vẻ giống bị sốc, anh ta cho rằng cô cảm thấy sợ hãi. Hiện tại xem ra, hẳn là không có việc gì.

“Này.”

Lúc này, Kỳ Tư đi từ siêu thị ra, mua ba chai đồ uống nóng, ba cái bánh mì, nhét vào trong tay từng người. Anh còn tri kỷ mở sẵn nắp cho Quý Duyệt Sênh, xé sẵn gói bánh mì.

“Dùng tạm đi.” Kỳ Tư trấn an cô, nhìn thời gian rồi lại nói: “Cứ đứng ở bên ngoài như này, có lẽ chúng ta không chịu được nhiệt độ này. Tìm một chỗ nghỉ ngơi đi.”

Vừa nghe đến cái này Kiều Khải Vọng lập tức hăng hái, vội vàng đứng dậy nói: “Thuê nhà nghỉ đi!”

“Câm miệng.”

Cuối cùng, Kiều Khải Vọng nhận được hai ánh mắt khinh bỉ từ Quý Duyệt Sênh và Kỳ Tư.

Ba người chui vào cửa hàng 24 giờ, mãi khi trên đường phố không còn người qua lại, bọn họ mới rời khỏi cửa hàng có mở sưởi. Nhiệt độ trong nhà chênh lệch với bên ngoài cực lớn, khiến người ta không nhịn được phát run.

“Nhất định phải làm như vậy à?” Chuyện tới trước mắt, Kiều Khải Vọng mới cảm thấy hơi hối hận. Loại chuyện đêm khuya cạy nắp cống này, chỉ nghĩ thôi đã thấy ngại.

“Ừ, không có thời gian nghĩ nhiều.”

Lúc Kỳ Tư nói chuyện, rõ ràng có thể thấy khí trắng từ trong miệng hà ra, nhiệt độ buổi đêm thật sự muốn mạng người.

“Không có việc gì, em đi cùng hai người.” Quý Duyệt Sênh kiên cường nói.

“Tớ cảm thấy chúng ta vẫn nhanh chóng mở ra nhìn một cái thôi.” Kiều Khải Vọng nhìn chằm chằm nắp giếng kia, có một trực giác mãnh liệt. Đó là dựa trên trực giác khó có thể nói rõ. Trực giác này nói cho anh ta, cần phải mở ra nhìn một cái.

Kỳ Tư gật đầu đồng ý. Vì thế hai người cầm cái xà beng không biết kiếm được ở đâu, hai ba cái đã bẩy nắp cống lên.

Bên trong giống tưởng tượng, tối om, không nhìn thấy gì.

Quý Duyệt Sênh mở đèn di động, chiếu xuống cống thoát nước tối thui. Mùa đông, cống thoát nước vẫn có một mùi khó có thể miêu tả. May mà mấy ngày gần đây khá khô ráo, không có mưa, nếu không cũng không biết sau khi mở ra sẽ gặp phải cái gì.

“Chờ một chút.” Kiều Khải Vọng đột nhiên túm lấy cổ tay Quý Duyệt Sênh, cố định hướng ánh đèn chiếu xuống. Anh ta quỳ một gối xuống đất ghé sát vào cống thoát nước, sau đó bảo Kỳ Tư cùng cúi xuống: “Đây có phải giấy bạc không?”

Vì thế, ba người ghé sát vào cống thoát nước nhìn kỹ. Quả nhiên, có một tờ giấy bạc nho nhỏ được giấu trong kẽ hở khô ráo, tránh ở một góc nào đó không dễ phát hiện.

Kỳ Tư duỗi tay cẩn thận lấy ra, mới phát hiện đó là giấy bạc đã được gấp vài lần. Sau khi từ từ mở ra, thứ bên trong khiến bọn họ chấn động.

“Một tờ giấy?” Quý Duyệt Sênh nhanh chóng chiếu đèn lên giấy. Ánh sáng vừa chiếu đến, thứ trên giấy cũng lập tức hiện rõ trước mắt bọn họ: “Vẽ gì thế? Đây là một căn hộ à? Cái này có phần giống một khu biệt thự nào đó.”

Kiều Khải Vọng càng ngày càng không hiểu, vì sao người này muốn biến chuyện thành phức tạp như vậy? Giấu kín vật này tại đây, nếu nhỡ có làm sao thì chẳng phải không còn gì cả à?

“Thật sự không biết anh ta nghĩ như thế nào.” Cuối cùng, anh ta than nhẹ.

Kỳ Tư nhìn kỹ bức tranh này. Người vẽ tranh không quá quen thuộc, nét bút cứng đờ, không đủ trơn tru. Hơn nữa cũng chỉ vẽ đại khái, muốn tìm được vẫn khá khó khăn.

“Anh xem có phải ở đây dính màu vàng không?” Quý Duyệt Sênh duỗi tay chỉ vào chỗ trống bên cạnh căn hộ trong bức tranh, trên đó thật sự nhìn rất giống để lại một vết bẩn nhỏ, như ẩn như hiện.

“Có thể là nhắc nhở, không xác định.” Kỳ Tư nhíu mày nhìn kỹ.

“Này, mấy người đang làm gì thế?”

Phía sau cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng quát lớn, hơn nửa đêm thực sự khiến người ta sợ tới mức giật nảy người.

Kỳ Tư phản ứng nhanh, không quay đầu lại, kéo Quý Duyệt Sênh sải chân chạy luôn. Kiều Khải Vọng chỉ sửng sốt chốc lát, lúc ấy cũng theo bản năng muốn túm lấy tay Quý Duyệt Sênh, lại bắt hụt, chỉ có thể siết chặt nắm tay, chạy theo.

“Này, chạy cái gì? Đến cả nắp cống cũng trộm! Mấy đứa láo toét này!”

Ba người vô tội cõng cái danh “trộm nắp cống”, cũng dở khóc dở cười. Hai chàng trai chân dài, tùy tiện chạy cũng không thở gấp, chỉ có Quý Duyệt Sênh là rất xấu hổ.

“Về sau mà còn phải chạy trốn kiểu này, hai người đừng quan tâm tớ, để tớ chết luôn đi.” Quý Duyệt Sênh tê liệt ngã xuống ven tường, cổ họng khô khốc, sinh đau giống như mới vừa kết thúc kiểm tra thể lực 800m. Sắc mặt cô trắng bệch, cả người đau nhức.

Kỳ Tư nhìn quanh bốn phía, phát hiện lúc bọn họ vùi đầu thì đã tiến vào khu dân cư, trước mắt bọn họ đang tránh ở chỗ rẽ góc đường để nghỉ ngơi.

“Đứng dậy chút đi, nếu không mông sẽ to ra đó.” Kiều Khải Vọng nói giỡn.

Quý Duyệt Sênh yếu ớt xua tay: “Tớ không thèm để ý.”

“Ha ha, cậu đó.” Kiều Khải Vọng cười sang sảng, bó tay nhìn cô. Sau một lát anh ta lại nhìn về phía Kỳ Tư, trưng cầu ý kiến: “Hiện tại chúng ta tìm tiếp hay về?”

“Tớ nghĩ có lẽ chúng ta đã tìm được rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!